Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sáng hôm sau, Trương Hàm quay trở về biệt thự. Mấy người Ảnh Sát cũng hoàn thành xong việc, đồng thời trở về. Lại đợi hai ngày, Vô Hư cũng xuất viện, đến tận đây Thiên ma chiến đội xem như tập hợp đông đủ. Trải qua nhiệm vụ lần này, quan hệ giữa Trương Hàm và bọn họ cũng tốt hơn rất nhiều, dù sao cũng cùng nhau ra sống vào chết, tình cảm không thể so với dĩ vãng. Nhất là đôi khi Ảnh Sát còn hướng về hắn mỉm cười, điều này khiến Trương Hàm đôi khi không khỏi nghĩ mình đang nằm mơ.
Cuộc sống của mọi người lại tiếp tục như cũ. Anna hàng ngày đi học ở một trường trung học trong thị trấn, Ota tối đến lại la cà vật vờ ở mấy quán rượu, Vô Hư thì vẫn bận rộn tối ngày với lịch trình hẹn hò dày đặc, thành ra chỉ có Ảnh Sát và Trương Hàm hai người là rảnh rỗi nhất.
Lần trước sau khi trở về, hắn cũng tìm hiểu một chút, biết được một số việc về quá khứ của nàng, điều này cũng khiến Trương Hàm phần nào thấu hiểu được tính cách của Ảnh Sát tại sao lại lạnh lùng như vậy. Có đôi khi buổi tối Trương Hàm còn chủ động tìm nàng uống rượu, hai người trò chuyện cũng khá vui vẻ. Một lần, Ảnh Sát rượu đã uống nhiều, chợt hướng hắn nói:
- Trên đời này mọi chuyện đều đừng nhìn vẻ bề ngoài, có một số thứ không phải anh nghĩ đơn giản như vậy.
Trương Hàm nhất thời sửng sốt, hỏi lại:
- Nghĩa là sao?
Ảnh Sát gương mặt ửng hồng, trong miệng phả ra đầy mùi rượu, nói:
- Anh là một người tốt, nhưng không phải tất cả mọi người đều như vậy. Anh có thể tin tưởng tôi, tin tưởng Vô Hư, tin tưởng mọi người trong căn nhà này vì... chúng ta là một gia đình.
Trương Hàm nghe vậy lòng khẽ run lên. Hai từ này, hắn đã từ rất lâu rồi chưa được nghe qua, không khỏi hơi xúc động.
- Nhưng ngoài chúng ta ra, đối với tất cả mọi người đều phải lưu ý, dù là chính tổ chức cũng vậy.
Ảnh Sát nói đến đây liền đứng dậy, đi vào nhà. Trương Hàm vẫn ngồi yên tại chỗ, mày nhíu lại, nhất thời không thể hiểu được dụng ý trong lời Ảnh Sát.
Cuộc sống bình yên cứ như vậy trôi qua nửa tháng, cho đến khi bọn họ tiếp nhận được nhiệm vụ mới.
- Ở Hàn Quốc mới xảy ra một vụ việc, trong vòng một tháng có hơn một trăm người đột nhiên tử vong, hơn nữa tất cả đều là học sinh cấp ba. Nguyên nhân tử vong không giống nhau, có bị xe hơi tông chết, có bị ngã khỏi lầu, có là bệnh tim đột phát. Nhưng trải qua thám tử của tổ chức đóng tại Hàn Quốc điều tra, việc này rất có thể dính líu tới hiện tượng siêu tự nhiên, vì vậy cần chúng ta đi qua điều tra rõ ràng để giải quyết.
Ảnh Sát ở trên bàn ăn mở ra hồ sơ nhiệm vụ, trầm giọng nói. Trong hồ sơ có chụp lại hàng loạt bức ảnh về người chết, nhìn qua cực kỳ máu tanh.
- Nếu như là oan hồn trả thù, không lý nào người bị hại lại có nhiều kiểu chết như vậy, hơn nữa số lượng tử vong cũng khá lớn, không phù hợp với hành vi của oan hồn cho lắm. Chúng thường thường chỉ trả thù những kẻ có ân oán với mình, dù là lệ quỷ giết người thì cũng chỉ trong một khu vực, những học sinh bị hại này gần như trải rộng toàn bộ Seoul rồi.
Vô Hư cẩn thận quan sát hồ sơ, mở miệng nói.
- Có khi nào là trùng hợp không?
Ota cầm lên một lon bia tu một ngụm, hắc hắc cười nói. Nói xong hắn mới phát hiện tất cả mọi người đều đang dùng ánh mắt như thấy một tên ngu ngốc nhìn mình, không khỏi xấu hổ cười gượng.
- Nếu là nguyền rủa thì sao?
