Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Hà Thanh Hải Yến - Quất Tử Bất Toan
  3. Chương 44
Trước /45 Sau

Hà Thanh Hải Yến - Quất Tử Bất Toan

Chương 44

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Anh Phó Viễn, sao anh Chu Hải Yến lại đột nhiên không còn nữa?"

Anh ấy ngập ngừng, vẻ mặt không đành lòng, những lời sắp nói ra trở nên vô cùng khó khăn.

"Là bố em.

"Ông ta bị lừa đến biên giới vận chuyển ma túy trong cơ thể, vì mỗi lần ông ta mang số lượng ít, tỷ lệ thành công thấp, khiến bọn chúng bất mãn. Để giữ mạng, ông ta đã điên rồ đến mức đẩy em ra, nói rằng ông ta còn một đứa con gái có thể lừa đến giúp chúng.

"Anh Chu đã bí mật chặn thông tin của em. Vì vậy, khi nhiệm vụ kết thúc, bố em nhìn thấy anh Chu liền khẳng định anh ấy là cảnh sát. Thực ra ông ta chỉ muốn trả thù, nhưng lại vô tình nói trúng.

"Sau khi thân phận bị bại lộ, anh ấy đã bảo vệ chúng tôi rời đi trước, còn mình thì không bao giờ quay lại được nữa."

Tôi dựa lưng vào tường, đầu óc trống rỗng.

Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.

Tôi không ngờ sự thật lại hoang đường và tàn khốc đến vậy.

"Vậy bố tôi bây giờ ở đâu?"

"Chết rồi, do lên cơn nghiện."

Tôi không biết nên cười nhạo cái c.h.ế.t của ông ta hay nên thương tiếc cho Chu Hải Yến của tôi vì sự bất công của số phận.

Hay là, hận chính mình, là tôi đã liên lụy anh.

Sau một hồi lâu.

Anh ấy cẩn thận hỏi: "Cô ấy những năm này sống có tốt không?"

Rồi tự giễu: "May mà năm đó không làm lỡ dở cô ấy, sau này anh chỉ là một kẻ tàn phế."

"Hai năm trước, chị ấy bị tai nạn xe hơi, trở thành người thực vật. Vì bị gia đình ép hôn, chị ấy đã uống rượu rồi lái xe lên núi, cả người và xe đều lăn xuống vực.

"Chị ấy vẫn luôn chờ đợi anh."

Trong căn phòng bệnh vắng lặng, hai con người bị thế giới bỏ rơi, trao đổi những thông tin mà đối phương muốn biết nhất, đồng thời cũng đ.â.m những mũi tên sắc nhọn nhất vào trái tim nhau.

42

Tôi về nhà ngủ hai ngày, ảo tưởng rằng tất cả chỉ là một giấc mơ, tỉnh dậy sẽ ổn thôi. Nhưng sau khi tỉnh dậy vẫn là hiện thực.

"Đây là tro cốt của liệt sĩ Chu Hải Yến, còn có di vật của anh ấy, theo di chúc của anh ấy, tất cả những thứ này đều giao cho vị hôn thê của anh ấy - Đường Hà Thanh."

Tôi sững sờ tại chỗ.

Trong di vật là hàng trăm bức vẽ phác họa của tôi, và một chiếc nhẫn kim cương.

Khi tôi nghĩ rằng mình đã không theo kịp bước chân anh, ngoảnh đầu nhìn lại, thì ra anh đã dõi theo bóng lưng tôi suốt những năm tháng dài đằng đẵng.

Tôi không kìm được run rẩy, khóe miệng nở một nụ cười chua xót.

Chiếc nhẫn đeo vừa tay.

Nhìn chiếc hộp gỗ trong tay, tôi khẽ nói:

"Chu Hải Yến, em đưa anh về nhà."

Bên ngoài gió rất lớn, tiết trời mùa thu đang đậm, trên đường toàn lá vàng rơi, bay trên trời, rơi xuống đất.

