Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Hắc Ám Huyết Thời Đại
  3. Chương 17: Ai tuân theo ai
Trước /484 Sau

Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 17: Ai tuân theo ai

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

"Đại ca!" Cả đám người kinh hoảng nhìn gã đầu bóng lưỡng đã đóng thành tượng băng.

"Ngươi nghĩ ngươi biết cái gì là lửa sao?" Sở Vân Thăng chậm rãi nói, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cái kẻ ngu ngốc tự cho mình là thông minh dám chĩa súng vào hắn.

Nguyên phù đối với kiểu tấn công đơn lẻ vào một điểm này, có thể nhanh chóng điều động nguyên khí toàn thân tập trung phòng ngự, hiện tại nguyên khí của Sở Vân Thăng khá sung túc, cho nên viên đạn này của Tứ muội đến ngay cả một chút thương tổn cũng đừng hòng gây ra cho hắn.

Sở Vân Thăng buông nỏ, khoác lên vai, lặng lẽ rút súng lục, họng súng chỉ thẳng vào Tứ muội vẫn còn đang trong cơn khiếp sợ.

"Tứ muội đi mau!" Một gã đàn ông mang mặt nạ phòng hộ kéo tay Tứ muội, phóng về phía của!

"Đánh không lại thì muốn chạy sao?" Sở Vân Thăng thầm nghĩ: "Ngươi cũng phải chạy thoát viên đạn mới được!"

Pằng!...Pằng! Hai tiếng súng liên tiếp vang lên, viên đạn mang theo nguyên khí hệ hỏa tinh thuần của Sở Vân Thăng, kéo theo một đuôi lửa rừng rực, đâm thẳng vào sau lưng Tứ muội!

"A!...." Trong tiếng kêu gào thảm thiết, cả người Tứ muội lập tức bị ngọn lửa nguyên khí bao bọc lại, nàng vận hết năng lượng cố gắng chống cự, thế nhưng chỉ có thể cảm giác được ngọn lửa không cách nào chống cự này đang không ngừng thiêu đốt bừa bãi trong cơ thể nàng!

Hai viên đạn Sở Vân Thăng bắn ra lần này không giống với những lần hắn bắn súng trước kia, hoàn toàn truyền đầy nguyên khí vào, mỗi một viên đạn ít nhất cũng được truyền đủ một nấc nguyên khí!

Mũi tên băng một nấc có thể lập tức đóng băng một con Xích Giáp Trùng hùng mạnh, mà mũi tên băng hai nấc có thể bắn Xích Giáp Trùng tan nát thành từng mảnh nhỏ.

Hai viên đạn này, chính là hai nấc nguyên khí, không phải là thứ mà một người mới thức tỉnh chưa bao lâu như Tứ muội có khả năng ngăn cản, mặc dù là năng lượng cùng thuộc tính, cũng không cách nào chống lại đòn tấn công mức độ này!

Ngọn lửa nguyên khí đốt cháy toàn thân Tứ muội, năng lượng phản kháng của nàng đã hoàn toàn sụp đổ, trong miệng kêu gào thảm thiết, tê tâm liệt phế, khiến người ta lạnh cả người! Cả căn phòng bếp đều tràn ngập mùi thịt người cháy khét!

Sở Vân Thăng không nghĩ sẽ thảm thiết đến vậy, ngây ngẩn cả người, khi hắn giết côn trùng, hắn chưa bao giờ lại đi băn khoăn cảm giác của côn trùng. Thế nhưng khi đối mặt với con người, mặc dù là kẻ địch vừa định giết chết hắn, chết một cách giày vò thống khổ thế này vẫn khiến cho hắn cảm thấy rợn cả người!

Nhưng Sở Vân Thăng không hối hận chút nào!

Đây chính là thời tận thế, nếu không phải mình có một chút năng lực, hiện tại kẻ phải nằm trên đất bị thiêu đốt đến chết đi sống lại chỉ sợ sẽ chính là mình!

Chính người phụ nữ này đã dùng đạn năng lượng hệ hỏa bắn hắn trước! Hơn nữa khi nổ súng còn không hề có chút do dự nào!

Đây là báo ứng! Sở Vân Thăng nghĩ thầm, nếu như người nằm dưới đất bây giờ là bản thân mình, sợ rằng đám người kia căn bản sẽ không có chút thương xót nào, bọn họ vốn là muốn đưa mình vào chỗ chết!

