Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Hà Thanh Hải Yến - Quất Tử Bất Toan
  3. Chương 5
Trước /45 Sau

Hà Thanh Hải Yến - Quất Tử Bất Toan

Chương 5

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tôi đứng ở đầu đường bên này, nhìn bóng lưng già nua khó nhọc chậm rãi đẩy chiếc xe ba gác, chiếc áo trống rỗng bay phấp phới trong gió, giống như con thuyền gỗ sắp lật úp trong giây tiếp theo.

Hai bên tay lái buộc hai quả bóng bay hình con cừu lười, đung đưa trên không trung.

Lắc la lắc lư, giống như An Tề đang tạm biệt tôi.

Cho đến khi bóng hình cuối cùng biến mất ở khúc cua cuối con đường nhỏ.

Tôi chớp chớp đôi mắt khô khốc.

Buổi trưa mùa đông, ánh nắng chói chang khiến mắt người ta đau nhức.

5

Chiếc bàn thừa cạnh thùng rác đã được dọn đi.

Phòng học trông đầy ắp, thậm chí không thể nhận ra là thiếu mất một học sinh.

Người c.h.ế.t rồi, giống như nước biến mất trong nước.

Mọi thứ dần dần khôi phục lại bình yên.

An Tề từ sống trong miệng bọn họ, đến sống trong ký ức của tôi.

Những ngày tháng tốt đẹp của cậu ấy không kéo dài bao lâu,

Những ngày tháng tốt đẹp của tôi cũng không thể kéo dài bao lâu.

Lên lớp 9, việc học căng thẳng, giáo viên chủ nhiệm thay tôi xin nhà trường cho một suất ở ký túc xá miễn phí.

Đêm thứ hai sau khi tôi vừa chuyển vào.

Đang trong giờ tự học buổi tối, cô Lý đang phân tích bài kiểm tra toán trên bục giảng.

Bố tôi nồng nặc mùi rượu xông vào.

"Con nhóc đê tiện Đường Hà Thanh đâu?"

Xem ra ông ta lại thua tiền tâm trạng không vui, muốn đánh tôi để xả giận.

Tay cầm bút của tôi siết chặt lại.

Cô Lý đặt bài kiểm tra xuống, sau khi sửng sốt, giọng nói bình tĩnh.

"Phụ huynh này, mời anh ra ngoài, bây giờ đang trong giờ học."

Giọng điệu nghiêm túc không biết lại chạm trúng chỗ đau nào của người đàn ông.

Ông ta vung tay, hất tung mọi thứ trên bục giảng xuống đất.

Ngón tay gần như sắp chọc vào trán giáo viên.

"Dám bảo tao ra ngoài? Mày là cái thá gì?"

"Còn tưởng mình là nhân vật lớn cơ đấy."

Vừa nói vừa giơ tay lên.

Cô Lý ngày thường có nghiêm khắc đến đâu, cô ấy cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi.

Gặp phải loại du côn này, sao cô ấy có thể không sợ.

Cả lồng n.g.ự.c cô ấy phập phồng dữ dội, đầu ngón tay bấu chặt vào cạnh bàn, do dùng sức quá mức mà thậm chí còn trắng bệch.

Đây là cô Lý mà tôi yêu thích nhất, kính trọng nhất.

Cô ấy sẽ mượn danh nghĩa động viên, lén lút tặng văn phòng phẩm cho tôi.

Cô ấy sẽ tranh luận gay gắt với chủ nhiệm, chỉ để xin cho tôi một suất trợ cấp cho học sinh nghèo.

Cô ấy thấy tôi buổi trưa chỉ ăn cải trắng, sẽ lặng lẽ gắp đùi gà trong bát mình sang cho tôi.

Cô ấy sẽ luôn quan tâm đến tình cảnh của tôi trong lớp, sợ tôi phải chịu bất công.

Nhưng bây giờ, cô ấy lại vì tôi mà chịu uất ức.

Trong khoảnh khắc, không biết lấy đâu ra dũng khí, tôi điên cuồng xông lên.

Kéo cô giáo ra, chắn trước mặt cô ấy.

Vừa hét đuổi bố tôi đi, vừa chửi ông ta là súc sinh.

Cái tát vang dội, rơi trên mặt tôi.

Lực mạnh đến mức nửa bên mặt tôi gần như tê dại, khóe miệng cũng từ từ rỉ máu.

Tai ù đi từng đợt.

Ý nghĩ đầu tiên trong đầu tôi là:

Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.

[May quá, may quá đỡ được rồi.]

[Chỉ là bông hoa tôi gấp cho cô giáo trong ngăn bàn, không tặng được nữa rồi.]

Hôm nay là ngày nhà giáo.

Nhưng hình như, tôi không xứng làm học sinh của cô ấy.

Tên súc sinh bị bảo vệ đến muộn lôi đi.

Tôi từ từ ngẩng đầu lên, từ những ánh mắt xung quanh, nói không rõ ràng.

Bọn họ rõ ràng không làm gì cả, nhưng tôi lại cảm thấy mình đã bị lột sạch rồi.

Cái tát này, đánh nát sự uy nghiêm của cô giáo, cũng đánh nát lòng tự trọng của tôi, cùng với đó bị xé nát còn có chiếc ô bảo vệ cuối cùng của tôi.

Hiệu trưởng tìm gặp cô giáo, nói tôi ở ký túc xá sẽ ảnh hưởng đến an toàn của các bạn học khác, kiến nghị tôi vẫn nên đi về.

Cô giáo còn muốn lên tiếng biện minh cho tôi, nhưng tôi không còn mặt mũi nào để nhận sự hy sinh của cô ấy nữa.

Tôi đồng ý tối đó sẽ chuyển ra ngoài.

Lúc này may mắn vì đồ đạc của mình ít đến đáng thương, không cần cô giáo giúp đỡ, một mình tôi cũng có thể chuyển đi.

Nhìn màn đêm đen kịt bên ngoài.

Tôi biết, từ ngày mai trở đi.

Những ngày tháng tốt đẹp của tôi đã kết thúc rồi.

Kẻ bạo hành không kiêng nể gì, từ nay bọn họ sẽ càng thêm không kiêng nể gì nữa.

Mà tôi sau khi về nhà, cũng sẽ đón nhận hậu quả của lần phản kháng đầu tiên.

Tôi vác hành lý đứng ở ngã tư đường, nghĩ về quá khứ rồi lại ảo tưởng về tương lai, quá khứ và tương lai tùy ý đan xen trong ngày hôm nay, chúng đều mang theo cơn gió se lạnh đầu thu.

Trong lúc hoảng hốt, tôi rơi vào một ảo giác,

Cuộc đời tôi sẽ là một con đường bùn lầy khó đi.

Tuy nhiên cuộc sống hiện tại vẫn đang tiếp diễn.

Thế là, trong dòng sông khổ nạn này, tôi chèo con thuyền gãy mái chèo của mình tiếp tục xuất phát.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /45 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Chiến Thần Trấn Quốc

Copyright © 2022 - MTruyện.net