Tôi bước đi trong nỗi đau buồn vô hạn, đáy mắt chỉ có nỗi buồn thương và sự tịch mịch vô biên, bước chân nặng trĩu.

Đột nhiên, cơ thể tôi bị va phải, là một đứa trẻ ba tuổi đang đuổi theo lá vàng chơi bên đường, mẹ nó đi theo sau bảo vệ nó.

Cậu bé vô thức cúi đầu xin lỗi tôi: "Xin lỗi bà ạ, cháu không cố ý đụng bà."

Tôi quay lại nhìn cậu bé: "Không sao."

Cậu bé lại nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt đầy bối rối.

Tôi tiếp tục bước đi, phía sau vang lên giọng nói non nớt, đầy vẻ khó hiểu: "Mẹ ơi, mẹ không phải nói tóc bạc trắng đều gọi là bà sao? Nhưng người vừa rồi rõ ràng là chị gái mà, lạ thật đấy."

"Suỵt, con trai, con thấy chị gái lạ là vì chị ấy đang trải qua nỗi đau mà con không thể hiểu được."

Cậu bé ngây thơ nhìn bóng lưng khuất dần. Bầu trời dần tối, hoàng hôn buông xuống, cô gái bước đi loạng choạng, mái tóc bạc trắng hòa vào khung cảnh mùa thu tiêu điều.

...

Đi ngang qua tiệm hoa, tôi đứng ngoài cửa: "Ông chủ, làm ơn cho tôi một bó hoa hướng dương, chồng tôi không thích hoa cúc."

Tôi ôm bó hoa hướng dương về con hẻm nhỏ.

Hoa quế trong sân đang nở rộ, bị gió thổi rơi đầy đất.

Tôi ngồi trên chiếc ghế sofa mà Chu Hải Yến thường ngồi, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc hộp gỗ.

Cứ như thể, nó chính là anh.

"Chu Hải Yến, lúc đó anh có đau không?"

Họ nói trong video anh không hề kêu la một tiếng, thậm chí một giọt nước mắt cũng không rơi.

"Anh xem này, em mua cho anh hoa hướng dương mà anh thích nhất.

"Năm nay không tổ chức sinh nhật cho anh nữa, đã qua rồi, ước nguyện cũng không linh nghiệm nữa."

Tôi ngừng lại một chút. "Sau này cũng không tổ chức sinh nhật cho anh nữa.

"Em xin lỗi, đã liên lụy anh, giá như em không có người cha như vậy thì tốt rồi, em thà làm trẻ mồ côi còn hơn.

"Anh thật ngốc, nhận mười tệ phí bảo kê, lại thật sự bảo vệ em mười năm."

...

Tôi lảm nhảm rất nhiều, không biết anh có nghe chán không, nên cửa nhà chúng tôi bị gõ.

Mở cửa, bên ngoài là một người đàn ông mặc áo khoác gió, cao gầy, vẻ mặt đầy lo lắng. Anh ấy nhìn tôi rất lâu, ánh mắt dừng lại trên mái tóc tôi, đáy mắt dần dần ươn ướt.

Tôi mở miệng: "Sư huynh, sao anh lại đến đây?"

Thấy anh ấy không có vẻ gì là muốn rời đi, tôi đành phải nghiêng người cho anh ấy vào nhà.

Anh ấy ngồi trên ghế sofa đối diện: "Anh thấy em có vẻ không ổn, nên muốn đến xem em thế nào.

"Hai người quen nhau à?"

Tôi giơ chiếc nhẫn trên tay lên: "Anh ấy là chồng em."

Anh ấy im lặng một lúc, giọng nói dịu dàng, mang theo ý an ủi vang lên:

"Xin lỗi, chia buồn cùng em."

Tôi mỉm cười nhạt nhòa, lòng đau như cắt.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /45 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Chuyện Cũ Của Lịch Xuyên (Gặp Gỡ Vương Lịch Xuyên

Copyright © 2022 - MTruyện.net