Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trương Hàm rơi xuống một bụi cỏ ven đương, quan sát xung quanh. Cũng may hiện tại đã là đêm khuya, lưu lượng xe cộ qua lại không nhiều, thêm nữa hắn lại ẩn thân nên cũng không bị ai phát hiện. Nếu không giữa đêm hôm khuya khắt tự nhiên chứng kiến một dã nhân toàn thân trần truồng chạy nhông trên đường cái, làm không cẩn thận lại muốn ra tai nạn xe cộ nữa.
Trương Hàm nhân lúc không có xe qua, vọt sang đường phía bên kia. Hắn nhìn nhìn phương hướng hơi làm xác định, rồi toàn lực chạy đi. Hiện tại bộ dạng này của hắn không tiện gặp người, Trương Hàm quyết định chạy bộ về nhà.
Trương Hàm ẩn trong rừng cây ven đường, chạy men theo đường cái. Hắn càng chạy càng nhanh, càng chạy càng thêm thích ứng với thân thể hiện tại. Mỗi một giây, Trương Phàm gần như đã vượt qua trăm mét. Từ chỗ địa điểm tai nạn đến khu chung cư nơi hắn ở cách tận hơn trăm cây số, nhưng Trương Hàm chỉ dùng chưa đến ba mươi phút đã đến nơi. Hắn rón rén bước vào cổng tòa nhà, trong phòng bảo vệ là một người mập trung niên gần năm mươi tuổi, lúc này đang say sưa ngủ ngon lành. Trương Hàm nhẹ nhàng bước qua không đánh thức hắn, đến gần thang máy rồi bước thẳng vào trong.
Đing!
Thang máy đóng cửa phát ra tiếng kêu làm bảo vệ mập khẽ a một tiếng, theo sau gục đầu ngủ tiếp.
Nhà Trương Hàm nằm ở tầng tám, gồm hai buồng nhỏ và một nhà vệ sinh, diện tích chưa đến ba mươi mét, chính là nơi ở điển hình cho dạng chim non mới bước vào xã hội như hắn. Mở cửa bước vào phòng, đóng cửa, Trương Hàm đổ phịch lên giường. Hắn mệt mỏi. Không phải mệt về thể xác, dù rằng chạy liên tục hơn trăm cây số như vậy cũng không khiến Trương Hàm đổ mồ hôi, chỉ là tối nay trải qua nhiều chuyện như vậy, đối mặt sinh tử gần ngay gang tấc khiến tinh thần Trương Hàm gần như kiệt quệ. Hắn nhìn chăm chăm lên trần nhà, trong đầu một mảnh trống rỗng. Cũng không biết bao lâu sau Trương Hàm bất giác ngủ thiếp đi.
Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu vào phòng khiến Trương Hàm tỉnh dậy. Hắn bước vào phòng vệ sinh, cẩn thận quan sát bản thân trong gương. Vẻ ngoài vẫn thế, không đẹp trai hơn, thân thể vẫn gầy yếu như vậy, chẳng có cái múi nào nổi lên cả. Nhưng ẩn sâu dưới thân thể này là một sức mạnh đến mức biến thái. Còn mạnh đến mức nào, hiện tại Trương Hàm cũng chưa thể xác định, nhưng ít ra so với những dạng siêu nhân trên phim hay nhân vật trong anime mà hắn xem qua dường như cũng không thua kém nhiều lắm.
- Mình thành siêu nhân rồi sao? Không phải, hay là đột biến gene? Cũng không phải, bộ dạng bản thân mình vẫn như cũ, gầy gầy yếu yếu. Như vậy sức mạnh này đến từ đâu?
Trương Hàm mông lung suy nghĩ. Trong không gian hắc ám bóng đen kia quá mức thần bí. Nó cho Trương Hàm cảm giác không giống như sinh vật sống, mà là như kiểu quỷ quái u linh các loại. Hơn thế nữa bản thân lúc đấy theo như lời nó nói là lấy dạng linh hồn để tiến vào không gian đó.
