Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Mẹ anh từ đó suy sụp, bà ấy thậm chí bắt đầu có bóng ma tâm lý với nghề nghiệp này, trở nên đặc biệt lo lắng cho sự an nguy của anh. Bà ấy cầu xin anh đừng đi vào con đường của bố anh, vì vậy sau khi tốt nghiệp đại học, chưa đến nửa năm anh đã dẫn mẹ anh chuyển đến đây, bắt đầu lại từ đầu.
"Phó Viễn là anh em tốt nhất của anh ở trường đại học, chuyện bố anh hy sinh, cậu ấy ít nhiều đoán được một chút.
"Câu chuyện sau đó em cũng biết rồi đấy."
Trái tim như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt, khó thở vô cùng. Tôi chưa từng nghĩ rằng sẽ thê thảm và bi tráng đến như vậy.
Chẳng trách, tôi chưa từng thấy dì tổ chức sinh nhật; cũng chưa từng thấy dì đi tảo mộ; chẳng trách, cứ đến mùng năm hàng tháng dì lại đau khổ như vậy, vào ngày lẽ ra phải vui vẻ nhất, dì lại phải gánh chịu kết quả không thể chấp nhận nhất.
Vậy thì khi bị bố tôi mắng chồng c.h.ế.t yểu, đáng đời c.h.ế.t sớm, trong lòng dì phải khó chịu đến nhường nào.
Tôi thậm chí không dám nghĩ dì đã vượt qua những năm này như thế nào.
Chú hy sinh năm bốn mươi sáu tuổi, vì vậy dì đã chọn tự sát vào năm bốn mươi sáu tuổi, không muốn sống thêm một ngày nào nữa.
Đối với dì, sự ra đi của chồng không phải là một cơn mưa rào, mà là sự ẩm ướt kéo dài suốt quãng đời còn lại.
Những gì anh ấy nói chuyện với anh Phó Viễn mấy hôm trước, những lời nói trước đây tôi thấy chẳng đâu vào đâu, bỗng nhiên trở nên rõ ràng.
Tiếp bước
Anh ấy cũng sẽ đi theo con đường của bố mình, trở thành một cảnh sát chống ma túy.
Những lời khuyên can không thể thốt ra, không có lập trường cũng chẳng có lý do gì để nói.
Không ai có thể thay ai tha thứ, cũng không ai có thể ngăn cản ai đi đến phương xa.
Có những người mang trong mình dòng m.á.u xê dịch, cả đời đã định sẵn phải rong ruổi. Và chỉ cần chạy về phía trước, nhất định sẽ có người bị bỏ lại phía sau.
Tôi từng đọc được một câu trong sách:
Nếu bạn khao khát có được thứ gì đó, bạn phải để nó tự do trước, nếu nó quay lại bên bạn, thì nó là của bạn, nếu nó không quay lại, thì bạn chưa bao giờ có được nó.
Con người cũng vậy, tình yêu cũng thế.
Tôi lau khô nước mắt trên mặt, cố gắng hỏi bằng giọng bình tĩnh:
"Chu Hải Yến, khi nào anh đi?"
Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.
"Không biết, có thể là ngày mai, cũng có thể là ngày kia."
"Đi bao lâu? Chúng ta còn gặp lại nhau không?"
Anh im lặng nhìn tôi, không nói gì.
Tôi cố gắng hết sức để không khóc, "Em sẽ đợi anh, đợi anh trở về."
Hốc mắt anh dần đỏ lên.
Anh nói: "Nếu mãi mãi không đợi được thì sao?"
Tôi nghiêm túc nói: "Sẽ không đâu, ông trời sẽ không tàn nhẫn như vậy, em tin anh sẽ trở về."
Anh nói: "Được, anh sẽ trở về."
37
Mỗi ngày sau đó, đều được ấn nút đếm ngược.
Tôi cố gắng làm cho mình bận rộn để phân tán nỗi đau khổ sắp chia ly.
Một buổi chiều nọ, khi đang dọn dẹp sách giáo khoa cấp ba, một tấm bưu thiếp của studio ảnh cưới rơi ra.
Là lần trước tôi đi chụp ảnh cùng bạn cùng phòng, chủ studio đã đưa cho tôi.
Cô ấy nói muốn mời tôi làm người mẫu ảnh cưới.
Lúc đó tôi bận học nên đã từ chối.
Không biết bây giờ hối hận còn kịp không.
May mắn thay, cuộc gọi tôi gọi đã được kết nối, chủ studio nói lời mời của cô ấy vẫn còn hiệu lực.
Hôm đó, tôi kéo Chu Hải Yến đi cùng, thầm muốn mặc váy cưới cho người mình yêu xem.
Váy cưới rất đẹp, khiến tôi hoa cả mắt.
Bà chủ trẻ tuổi hỏi hai chúng tôi có muốn làm người mẫu cùng nhau không, trông rất đẹp đôi.
Tôi mỉm cười lắc đầu, nói anh ấy không thích chụp ảnh.
Tôi làm tóc trang điểm bao lâu thì Chu Hải Yến ngồi yên lặng trên ghế sofa chờ tôi bấy lâu.
Chiếc váy cưới trắng tinh xảo mặc trên người, trước xương quai xanh là một sợi dây chuyền kim cương, mái tóc được uốn thành những gợn sóng mềm mại lười biếng buông xuống vai, trên đầu đội một chiếc vương miện lấp lánh, dưới chân là đôi giày cao gót bạc nhỏ nhắn xinh xắn.
Hình ảnh của mình trong gương thật xinh đẹp, tôi bước ra dưới ánh đèn lấp lánh, mơ hồ như bước vào thánh đường hôn nhân, là một cô dâu tràn đầy mong đợi.
Nghe thấy động tĩnh, anh ngẩng lên nhìn tôi, ánh mắt tĩnh lặng và dài lâu, như thể cả không khí xung quanh đều ngưng đọng. Trong đáy mắt sâu thẳm có những cảm xúc cuồn cuộn, anh nhắm mắt lại, khi mở ra lại thì đã bình tĩnh.
Anh nói: "Rất đẹp."
Tôi nhìn vào mắt anh, nói từng chữ một: "Em đồng ý."
Ba chữ, khó hiểu, chẳng đầu chẳng đuôi.
Trong mắt người khác, tôi có thể bị điên.
Nhưng tôi biết anh sẽ hiểu.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");