Những kẻ coi thường tính mạng của người khác, cũng không cần thiết phải đồng tình, kết cục thế này cũng là hình phạt mà nàng đáng phải nhận!

Ngọn lửa nguyên khí từ cánh tay Tứ muột lan tràn đến tay của gã đeo mặt nạ phòng hộ, trong lúc Sở Vân Thăng còn đang ngẩn người, gã đeo mặt nạ đã dứt khoát vung đao, một đao chặt đứt cánh tay mình, đạp cửa bỏ chạy. Mấy tên đồng bọn còn lại cũng không kịp quan tâm đại ca Tứ muội gì, đối mặt với một kẻ địch mà độ nguy hiểm có thể ngang ngửa với Xích Giáp Trùng, chạy trốn mới là lựa chọn tốt nhất, thế nên cả đám bỗng chốc chạy tán loạn như ong vỡ tổ, biến mất không còn một mống!

Sở Vân Thăng không định đuổi theo giết hết bọn họ, bản thân còn chưa phải là ác ma khát máu, hơn nữa vừa rồi hắn đã giết hai người.

Mà mấu chốt là, vừa rồi đã tiêu hao hết ba nấc nguyên khí, với lượng nguyên khí vốn đã không đầy đủ trong cơ thể, chỉ còn lại có hai nấc nguyên khí, ở cái Thân Thành được xưng là thành phố khủng bố này, lúc nào cũng có thể gặp phải những nguy hiểm không lường trước được, giữ lại một phần thực lực là chuyện cần thiết phải làm.

Sở Vân Thăng cất súng lục đi, phát hiện đối diện vẫn còn một đám học sinh và một người phụ nữ trẻ tuổi, xem chừng là cô giáo của bọn họ, hắn cũng không có tâm tư đâu đi quan tâm những người này, hiện tại khắp cả Thân Thành đều là những người không có nhà để về, không có lương thực để ăn.

Nhìn Tứ muội đã cháy đen thành than, Sở Vân Thăng thực sự không còn hứng thú ăn tiếp, thế nhưng thịt bò tuyệt đối không thể lãng phí, cái gì quan trọng nhất trong thời đại Bóng Tối này? Lương thực!

Vơ lấy nửa bữa ăn chuẩn bị nhét vào Vật Nạp phù, cũng không sợ sẽ bị biến chất, để sau sẽ ăn tiếp.

"Xin chào tiên sinh!" Nhìn bộ dáng chuẩn bị đóng gói rời đi của Sở Vân Thăng, cô giáo trẻ đối diện thật sự là không nhịn được.

Nàng vốn là định dẫn các học sinh vào cái nhà hàng này thử vận may một chút, mới vừa vào đại sảnh đã ngửi thấy một mùi thơm đã lâu không gặp, một học sinh có cái mũi thính thậm chí còn dám chắc đó nhất định là thịt bò!

Vì vậy họ không chút do dự tiến vào, theo sau bọn họ còn có một đám người hung hãn khác, nàng nhận ra gã đầu bóng lưỡng kia, tiểu bá vương của khu vực này, tụ tập một đám nam nam nữ nữ, ỷ vào người đông thế mạnh mà hoành hành ngang ngược.

Trong thế giới bóng tối không có trật tự, những tên côn đồ này như sói sổ lồng, không chuyện ác nào không làm!

Khi còn bé nàng từng được nghe bà ngoại kể chuyện bọn quỷ Nhật Bản, cũng là một đám súc sinh đáng chết, con gái phải lấy nhọ nồi bôi lên mặt, khiến mình càng xấu càng tốt, chỉ vì sợ bị bọn quỷ Nhật Bản xem vừa mắt mà chọn trúng. Không ngờ được rằng hôm nay nàng và các học sinh của nàng cũng phải học theo bà ngoại, bôi khuôn mặt của mình biến thành bẩn thỉu xấu xí, chỉ để phòng ngừa cái lũ côn đồ đã mất đi trói buộc kia!

Nàng cho rằng người đàn ông ăn thịt bò này nhất định sẽ mất mạng, trước giờ nàng chưa từng thấy ai có thể sống sót dưới tay đầu bóng lưỡng, đã từng có một cô gái bởi vì phản kháng đầu bóng lưỡng mà người một nhà đều bị đóng đinh lên trước đầu khu phố, đến hiện tại mà nàng vẫn còn cảm thấy như ác mộng.

