Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trở về nhà, Trương Hàm đóng cửa cẩn thận, ngồi xuống bàn tự rót một cốc nước uống một hơi cạn sạch, theo sau dần dần bình tĩnh lại. Hắn lần đầu tiên làm loại chuyện này, trừ bỏ tâm trạng hơi hơi lo lắng lúc đầu, phía sau cũng cảm thấy bình thường.
Trương Hàm bỏ ví của bọn đầu trọc ra, bắt đầu kiểm tra chiến lợi phẩm.
- Gần ba mươi triệu, lũ này làm ăn cũng tốt ghê.
Trương Hàm nuốt một ngụm nước bọt, không khỏi hơi hâm mộ bọn kia kiếm tiền thực sự dễ dàng. Nhưng cũng chỉ là hâm mộ mà thôi, hắn đánh chết cũng không muốn làm mấy loại việc bẩn thỉu này. Trương Hàm rút tiền ra nhét vào ví của mình, còn ví của bọn đầu trọc vứt hết tất cả vào thùng rác, theo sau nằm lăn lên giường ngủ mất.
Giấc ngủ này một mạch đến sáng hôm sau Trương Hàm mới từ giường bò dậy. Hiện tại không phải tốn thời gian cho đi làm, cho ăn uống sinh hoạt hàng ngày, hắn phát hiện mình bỗng chốc rảnh rỗi rất nhiều. Chỉ là Trương Hàm cũng không định nằm nhà cả ngày, hắn tắm qua một cái, xuống dưới lầu bắt xe tiền về phía vùng ngoại ô.
Trương Hàm bảo lái xe đưa mình đến một vùng ruộng hoang thì ngừng lại, trong vẻ mặt đề phòng của lái xe hắn trả tiền đàng hoàng rồi đi thẳng xuống dưới ruộng. Trương Hàm muốn thí nghiệm sức mạnh thân thể mình một lần toàn diện, mà nơi này ruộng hoang không có người qua lại, diện tích lại rộng rãi không thể nào thích hợp hơn.
- Trước thử xem xem tốc độ đi.
Hắn từ trong túi rút ra điện thoại, thiết lập hệ thống bấm giờ rồi đặt xuống đất. Tiếp theo Trương Hàm lại đi ra khoảng một trăm mét, cầm một viên đá đặt làm mốc.
- Thử xem một trăm mét mình chạy mất bao lâu thời gian đi.
Hiện tại kỷ lục chạy một trăm mét nhanh nhất toàn thế giới là do vận động viên người Jamaica Usain Bolt thiết lập tại Berlin năm 2009, thành tích là chín giây năm tám. Trương Hàm không biết mình có thể chạy bao nhiêu giây, nhưng căn cứ tốc độ từ đêm trước trên đường chạy về nhà khi, hắn nghĩ mình có thể nhanh hơn thành tích này không ít.
Trương Hàm hít sâu một hơi, điện thoại vừa mới bắt đầu tính giờ, hắn bèn dưới chân đạp mạnh, cả người như một tia chớp lao về phía trước. Tốc độ Trương Hàm nhanh tới mức không gian xung quanh phát sinh âm bạo, toàn ruộng hoang vang lên tiếng nổ đì đùng như sấm.
Trong chớp mắt, Trương Hàm tay đã bắt lấy điện thoại, bấm nút, theo sau mắt nhìn vào màn hình.
- 0.98 giây. Xem ra so với mình dự đoán còn nhanh hơn, ít nhất tiếp cận một phần ba vận tốc âm thanh rồi.
Trương Hàm vui mừng cười cười. Vận tốc âm thanh trong không khí là khoảng 343.2 m/s. Hắn một giây chạy được hơn một trăm mét, xem như đã vô cùng kinh khủng. Tiếp theo Trương Hàm thu hồi điện thoại, đi tới một tảng đá lớn. Tảng đá này chiều cao hơn một mét, xem bộ dạng cũng phải nặng tới năm sáu trăm cân.
Trương Hàm nhìn tảng đá, hít sâu một hơi, bất chợt nhấc chân tiến lên, hai tay ôm tảng đá nhấc lên. Tảng đá rất nhẹ nhàng bị nhấc bổng, Trương Hàm hài lòng gật đầu, thả lỏng tay, "rầm" một tiếng vang lên tảng đá lại trở về chỗ cũ.
- Xem ra sức mạnh của thân thể còn vượt qua mình dự đoán. Tốc độ không nói, riêng về cái này lực lượng, xem thế nào cũng phải nhấc được mấy tấn trọng lượng đi. Tuy nói không so được với cái gì Super Man, thần sấm các loại, nhưng đặt ở người bình thường bên trong hoàn toàn xứng đáng là siêu nhân rồi.
Trương Hàm phủi phủi tay, cười vui vẻ. Có được sức mạnh cường đại như vậy, hắn có thể hoàn thành rất nhiều việc mà bản thân trước kia không dám nghĩ tới. Vốn dĩ Trương Hàm từng nghĩ bản thân làm một kẻ lười ăn rồi nằm chờ chết một thời gian, nhưng hiện tại ý nghĩ lại cải biến. Trương Hàm từng đọc qua sách cổ, có một câu nói mà hắn rất tâm đắc: Lòng người có một niệm, trời biết đất biết. Thiện ác không có báo, càn khôn tất loạn. Cũng chính vì câu nói này mà hắn quyết tâm muốn trở thành phóng viên, trừng gian phạt ác, đưa mọi thứ xấu xa dơ bẩn của xã hội này ra trước ánh sáng của công lý. Hiện tại tuy đã không thể làm phóng viên, nhưng trái lại với sức mạnh bản thân hiện nay, Trương Hàm càng dễ dàng hoàn thành ước mở của hắn.
- Ta không biết bóng đen kia là thần là ma, nhưng hắn đã làm cho ta sống lại, khiến ta có được sức mạnh này, có lẽ đều là ý trời. Thế gian này việc xấu trăm ngàn, kẻ giàu hiếp đáp người nghèo, kẻ ác bắt nạt người hiền, kẻ xấu hãm hại người tốt, thực sự là trời xanh u ám, hồng trần hỗn loạn. Nếu kiếp này ta không thể dùng ngòi bút phá tan hắc ám, vậy thì dùng nắm đấm này thưởng thiện phạt ác một hồi đi.
Trương Hàm tự nhủ, giọng nói ngay từ đầu còn rất nhỏ, phía sau dần dần gần như gầm thét, cuối cùng hắn quay mặt về trời cười dài một tiếng. Trong giây phút này, Trương Hàm triệt để từ bỏ suy nghĩ cố hữu của một thanh niên bình thường, mà tiến nhập độ cao của một kẻ mang trong mình sức mạnh siêu việt nhân loại. Chỉ là hắn không biết quyết định này của hắn sẽ đem bản thân đối mặt với một thế giới khủng bố đến mức nào.