Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Hà Thanh Hải Yến - Quất Tử Bất Toan
  3. Chương 29
Trước /45 Sau

Hà Thanh Hải Yến - Quất Tử Bất Toan

Chương 29

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trong hai tháng nghỉ hè, tần suất mẹ Chu bị bệnh rõ ràng tăng lên.

Trước đây bà chỉ treo chuông gió dưới gốc cây vào ngày mùng 5 hàng tháng. Bây giờ, chỉ cần ngày có số 5, bà đều treo chuông gió dưới gốc cây.

Bà múa ngày càng thường xuyên hơn.

Cùng Chu Hải Yến ngồi lặng lẽ canh chừng trước cửa, dần dần trở thành một thói quen.

Chỉ là, mẹ Chu khi đọc sách cũng khóc ngày càng nhiều, tối ngủ càng phụ thuộc vào thuốc ngủ, ăn ngày càng ít, không có khẩu vị, thậm chí còn không đi chợ nữa, dường như không còn hứng thú với bất cứ thứ gì.

Mọi người cuối cùng cũng nhận ra điều bất ổn, muốn đưa bà đi khám, bà không chịu.

Chu Hải Yến, cảnh sát Phó và tôi, chúng tôi thay phiên nhau, ra sức cầu xin, cũng không thấy bà d.a.o động.

Sau đó một ngày, không biết thế nào, mẹ Chu đột nhiên đồng ý.

Bác sĩ là do cảnh sát Phó tìm.

Kết quả chẩn đoán cho thấy – trầm cảm mức độ trung bình.

Tôi lờ mờ đoán được, là do cái c.h.ế.t của chú, cũng chính là bố của Chu Hải Yến.

Ngay cả trong căn nhà này, hầu như không ai nhắc đến ông, nhưng khắp nơi đều có thể thấy bóng dáng của ông.

Tuyết rơi trong cuộc đời một người, chúng ta không thể nhìn thấy hết. Mỗi người đều cô độc trải qua mùa đông trong cuộc đời mình, tôi không thể làm gì, cũng không thể giúp gì, thậm chí ngay cả sự đồng cảm cơ bản cũng không thể làm được.

May mắn thay, mẹ Chu tích cực phối hợp điều trị với bác sĩ, dần dần có chuyển biến tốt.

Cứ như vậy, tôi lên cấp ba.

Trường Trung học số 1 bắt buộc ở ký túc xá, nhưng hai tuần được nghỉ một lần, có thể về nhà ở hai ngày.

Trường học cách nhà khá xa, hai mươi cây số, không có xe đi thẳng, phải chuyển xe buýt hai lần.

Để tiện cho việc đi học và đưa đón mẹ Chu đi tái khám, không lâu sau khi khai giảng, Chu Hải Yến mua một chiếc xe máy.

Màu đen tuyền, rất ngầu.

Rất hợp với anh.

Nhất là khi anh ngồi trên xe, hai chân thon dài, mạnh mẽ, tùy ý chống xuống đất, cả người toát ra vẻ tùy hứng.

Có một cảm giác độc đáo giữa sự ngây ngô của thiếu niên và sự trưởng thành của đàn ông.

Thấy tôi nhìn chằm chằm, anh nhướng mày: "Thế nào? Có phải rất đẹp trai không?"

Tôi theo bản năng phủ nhận: "Không ra sao cả, anh chỉ thiếu bộ tóc vàng nữa là thành thanh niên hổ báo rồi."

Anh liếc tôi một cái, "Anh đang nói cái xe."

"......"

Tôi siết chặt quai cặp, cố gắng xua tan sự xấu hổ.

Lên xe xong, anh giúp tôi đội mũ bảo hiểm.

Chân chống xe dựng lên, xe hơi rung lắc.

Anh: "Ôm chặt vào."

Tôi làm theo.

Xe khởi động, một lực đẩy bất ngờ khiến cánh tay tôi siết chặt hơn.

Dưới lớp da là cơ bắp săn chắc, nóng hổi.

Trong đầu thoáng qua một suy nghĩ: Eo thon thật.

Tôi chưa từng ngồi xe máy, ngoại trừ sự căng thẳng ban đầu, dần dần thả lỏng, gió thổi bên tai cũng rất tự do.

Tôi lấy hết can đảm buông tay, dang rộng hai tay bắt chước tư thế trong phim.

Chưa kịp cảm nhận sự sảng khoái, phía trước xe đột nhiên có một đứa trẻ lao qua, xe phanh gấp, cơ thể theo quán tính lao về phía trước.

Ngực đập mạnh vào tấm lưng cứng rắn, đau đến mức tôi kêu lên, nước mắt lập tức trào ra.

Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.

Vì dậy thì, gần đây tôi cảm thấy mình phát triển rất nhanh, đặc biệt là ngực, chỉ cần chạm vào là đau.

Huống chi là va đập mạnh như vậy.

"Có phải bị đụng trúng rồi không?"

Tôi đau đến mức không nói nên lời.

Một lúc sau, xe dừng lại bên đường.

Chu Hải Yến tháo mũ bảo hiểm, thấy tôi rơi nước mắt càng hoảng hốt hơn, "Vừa rồi đụng vào đâu?"

Miệng mấp máy, không nói ra được. Cứ cảm thấy không biết từ lúc nào da mặt tôi mỏng đi, sự xấu hổ và nhạy cảm bất ngờ xâm chiếm tôi.

Giọng anh gấp gáp hơn, "Nói đi chứ."

Ánh mắt nóng bỏng như thiêu đốt tôi.

Mặt tôi đỏ bừng, nhắm mắt lại, cam chịu nói: "Ngực! Đụng trúng n.g.ự.c được chưa?"

"......"

"......"

Anh sững người, ý thức được điều gì đó, lập tức im lặng quay đầu, đội mũ bảo hiểm.

Giọng nói khô khốc, "À, anh không cố ý."

"......"

Đoạn đường sau đó, tôi rút kinh nghiệm, ôm chặt eo anh, nhưng có lẽ do thời tiết quá nóng, cả cánh tay như sắp bị thiêu chín.

27

Trường Trung học số 1 là trường danh tiếng lâu đời, tập trung những học sinh xuất sắc từ khắp nơi, mọi người đều quan tâm đến việc ai học giỏi, thi điểm cao, không có thời gian cũng như hứng thú để lập nhóm bắt nạt.

Ở đây, không ai bắt nạt tôi, cô lập tôi, tôi chỉ là một học sinh bình thường, có hai ba người bạn cùng đi, hòa đồng với bạn cùng phòng, thỉnh thoảng mọi người cũng tán gẫu, trong đó yêu sớm luôn là chủ đề nóng.

Mặc dù so với cấp hai, áp lực và nhịp độ ở cấp ba rõ ràng lớn hơn, nhanh hơn, nhưng mỗi ngày tôi đều sống rất trọn vẹn, rất hài lòng.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /45 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Say Tình - Si Thần

Copyright © 2022 - MTruyện.net