Thế nhưng kết quả lại đánh đổ tất cả suy đoán của nàng, người thanh niên chỉ bằng sức một người, liên tiếp bắn chết hai tên chủ lực của đám người này: Đầu bóng lưỡng và Tứ muội. Nàng khiếp sợ tới mức không biết dùng từ gì để mô tả tâm trạng của mình lúc này.

Nàng biết một vài tồn tại đã vượt quá người bình thường, học sinh của nàng thường hỏi vì sao, nhưng nàng không giải thích được.

Thế nhưng, trên quảng trường ngã tư đường bên cạnh, nàng chưa bao giờ nghe nói qua sự tồn tại của người đàn ông này, anh ta rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Đương nhiên vài cái hiếu kỳ này cũng không quan trọng, điều quan trọng là người đàn ông này sắp gói nồi lẩu thịt bò mang đi, nàng và học sinh của nàng đã chịu đói hơn hai ngày mà chưa được ăn gì.

Cho nên nàng phải mặt dày mở miệng, dù chỉ là một chút xíu gì đó cũng được, Hiểu Tuyết đã bị sốt cao ba ngày nay rồi, nếu như không có gì ăn, nàng chỉ sợ cô học trò mà nàng yêu quý nhất này sẽ không gắng gượng nổi nữa.

Sở Vân Thăng đâu thể nào biết được những băn khoăn lo lắng trong lòng nàng, trong kinh nghiệm của hắn, nếu mở miệng nói chuyện trong tình huống thế này, đơn giản đều là xin thức ăn.

Nguyên tắc của hắn luôn là nếu người ta không mở miệng, thì hắn sẽ không hào phóng đưa đồ tới cửa. Hắn không phải nhà từ thiện, lương thực quý giá cỡ nào chứ! Mà ngươi có lên tiếng, thì hắn cũng phải căn cứ tình huống, hắn còn chưa tốt bụng đến mức đó.

Tựa như hiện tại, mười mấy đứa trẻ, hơn hai mươi ánh mắt đáng thương nhìn chăm chăm vào hắn, còn có nồi thịt bò của hắn, cánh tay đang vội vàng đóng gói cũng không tự chủ phải dừng lại, cuối cùng cũng mềm lòng, than thở: "Muốn nồi thịt bò này ư, cầm lấy mà ăn đi!"

Sở Vân Thăng đặt toàn bộ nồi thịt bò xuống trước mặt bọn họ, cầm bếp cồn lên rồi bước đi, hắn sợ bản thân lại mềm lòng.

Sở Vân Thăng châm một điếu thuốc, ngồi trên ghế salon trong đại sảnh, trong lòng chập trùng không ngừng. Chuyện mới vừa rồi, buộc hắn không thể không nhìn nhận trong thời đại Bóng Tối này, tất cả các quy tắc của loài người đều thay đổi. Không có bộ máy quốc gia, không có đạo đức xã hội, rất nhiều người đều làm việc không kiêng nể gì, hoàn toàn là dựa vào thực lực nói chuyện.

Ngươi nhẫn tâm, ngươi mạnh mẽ, thì có thể ăn hiếp người khác, làm bất cứ chuyện xấu xa nào, thậm chí là cướp đoạt tính mạng của người khác, sẽ không có cảnh sát đến bắt ngươi, không có tòa án tuyên án ngươi, tất cả đều rơi vào sự hỗn loạn vô biên không có trật tự.

Đây là lúc nên thay đổi nhận thức, như mới vừa rồi, nếu không phải có Lục Giáp phù hộ thân, e rằng bản thân hiện tại đang bước trên con đường suống suối vàng rồi!

Chỉ có người nắm trong tay thực lực tuyệt đối, mới có thể thiết lập nên một trật tự mới trong thời đại Bóng Tối này!

Sở Vân Thăng hung hăng ném tàn thuốc đi, âm thầm suy nghĩ:

Như vậy, chỉ có thể cố gắng tăng cường việc tu luyện của bản thân, chỉ khi nào đủ mạnh mẽ, mới không cần tuân theo trật tự của người khác, mà là người khác phải tuân theo trật tự của chính mình!

Quảng cáo
Trước /484 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Nhặt Một Tên Ngốc Là Hoàng Đế

Copyright © 2022 - MTruyện.net