Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
7111.
“Cô cũng thật có trách nhiệm đấy.” Mộng Lan nhìn cô khẽ nhếch môi “ Trong cái hội này không có được hai trăm thì cũng là một trăm nhân viên, nếu như cứ mâu thuẫn như các người như vậy, vậy thì cũng không cần mở cửa nữa, thế này vậy, cô đến bộ phận dọn dẹp làm việc, chuyện tiếp đón khách không cần đến cô nữa, chuyện chỗ ở công ty sẽ có sắp xếp, các người không gặp nhau, cũng hạn chế được mâu thuẫn, cô nói xem?”
Nói rồi, Mộng Lan trực tiếp nhìn qua cô , muốn xem thử cô có phản ứng gì, dù sao thì chuyện tiếp đón khách cũng là chuyện của những cô gái trẻ tuổi, còn ở bộ phận dọn dẹp, nói trắng ra là một rừng các bà thím mới đồng ý làm việc đó, vừa bẩn lại vừa mệt.
Chỉ tiếc rằng Hướng Vãn biểu cảm không hề thay đổi, chỉ “ Ừm” một tiếng không nói thêm gì nữa, khiến Mộng Lan có chút thất vọng, khẽ chau mày, cô ta hỏi: “ cô không có gì muốn nói sao?”
Hướng Vãn lắc đầu: “ Đối với tôi, chỉ cần có tiền, công việc gì cũng không khác biệt gì cả, vả lại, Hạ Tổng là đích thân giao phó, tôi nói gì đi nữa thì cũng là thừa thôi, việc gì phải chọc cho anh ta tức giận.”
Mộng Lan thật sự có chút tán dương cô, ngưng một lát, cô ta cười “ Nếu đã không có ý kiến gì thì thu xếp qua bên đó báo cáo đi.”
“ Dạ vâng, cảm ơn chị Mộng Lan.”
Nhìn Hướng Vãn trở về ký túc, Mộng Lan đứng ở hành lang suy nghĩ rồi rút điện thoại ra gọi cho ai đó.
Điện thoại rất nhanh được kết nối: “ Ừm, sao rồi?”
“ Theo dặn dò của anh, đã điều cô ấy đến bộ phận dọn dẹp rồi ạ.”
Hạ Hàn Xuyên đang xem xấp tài liệu, nghe Mộng Lan nói bỗng ngừng lại : “ Cô ấy có phản ứng gì không?”
“ Không ầm ĩ gì cả, chỉ là rất bình thản chấp nhận ạ.”
“ Vậy sao?” Anh khẽ chau mày, tay khẽ xoa lên huyệt thái dương nói: “ Nếu đã như vậy, có thể sắp xếp cho cô ấy nhiều hơn một ít công việc, dù gì thì với tuổi tác như cô ấy, trong bộ phận dọn dẹp cũng là người trẻ nhất rồi, làm nhiều một chút cũng là việc nên làm.”
Mộng Lan bỗng sửng người ra: “ Hạ tổng, có phải là hơi nặng tay không?, dù sao thì cô ấy chỉ là một cô gái….”
Hạ Hàn Xuyên không nói gì, cô biết bản thân đã nhiều lời, có chút lo lắng liền chuyển chủ đề: “ Đúng rồi, tuần sau công tử của đại gia bất động sản Nhất Khánh Phong sẽ đến đây tổ chức sinh nhật, anh có phải cũng sẽ đến không ạ?”
“ Ừ.”
“ Vậy tôi chuẩn bị rượu mà anh thích.”
“ Cô cứ xem mà sắp xếp là được.”
Tắt điện thoại, Hạ Hàn Xuyên lại bắt đầu tập trung vào tập tài liệu, nhưng một chữ cũng không vào đầu nổi.
Không ầm ĩ, tự nhiên mà chấp nhận? haha, Hướng Vãn, thật sự là càng lúc càng làm mới đi những gì anh biết về cô. Anh vẫn không thể tin được, tính cách vôn dĩ của một người trong vòng hai năm lại thay đổi một cách không ngờ như vậy.
Anh là muốn xem thử cô còn giả vờ được bao lâu.
“ Này, nước rửa tay trong nhà vệ sinh nữ hết rồi, còn không mau đi lấy, còn đợi ra đó làm gì?”
Hướng Vãn đang dọn dẹp một phòng bao ăn chơi của khách, chùi rửa cả buổi chiều, mệt đến nổi đứng không thẳng lên được, ngồi xuống nghỉ mệt một lát thì lại bị quản lý quát lên.
“ Suốt ngày không chú ý gì cả, mắt to như vậy bày ra đó để cho vui thôi hay sao?”
Ở đằng sau mắng tới tấp, Hướng Vãn vờ nhu không để vào tai những lời đó, tay cầm bình nước rửa tay mới đi vào toilet nữ, cô làm một tuần ở bộ phận dọn dẹp, không cần thiết phải lộ diện, cũng không sợ lúc đón khách bị người quen nhận ra, mặc dù là mệt, nhưng cô thấy cũng đáng.
Cô đổi bình nước rửa tay mới, cô cúi đầu cầm cái thùng rác đi ra, kết quả vừa ra khỏi, quản lý đang đứng ngay đó đợi cô.
“ Xong việc rồi chứ, xong rồi thì lên sân thượng giúp một tay.”
“ Sân thượng?” Hướng Vãn nhớ lại vừa nãy một đồng nghiệp có nói là tối nay một vị đại gia bao tầng thượng để tổ chức tiệc sinh nhật, cô chau mày hỏi: “ Chủ quản, đã tám rưỡi hơn rồi, đến giờ đổi ca rồi ạ, vả lại hôm nay nguyên cả ngày tôi vẫn chưa ăn cơm.”
“ Sao?” nghe thấy Hướng Vãn không muốn đi, tên chủ quản lại giở giọng: “ Bây giờ đang thiếu người, cô lại muốn đi ăn, công ty bỏ tiền ra thuê cô, mà đến lúc qan trọng thì lại muốn bỏ đó không làm nữa là được sao? Nếu đã như vậy, thì sớm mà nói với chị Mộng Lan, để chị ấy sắp xếp cho cô.”
Nói cho Mộng Lan thì chả khác gì nói cho Hạ Hàn Xuyên, cô nói: “ Đừng nói với chị Mộng Lan, tôi lập tức đi ngay.”
“ Còn không trị được cô sao, nhanh lên, đừng ở đó lôi thôi.”