Trương Hàm hỏi, vụ việc lần trước ở Hồng Kong khiến hắn lần đầu chứng kiến được sự lợi hại của nguyền rủa.
- Không giống như là nguyền rủa lắm, anh Trương Hàm. Anh không nên giống chú Ota ngốc như vậy nhé.
Anna nhìn hắn híp mắt cười. Thời gian này quan hệ của nàng với Trương Hàm thân thiết hơn rất nhiều, hơn nữa tính cách Trương Hàm khá tốt, vì vậy rất hay bị nàng trêu chọc. Trương Hàm. Trương Hàm đối với nàng trở về một cái mặt quỷ, khiến Anna cười khúc khích, mà Ota ở một bên thì trợn trắng mắt nhìn hai người. Lúc này Ảnh Sát gõ gõ bàn ra hiệu cho mọi người yên tĩnh lại, mỗi khi tiến vào nhiệm vụ trạng thái của nàng đều vô cùng nghiêm túc.
- Cũng không thể loại bỏ khả năng là nguyền rủa, dù sao nguyền rủa chủng loại rất nhiều, chúng ta không thể lơ là mất cảnh giác. Nói ý kiến của ngươi đi, Vô Hư?
Vô Hư mở miệng ngáp dài một cái, xem ra thằng này đêm qua lại đi lêu lổng. Hắn nhìn qua mọi người, thản nhiên nói:
- Còn có ý kiến gì, nếu không tận mắt đến thực địa vậy tất cả chỉ là đoán mò.
Thấy bộ dạng cà lơ phất phơ của hắn, Ảnh Sát không nhịn được trán nổi gân xanh, rất muốn xông lên đạp cho tên sư hư hỏng này một cước.
- Nếu đã vậy tất cả mọi người thu thập đồ đạc cần thiết, chiều nay chúng ta sẽ bay tới Seoul, Hàn Quốc.
Mười hai tiếng sau, mọi người đã có mặt tại sân bay Seoul. Lần này nhiệm vụ của bọn họ phải trải rộng toàn Seoul, không giống như lần trước đi Nhật Bản chỉ ở trong một ngôi làng nhỏ, vì vậy cả đội không cưỡi máy bay chuyên dụng mà ngồi máy bay chở khác như người thường, vì vậy thời gian di chuyển khá dài.
Đi ra khỏi sân bay, Ota duỗi lưng một cái, không nhịn được mắng:
- Thật mẹ nó lâu, làm hại ta ngồi gãy cả lưng.
- Người bình thường đều di chuyển như vậy, tên béo nhà ngươi oán trách cái gì?
Ảnh Sát quay qua lườm hắn một cái, mà bên cạnh Vô Hư đã đeo lên kính râm, rất vô sỉ nhìn ngắm mỹ nữ trên đường. Anna mặc kệ đám người này, lôi kéo tay Trương Hàm chạy trước, vô cùng hưng phấn quan sát mọi thứ xung quanh.
- Anh Trương Hàm, xem kìa, bên kia có một con thỏ trắng to thật là to, hơn nữa còn biết nhảy nữa.
- Tiểu thư à, cái đó là người ta mặc đồ vào, lấy đâu ra thỏ trắng to như vậy hả? Lại không phải là công viên kỷ Jura.
Trương Hàm cũng vui vẻ nhìn quanh, cười nói. Anna bĩu môi, không phục nói:
- Công viên kỷ Jura chỉ có khủng long thôi, lấy đâu ra thỏ trắng. Anh thật ngốc.
Trương Hàm: (...)
Lại nói Seoul thực sự rất đẹp, nó được coi là một trong những thành phố đáng sống nhất thế giới. Cơ sở hạ tầng hiện đại, dân cư đông đúc với đủ mọi tầng lớp, cả thành phố lúc nào cũng giống như đang ở trong một guồng quay sôi nổi và dồn dập. Trương Hàm chưa từng tới Seoul, nhưng hắn rất nhanh đã bị cuốn hút bởi cảnh vật nơi này.
Đi ở trên đường, đâu đâu cũng có thể thấy được những cửa hàng với bề ngoài vô cùng đẹp mắt. Cửa hàng quần áo, cửa hàng ăn, quán cà phê, vô cùng vô cùng phong phú. Nhất là ở những con phố đi bộ, hắn có thể chứng kiến những ban nhạc rong ở khắp mọi nơi, trình diễn đủ mọi thể loại âm nhạc, làm không khí lúc nào cũng tưng bừng như đang trong lễ hội.
Mọi người cứ như vậy đi bộ ngắm nhìn thành phố này, thưởng thức vẻ trẻ trung và mê hoặc của nó. Hành lý của bọn họ rất ít, mỗi người đều chỉ mang một cái ba lô, nhìn qua giống như những du khách đang dạo chơi vậy