- Sức mạnh của... cái chết sao?
Trương Hàm lẩm bẩm tự nhủ, theo sau lắc nhẹ đầu. Quản hắn khỉ gió là cái gì sức mạnh, bản thân vẫn còn sống chính là niềm vui lớn nhất. Hắn bước ra phòng vệ sinh, mở máy tính lên, tra xem tin tức. Hiện tại việc hắn muốn biết nhất là vụ tai nạn hôm qua cảnh sát đã tới hay chưa, hắn mong muốn những người chết đi đó có thể mồ yên mả đẹp.
Tin tức hàng ngày rất nhiều, cái gì ngôi sao A bị tố gạ tình vũ công B, cái gì ca sĩ bản địa hợp tác với thần tượng nước ngoài, đủ các dạng linh tinh bát quái. Nhưng chiếm vị trí lớn nhất trên trang bìa chính là tin tức về hai vụ tai nạn thảm khốc trong cùng một ngày. Vụ thứ nhất chính là viecj Trương Hàm tự mình trải qua, xe khách chở hai mươi ba hành khách bị xe tải chở hàng đi ngược chiều đâm phải, xe khách mất lái lao xuống vực, toàn bộ hành khách tử vong. Mà tài xế xe tải thì bị thương nặng, bị đưa đi bệnh viện cứu trị, nghe nói đã lâm vào hôn mê sâu. Vào ba giờ đêm qua cảnh sát và lực lượng cứu hộ đã xuống được vực sâu, mang được thi thể của hai mươi ba hành khách xấu số. Nhưng có một việc rất kì lạ là tất cả thi thể đều nằm cạnh bên nhau, hơn nữa trên thân còn có lá cây che mưa. Điều này khiến đội cứu hộ rùng mình, suy nghĩ là do đám người này bị chết oan uổng còn mời cả pháp sư đến làm lễ cúng.
Trương Hàm nhìn ảnh chụp, hàng loạt những cáng sắt bên trên phủ vải trắng được đội cứu hộ đưa lên khỏi vực sâu, xếp đặt chỉnh tề bên vệ đường. Hắn khẽ thở dài.
- Sinh tử do mệnh, phú quý tại trời. Các vị lên đường... bình an.
Hắn đáng lẽ hiện giờ cũng giống bọn họ, lạnh lẽo nằm trên một cỗ cáng sắt, chờ đợi người thân đến nhận. Nhưng vận mệnh trêu người, hắn hiện tại vẫn có thể ngồi đây, vẫn còn có thể tiếp tục sống, tiếp tục hy vọng mà bọn họ, tất cả đều đã kết thúc. Khẽ lắc đầu, Trương Hàm ngăn không cho bản thân suy nghĩ thương cảm quá nhiều, dù sao việc xảy ra thì cũng đã xảy ra, bản thân chẳng thể thay đổi. Lại nhìn về phía tin tức nói cảnh sát mời cả pháp sư đến cúng bái do nghi có oan hồn vất vưởng, Trương Hàm khẽ cười nhạt, bọn người kia nghĩ thế nào thì để họ nghĩ đi.
Về phần một vụ tai nạn khác, là một đoàn rước dâu trên đường cao tốc bị xe ngược chiều đâm phải, mười ba người bao gồm cả chú rể đều mất mạng, bốn người bị thương nặng, đám cưới hủy bỏ, cô dâu khóc ngất đương trường.
- Thực sự là mệnh khổ. Cũng không biết trong số đó có ai có thể may mắn sống sót được như mình không?
Trương Hàm than khẽ, sinh mạng con người yếu ớt đến như vậy không khỏi khiến hắn cảm thấy nặng nề đến ngạt thở. Đưa tay lên ngực, Trương Phàm vốn định theo thói quen vuốt nhẹ nhưng bất chợ sắc mặt hắn cuồng biến. Trong giây phút này, Trương Hàm mới để ý tới bản thân đã bỏ quên một việc vô cùng đáng sợ.