Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dưới ánh nến màu đỏ cùng tiếng xé gió không ngừng của vật sắc nhọn, hai tên thái giám trẻ tuổi chỉ biết cúi đầu nhìn bóng mình in trên vách tường. Một tên thái giám trông trẻ tuổi hơn, nhịn không được mà quay sang bạn mình, có chút không nỡ mà hỏi người kia:
"A Nhị, chúng ta có nên khuyên công công dừng lại không? Thân thể của công tử..."
"Ngươi đi mà bảo! Nếu làm công công phật lòng thì người bị công công treo lên chẳng phải là ta sao."
"A Nhị."
Lần này người gọi hắn là Quế công công. Thái giám tên A Nhị vội vàng quay đầu lại, ngoan ngoãn mà bước đến cạnh lão hoạn quan. Trong lúc bước đi hắn vẫn không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn về phía thiếu niên.
Thẩm Ngọc Hà bị Quế công công cho người treo lên, trên người y vẫn còn còn khoác hờ chiếc áo lót trắng nhưng lúc này áo đã ướt đẫm mồ hôi càng khiến những vết đỏ trên da thiếu niên càng thêm đáng sợ. Quế công công buông roi xuống rồi đi đến chậu nước bên cạnh mà thong thả rửa tay. Roi lão dùng không gây chảy máu, nếu chỉ dùng để đánh bình thường cũng không quá đau đớn nhưng lúc này cả người thiếu niên đều phủ một lớp Cao Xuân, da thịt trở nên mẫn cảm hơn, toàn thân đều nóng phừng phừng vậy nên mỗi chỗ có vết roi đi qua sẽ vừa ngứa vừa châm chích. Nếu không phải cả hai tay Thẩm Ngọc Hà đều bị trói có lẽ thiếu niên đã sớm dùng tay gãi đến chảy máu.
"Thật xinh đẹp... Thật xinh đẹp!"
Lão hoạn quan không những không ân hận về việc làm của mình mà ngược lại còn hưng phấn mà nhìn thành quả do mình để lại. Gương mặt thiếu niên đã sớm ướt đẫm, cho dù đầu óc không thanh tỉnh nhưng trong đầu Thẩm Ngọc Hà vẫn luôn vang vọng một chữ "giết". Y phải giết lão ta! Phải khiến lão ta nếm mùi tủi nhục của bản thân lúc này! Dưới lớp vải đen, hai mắt của Thẩm Ngọc Hà đã sớm nhuốm màu máu.
"Xem ra vẫn còn rất cứng." Quế công công không vui mà nắm lấy cằm thiếu niên. "Mi vẫn tin rằng tên phụ thân bất tài của mi sẽ đến cứu mi sao? Chậc, quả nhiên là được bảo bọc đến nỗi không y thức được vị trí của bản thân. Thẩm gia các ngươi là không thuộc hoàng gia vậy mà vẫn được phong vương, cho dù đời trước không kiêng kị thì đời này cũng sẽ thôi. Chưa kể cha ngươi nhiều lần làm trái ý hoàng đế giờ đã sớm trở thành cái gai trong mắt, không nhổ không được rồi."
Cảm thấy cơ thể thiếu niên run rẩy kịch liệt hơn, Quế công công khoái trá mà dùng tay vỗ lên gò má thiếu niên:
"Bé ngoan ơi là bé ngoan, ai trong triều cũng biết phụ thân ngươi chỉ còn mỗi cái danh ngay cả người làm ở khâm thiên giám còn có thể khinh thường được. Mi cho rằng ai sẽ cứu mi đây?"
Đầu Thẩm Ngọc Hà lúc này nặng trĩu, không biết do bản thân y không đủ sức chống chọi với thuốc hay vì những bí mật mà gã hoạn quan này tiết lộ. Dẫu y không nhưng gào thét trong đầu rằng không nên tin kẻ này nhưng lý trí đã bị bào mòn gần hết khiến thiếu niên chỉ có thể không ngừng rơi nước mắt.
Phụ thân... Phụ thân...
"Công công, đồ đã được mang đến rồi ạ."
A Nhị cung kính dâng lên một chiếc hộp nhỏ tinh xảo, ánh mắt hắn vô thức đảo qua thiếu niên đã gục đầu vô hồn như búp bê vải, lòng đột nhiên chua xót.
"Báu vật của ta!"
Quế công công kêu lên rồi từ từ mở hộp ra. Bên trong hộp là hai món trang sức hình tròn bằng bạc, mặt trên có một chiếc chuông đồng nho nhỏ. Ban đầu A Nhị còn cho rằng nó là hoa tai nhưng khi thấy Quế công công nhẹ nhàng vuốt ve lồng ngực thiếu niên, hắn mới phát hiện có gì đó không đúng. Ngực của Thẩm Ngọc Hà rất nhỏ, hai điểm phía trước của y cũng nhạt màu giống như cánh hoa đào. Tuy nhiên dưới tác dụng của cao và thuốc, nơi ấy đã sớm đứng thẳng, đáng thương mà run rẩy trong không khí.
