Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trương Hàm cũng không đi thăm Vô Hư, tên kia giờ còn chưa tỉnh lại, nhìn qua cũng chẳng biết nói gì. Hắn tìm bọn người Ảnh Sát, nhưng tất cả đều không ở tổng bộ. Lần này vụ việc ở Hồng Kong quá lớn, bọn họ thân ở hiện trường cũng phải giúp giải quyết một số việc. Thấy vậy, Trương Hàm khẽ thở dài, hắn đi tới trạm đỗ máy bay, theo sau phản hồi V quốc.
Trải qua một hồi chém giết sinh tử, Trương Hàm không khỏi cảm giác trong lòng nặng nề. Điều này khiến hắn bỗng dưng vô cùng tưởng niệm Vũ Linh, rất muốn chứng kiến nụ cười tỏa sáng của nàng một lần nữa.
Đáp xuống sân bay thành phố X, Trương Hàm cho nàng gọi điện thoại, một lúc sau âm thanh của Vũ Linh vang lên. Nhưng không đợi cho Trương Hàm vui mừng, hắn chợt nhanh chóng nhận ra đây chỉ là lời nhắn thư thoại.
"Xin chào, tôi là Vũ Linh, đây là lời nhắn của tôi để lại. Hiện tại tôi đang quay phim dài ngày, không ở thành phố. Nếu có việc quan trọng nào xin để lại lời nhắn cho tôi. Cảm ơn."
Trương Hàm khẽ thở dài, hơi có chút mất mát. Hắn thuê một chiếc taxi, từ sân bay đi ra. Trương Hàm để cho tài xế lai mình đến trung tâm thành phố. Xuống xe, trời đã tối, Trương Hàm lững thững bước đi không mục đích. Đi đi lại lại một lúc, hắn ngạc nhiên phát hiện dòng người hôm nay đông đúc vô cùng, trên phố đâu đâu cũng thấy người. Hơn nữa có rất nhiều trẻ nhỏ, trên tay bọn chúng cầm từng chiếc đèn lồng năm cánh rực rỡ, vui đùa chạy nhảy. Thỉnh thoảng lại có vài đội múa lân, dừng lại tại một chỗ cửa hàng trên phố để biểu diễn, tiếng trống thùng thình, có người đeo mặt nạ nhảy múa, có kẻ tay cầm đuốc, xoay tròn giống như hỏa vũ lưu tinh, vô cùng đẹp mắt.
- Hôm nay... là trung thu?
Trương Hàm lúc này mới giật mình nhận ra, hôm nay chính là trung thu. Nhìn bọn nhóc đùa giỡn xung quanh, Trương Hàm không khỏi nhớ tới mình khi còn nhỏ. Lúc đó hắn cũng giống như vậy, được ba mẹ dắt tay đi mua đèn lồng, mua đồ chơi. Khi đó hắn đặc biệt thích kiếm nhật đồ chơi, năm nào cũng đòi ba mẹ mua cho bằng được, sau đó lại cùng đám trẻ con trong xóm nô đùa đuổi theo các đội múa lân, hò hét ngập trời. Hơn nữa buổi tối về nhà, ba mẹ còn đem ra bánh nướng ra cắt cho hắn ăn. Người một nhà ngồi bên nhau ngắm trăng, ăn bánh nướng, tình cảnh ấy đến nay vẫn còn giữ như in trong tâm trí Trương Hàm. Chỉ là, đó đã là thời gian rất xa rồi.
Trương Hàm cứ như vậy đi trong dòng người. Đối lập với bộ dạng hoan thanh tiếu ngữ xung quanh, hắn có vẻ đặc biệt im lặng. Bóng lưng hắn, mang theo một chút tiêu điều mà cô độc, giống như xã hội này đang ngày càng xa cách với hắn, hay hoặc giả, hắn đang càng lúc càng trở nên không thích ứng với cuộc sống bình thường.
Đi đi, Trương Hàm bất giác đi tới bên bờ hồ, chỗ quán lẩu mà hắn và Vũ Linh đã từng ngồi. Quán lẩu lúc này vắng tanh, xem chừng cũng là do vị trí của nó. Nơi này nằm dưới chỗ ít đèn, quang cảnh khá tối, hơn nữa cũng không phải là mặt đường chính, rất ít người đi qua. Hắn bước vào quán, ông chủ vui vẻ chạy ra, cũng không nhận ra Trương Hàm. Hắn cười nhẹ, gọi một phần lẩu, một chai rượu trắng, ngồi trên ghế yên lặng mà nhìn mặt hồ phẳng lặng.
Nơi phía xa, bên kia hồ, từng ngọn đèn lồng đỏ thắm chiếu sáng mọi nhà, thỉnh thoảng lại có tiếng cười vui vẻ phát ra, khung cảnh vô cùng ấm áp. Phía bên này, Trương Hàm một người ngồi dưới bóng đêm, lặng yên đem thức ăn đưa lên miệng nhấm nuốt, lại lặng yên uống rượu. Rươu trắng vào miệng, cũng không gợi lên cho hắn bao nhiêu kích thích, dù sao Trương Hàm đã từ lâu mất đi vị giác. Chỉ là trong thâm tâm, hắn lại có thể cảm nhận được cỗ nhiệt lưu kia, cay xè, đắng chát, nhưng trong đêm đen lạnh lẽo một điểm cay đắng này lại phá lệ quý trọng.
Trên trời cao, trăng sáng mà tròn vành vạnh. Trong đêm tối, Trương Hàm ngẩng đầu nhìn trăng, hắn không biết chú Cuội phải chăng tồn tại? Nhưng nếu tồn tại, liệu có đang nhìn về mặt đất, nhìn về người vợ kết tóc trăm năm? Lại giả chăng, Hằng Nga có còn ngóng trông Hậu Nghệ? Xét cho cùng, cũng là những kẻ đáng thương...
Có lẽ trên đời này nỗi sợ hãi lớn nhất không phải là cái chết, mà chính là cô đơn. Một người nếu không còn ai quan tâm, không còn ai để ý, vậy người đó sống hay chết liệu có khác biệt gì đâu?
Thương hải tang điền, năm năm tháng tháng, liệu có ai còn nhớ dưới đêm trăng đã có người từng vì ngươi mà mỉm cười e lệ?
Thời gian như nước, chuyện cũ như sương, nụ cười ấy liệu có còn như quá khứ?
Trương Hàm một ngụm đen rượu uống cạn, hai mắt mông lung, hắn không say vì rượu mà lại say vì thế thái nhân tình, hồng trần tư ái. Trương Hàm ngẩng đầu nhìn trăng, trăng sáng vằng vặc rọi lên bóng hắn, dài thật dài, cô tịch, mà lại đượm nỗi thê lương.
- Trăng vàng ánh bạc mờ sương muộn,
Ngẩng đầu nào thấy bóng Hằng Nga.
Trung thu trăm nhà hồng đăng tỏa,
Hỏi chăng có ngọn thắp cho ta?