Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Hà Thanh Hải Yến - Quất Tử Bất Toan
  3. Chương 42
Trước /45 Sau

Hà Thanh Hải Yến - Quất Tử Bất Toan

Chương 42

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Giờ này, hầu hết các tiệm bánh ngọt trong thị trấn vẫn chưa mở cửa. Chạy nhiều cửa hàng, tưởng chừng như không mua được, cuối cùng cũng có một cửa hàng đang mở cửa.

"Chị ơi, làm ơn, làm nhanh giúp em với."

Một tiếng sau, tôi cầm chiếc bánh kem việt quất vừa làm xong, đến tiệm hoa gần đó.

"Ông chủ, cho một bó hoa hướng dương."

Mua xong những thứ này, trong túi còn lại tám tệ bảy hào.

Tôi nhìn những thứ trong tay, cảm giác mãn nguyện đã xoa dịu chuyện tóc tai.

Chỉ là, Chu Hải Yến nhìn thấy bánh kem và hoa, không vui như tôi tưởng tượng.

Anh nhìn chằm chằm vào kiểu tóc của tôi, mím môi thật chặt, một lúc lâu mới nhẹ nhàng mắng: "Đồ ngốc."

Tôi tinh mắt nhìn thấy nước mắt lấp lánh trong mắt anh, không quan tâm gì khác, vội vàng chạy tới.

"Đừng đừng, không được khóc. Người ta nói chia tay mà rơi nước mắt, cả đời sẽ xui xẻo."

"..."

Tôi liên tục quạt tay phía trên mắt anh.

"..."

Anh nghẹn ngào, khi ngẩng lên, trong mắt toàn là vẻ bất lực.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, như mọi khi, kéo anh cùng nhau cắm nến, châm lửa.

Ánh nến lung linh, ánh nắng rực rỡ vừa hay chiếu vào, hòa quyện với ánh nến.

"Chu Hải Yến, chúc mừng sinh nhật."

Đồng thời, anh ghé sát tai tôi nói nhỏ điều gì đó.

Nhưng tai phải của tôi bây giờ hoàn toàn không nghe thấy gì.

Tôi chỉ biết nhìn anh vẻ mặt hoang mang.

Anh thản nhiên quay mặt đi, làm như không có chuyện gì xảy ra: "Không có gì, chỉ là chúc em sinh nhật vui vẻ."

Tôi tin là thật.

Chúng tôi cùng nhau nhắm mắt ước nguyện.

Năm nay tôi ước anh đi đường bình an, ước chúng tôi vẫn còn bên nhau năm này qua năm khác.

Anh vẫn như mọi khi muốn chấm kem lên trán tôi, tôi né tránh, nhanh tay chấm lên mi tâm anh trước.

"Em gửi hết may mắn của em cho anh, đợi anh về rồi trả lại cho em."

Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.

Anh vốn không thích ăn đồ ngọt, nhưng lần này lại chia nhau ăn hết bánh kem.

Trước khi chia tay, anh đưa tay xoa đầu tôi, ngạc nhiên nói:

"Cũng hơi gai gai."

"...Vậy thì anh đừng sờ."

Anh đột nhiên cười, khóe miệng hơi nhếch lên:

"Lần sau quay lại sẽ không gai gai nữa."

Khi đi, anh không mang theo gì cả, ngoại trừ tờ mười tệ cũ nát và bó hoa hướng dương vừa mua.

Tôi đứng ở cửa, nhìn bóng lưng anh và anh Phó Viễn, cho đến khi biến mất ở cuối con đường.

Kỳ lạ, trong lòng cũng không thấy khó chịu lắm, chỉ là hơi buồn bực, không biết là cảm giác gì.

Mắt cũng cay cay, nhưng không khóc được, chỉ còn lại vị đắng chát trong miệng.

Sau này tôi mới nhận ra, đó gọi là tê liệt.

Trước khi đi ngủ, tôi mò thấy một chùm chìa khóa và một thẻ ngân hàng dưới gối.

Chu Hải Yến đã để lại căn nhà nhỏ cho tôi, cùng với số tiền tích lũy của anh ấy trong những năm qua.

Nước mắt bất ngờ trào ra.

Như thể vừa trải qua một cơn mưa axit.

40

Sau khi tất cả bọn họ rời đi, tôi sống một mình trong căn nhà nhỏ.

Điểm thi đại học đã có, nằm trong top 100 toàn tỉnh, trường đã trao cho tôi 100.000 tệ tiền học bổng.

Tôi đăng ký học ngành Y khoa Pháp y của Đại học Tứ Xuyên, gặp được thầy cô và bạn bè đều rất tốt.

Nhưng tôi dường như đã đánh mất ham muốn giải trí, cả ngày chỉ ở trong thư viện hoặc phòng thí nghiệm, học tập trở thành cách duy nhất để tôi g.i.ế.c thời gian.

Hàng năm tôi đều quay lại con hẻm nhỏ một lần, xem anh ấy đã trở về chưa, tiện thể dọn dẹp căn nhà nhỏ từ trong ra ngoài.

Năm thứ hai đại học trở về, tôi nghe nói bố tôi đã ra tù, ông ta theo gã chủ sòng bạc họ Chu xuống miền Nam làm ăn phát đạt.

Ngày tháng trôi qua như hạt châu, ngày này qua ngày khác, trượt khỏi tay, xâu thành tuần, xâu thành tháng, xâu thành năm.

Năm thứ năm đại học, tôi đến Hoa Tây thực tập, gặp một người sư huynh rất tốt, rất quan tâm đến tôi. Trùng hợp là, anh ấy chính là anh trai của Vương Giả, bạn học cấp ba của tôi, Vương Nghiễn Lễ. Ban đầu tôi không nhận ra.

Sau khi tốt nghiệp, tôi theo anh ấy thi vào biên chế công an ở quê, làm việc tại đội hình sự. Với hy vọng sau này có thể làm việc cùng Chu Hải Yến. Tôi không ngại khó ngại khổ, lại còn gan dạ, đôi khi họ còn khen tôi làm việc còn giỏi hơn cả đàn ông, nói tôi đã làm rạng danh nữ pháp y.

Trong sáu năm này, khi tôi chán nản với mọi thứ, tôi sẽ nghĩ đến anh ấy, nghĩ đến việc anh ấy đang sống, đang tồn tại ở một nơi nào đó trên thế giới này, tôi sẵn sàng chịu đựng tất cả, sự tồn tại của anh ấy rất quan trọng đối với tôi. Chỉ cần nghĩ đến anh ấy, thời gian cũng trở nên vô nghĩa.

Tôi vẫn luôn không hiểu được, những ngày tháng ở bên họ sao vừa dài vừa ngắn, vì vậy tôi luôn hồi tưởng lại, chỉ cần sống bằng hồi ức, cũng đã đủ hạnh phúc rồi. Xóa bỏ bất kỳ khoảnh khắc nào họ xuất hiện trong cuộc đời tôi, tôi cũng không thể trở thành tôi của ngày hôm nay.

...

Hôm nay, tôi đang viết báo cáo.

Đột nhiên tim tôi co thắt, cây bút rơi khỏi tay, lăn xuống chân. Tim như muốn vỡ vụn, đau đến mức không thở nổi, cả người bắt đầu tê dại, nước mắt vô thức rơi xuống, buồn đến mức muốn nôn.

Như thể ở một nơi xa xôi nào đó, cái cây gắn liền với tinh thần và hơi thở của tôi đang bị chặt hạ.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /45 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Không Thể Thoát Khỏi Nhân Vật Phản Diện

Copyright © 2022 - MTruyện.net