Vì hai mắt bị bịt kín nên thiếu niên vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ khi hai đầu điểm đỏ bị người nắm lấy, y mới kinh hoàng mà giãy giụa, miệng không ngừng phát ra âm thanh phản kháng.
"Không sao... không sao..." Quế công công nhỏ giọng chấn an nhưng tay vẫn để chiếc vòng bạc lại gần ngực thiếu niên.
Đáng lẽ lúc này A Nhị nên lui ra ngoài nhưng hắn lại như trúng mê hồn mà yên lặng đứng sau Quế công công, ngơ ngác nhìn chiếc vòng xuyên qua nơi đó, rồi nhìn một giọt máu tươi từ từ chảy ra, trượt dài trên lớp da thịt trắng quá mức ấy.
Miệng bị bịt chặt, Thậm Ngọc Hà chỉ có thể đau đớn mà co quặm ngón chân. Mái tóc y đã sớm bị mồ hôi làm cho ướt đẫm, vải đen cũng đã hứng đủ nước mắt. Nhìn thiếu niên thở hổn hển vì đau đớn, trái tim A Nhị cũng theo đó mà vỡ tan nhưng dù muốn hay không, hắn cũng phải thừa nhận khi thiếu niên đeo lên hai chiếc vòng bạc, y trở nên mê người hơn rất nhiều, đặc biệt mỗi lần y run rẩy, nơi đó sẽ phát ra tiếng "đinh linh đinh linh" khiến A Nhị mê muội mà nhìn chằm chằm.
Nếu như hắn có thể cứu thiếu niên... nếu như...
"Ta biết ngay là rất đẹp mà!"
Lão hoạn quan sung sướng mà cười. Nếu không phải vừa rồi bị thiếu niên đá, miệng lưỡi còn rất đau lão đã sớm há miệng mà thử quả ngọt rồi.
"Phần phía trên xong rồi tiếp theo chúng ta sẽ đến với..."
"Đến với đại lao!"
Cửa phòng đột nhiên bị người đạp vỡ, cả Quế công công cùng A Nhị đều sợ hãi nhìn người thiếu niên mang gương mặt lạnh băng đứng ở cửa. Bọn họ còn chưa kịp hiểu vì sao Hạ Phi Dương biết đường mà đến, liền phát hiện phía sau hắn còn có một vị thái giám trẻ tuổi.
"Ngươi..." A Nhị kinh ngạc nhìn bạn tốt của mình.
Nhưng không kịp để hắn dò hỏi, A Nhị đã bị người thanh niên đạp ngã ra đất. Hạ Phi Dương nhanh tay cắt dây lụa đang trói buộc tay chân Thẩm Ngọc Hà, dùng áo ngoài của bản thân mà bọc lấy thiếu niên. Cùng lúc này người của tam hoàng tử cũng đi vào, bọn họ không dám nhìn về phía Hạ Phi Dương, chỉ có thể cúi đầu mà đợi lệnh.
"Lột sạch quần áo rồi treo lão ta lên. Sự việc giải quyết thế nào thì để thái tử và Thẩm vương lo."
Dứt lời người thanh niên liền ôm người biến mất khỏi cửa.
*****
Hạ Phi Dương đưa người về Phong Linh cung. Biết thái y không thể đến ngay lập tức được, hắn do dự vài giây cuối cùng cũng mở áo ngoài ra, muốn giúp thiếu niên kiểm tra vết thương.
Vừa rồi vì sự việc quá gấp gáp lại thêm ánh sáng trong phòng không đủ, Hạ Phi Dương không kịp nhìn tình trạng của Thẩm Ngọc Hà. Đến khi sắc đen của áo ngoài được tản ra, đồng tử của người thanh niên theo bản năng mà co rút. Trên người thiếu niên không có chỗ nào là lành lặn, từ cổ đến phần eo đều chằng chịt vệt đỏ, đặc biệt là cổ tay và chân, dù được buộc bằng lụa tốt nhưng vì bị trói quá lâu nên vẫn để lại trên phần da thịt trắng tuyết vết hằn ghê người. Dẫu làn da thiếu niên là màu trắng bệch nhưng Hạ Phi Dương biết rằng cơ thể người này có bao nhiêu nóng. Vừa rồi khi ôm y, dù cách vài lớp quần áo nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được sức nóng đến kinh người, đến giờ lồng ngực hắn vẫn còn cảm giác bị thiêu cháy.
Hạ Phi Dương nhìn thiếu niên vì khó chịu mà cuộn tròn lại, đầu ngón chân mềm mượt hơi co lên, giống như động vật nhỏ không có người bảo hộ chỉ có thể thu mình mà tự cứu lấy mình. Kể từ lúc trở lại kinh thành hắn đã gặp qua bao sắc thái của thiếu niên. Y kiêu ngạo, y hống hách, y ngang ngược, chỉ độc một Thẩm Ngọc Hà yếu ớt như lúc này là chưa thấy bao giờ. Hắn giúp thiếu niên lấy vải trắng trong miệng ra, do dự một lúc lại không dám tháo vải đen xuống mà chỉ vươn tay giúp y lau nước mắt.
"Thẩm Ngọc Hà." Hạ Phi Dương cẩn thận gọi tên thiếu niên nhưng ánh mắt lại không dám dừng ở gương mặt diễm lệ kia một giây nào.
Cơ thể thiếu niên run rẩy nhiều hơn, khóe môi đỏ thắm khẽ vang lên những âm khóc đầy đáng thương. Hạ Phi Dương cho rằng y muốn nói gì đó liền ghé sát lại gần muốn nghe.
"Ngứa... ngứa..."
Nhìn thiếu niên vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng nhả ra vài âm thiết, trái tim người thanh niên nhịn không được mà run lên vài cái, ma xui quỷ khiến mà mở miệng hỏi lại y:
"Ngứa ở đâu?"
Thẩm Ngọc Hà không đáp lại mà chỉ khóc. Tiếng khóc tuy nhu nhược tinh tế nhưng động tác của người này lại vô cùng làm càn. Y hơi cong eo lên, hướng ngực mình về phía Hạ Phi Dương. Nơi đó được gắn lên hai vòng bạc, mỗi lần thiếu niên di chuyển đều phát ra âm thanh. Vừa rồi Hạ Phi Dương còn cho rằng tên Quế công công kia đeo vòng chân cho thiếu niên nhưng lúc này nhìn lại mới phát hiện hóa ra âm thanh là từ nơi này phát ra.
Vị thiếu niên lang không biết bản thân bị sao nữa. Hắn vốn nên ghét bỏ thậm chí là ghê tởm khi thấy đường đường là một nam nhi nhưng lại bị người đối xử như nữ nhân nhưng lúc này hắn lại thả nhẹ hơi thở, ngẩn ngơ mà nhìn chằm chằm vào vòng bạc trên đầu ngực thiếu niên. Hai điểm đỏ của y có chút sưng lên nhưng đã không còn chảy máu nữa, Hạ Phi Dương không dám tháo ra, sợ làm đau y nên chỉ có thể dùng nay nhẹ nhàng chạm vào nơi đó.
"Ngứa ở đây sao?" Một lời nói ra, hắn phát hiện giọng nói mình trầm đến đáng sợ.
"Hức..." Thiếu niên khóc đến đáng thương hơn nhưng vẫn ưỡn ngực mà nhẹ cọ vào tay người thanh niên. "Ngứa... ngứa lắm..."
Hạ Phi Dương mím môi dùng đầu ngón tay khẽ vân vê phần đỉnh đầu, cảm giác mềm mại của nơi đó truyền đến khiến ngón tay hắn trở nên tê dại, mồ hôi trên đầu đã từng giọt từng giọt chảy xuống hai bên thái dương. Cả người Thẩm Ngọc Hà đã bị hắn nâng dậy, nhỏ bé mà ngồi trong lòng người thanh niên, hương ngọt bọc đường không ngừng phảng phất qua cánh mũi hắn khiến lòng người thanh niên lại càng thêm phiền muộn. Hạ Phi Dương bất giác dùng sức nghiền phần đầu ngực xuống, thiếu niên trong lòng hắn nhẹ ngâm một tiếng "ưm~".
"Thẩm Ngọc Hà, ta chỉ giúp ngươi lần này thôi."
Vòng eo nhỏ nhắn của thiếu niên chợt bị một cánh tay săn chắc ôm lấy, cả hạt đậu đỏ lẫn chiếc vòng bạc đều bị khoang miệng nóng bỏng bao phủ. Âm thanh trong miệng thiếu niên chợt trở nên cao vút, cảm giác như bị điện giật chợt truyền đến khiến y chịu không nổi mà ngửa cổ lên nhưng eo bị người nằm lấy chỉ có thể run rẩy môi đỏ không ngừng nói "không... không...". Hạ Phi Dương rũ mắt há miệng cắn nhẹ lên phần ngực thiếu niên, sau đó lại vươn lưỡi liếm láp.
Đinh linh... đinh linh...
"Phi Dương, thái y đã tới. Thẩm Hà..."
Tam hoàng từ vội vàng mở cửa ra, cả người hắn bỗng chốc cứng đờ ở giữa cửa phòng.
Thẩm Ngọc Hà bọc huyền y, yên tĩnh ngủ trên giường còn Hạ Phi Dương đã sớm biến mất không thấy tăm hơi.
- ----------------------------------------
Lâu Vũ: Hạ huynh, tuy Thẩm Ngọc Hà kiêu căng ngạo mạn nhưng ta đã lỡ cùng y...
Hạ Phi Dương: Lâu đệ, tuy Thẩm Ngọc Hà làm đủ chuyện xấu nhưng ta đã lỡ cùng y...
Lâu Vũ:???
Hạ Phi Dương:???
Thẩm Ngọc Hà: Thật ra người nên hỏi chấm ở đây là ta mới đúng.