Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thạch Yêu Vương tức giận nói:"từ xa xưa đến nay, con người các ngươi luôn tàn phá thiên nhiên mở rộng bờ cõi, gây ra những hậu quả nghiêm trọng như xung đột giữa các tư tưởng khác nhau mà dẫn đến chiến tranh, tộc người đá bọn ta không làm gì cũng bị các ngươi truy sát, tộc bọn ta đã từng rất đông nhưng vì các ngươi đã tàn nhẫn săn bắt bọn ta quá nhiều nên dân số của tộc bọn ta giảm dần theo thời gian. Người đá chúng ta đã ẩn mình hơn trăm năm vậy mà cuối cùng cũng không thể thoát được, đối với các ngươi những viên đá nhiều màu sắc đó có giá trị về thương mại, kinh tế còn tăng tu vi và một số còn chữa trị được nhưng các ngươi có biết đó chính là trái tim của tộc bọn ta không? Các ngươi có biết vì sao bọn ta được gọi là người đá mà không phải là một tên khác không? Đó là vì bọn ta mong muốn tự do, mong muốn hòa bình và mong muốn có được quyền cơ bản nhất của con người đó là được sống, được vui vẻ bên người thân gia đình, điều này quá đáng lắm sao? Tại sao các ngươi có thể tự do chà đạp sinh mạng của tộc bọn ta dưới chân? Tại sao bọn ta lại phải chịu những cảnh mất mát này mà không phải là các ngươi? Bọn ta rốt cuộc đã làm gì sai mà phải chịu cảnh mất mát chia ly chứ? Tại sao thiên địa lại bất công vậy chứ? "
Thạch Yêu Vương khóc trong nỗi buồn vô tận.
Hoàng Tiểu Long lạnh lùng nói:"ngươi nói xong chưa?"
Thạch Yêu Vương lau nước mắt nói:"ta nói xong rồi, nên các người tha cho ta đi"
Hoàng Tiểu Long lạnh lẽo nói:" ngươi có thể chết được rồi"
Hoàng Tiểu Long vung kiếm chém bay đầu người đá khiến người đá trở thành một đống đá vụn, cậu thấy trong đống đá có một viên linh hồn của đá to hơn những viên bình thường rơi ra. Hoàng Tiểu Long không do dự lấy viên linh hồn của đá bỏ vào túi.
Huyền Vũ ngơ ngác hỏi:"cậu làm gì vậy?"
Hoàng Tiểu Long lạnh nhạt nói:"người đá là quái vật chúng thường tạo ra những thung lũng đá như vậy để lừa khách qua đường rồi giết ăn thịt nếu chúng bị đánh bại thì sẽ kể một câu chuyện động lòng để chúng ta không giết chúng, nếu người đá chạy trốn chúng ta thì cũng đã chẳng trở thành truyền thuyết có nghĩa là những ai chứng kiến hay nhìn thấy chúng không thể sống sót quay trở về, sau khi chúng giết những người vô tội thì sẽ lấy những gì mà những người đó mang theo, cậu thử đào đất đá dưới chân cậu đi"
Huyền Vũ cúi xuống đào đất đá ở dưới chân thì thấy dưới đống đất đá là một rương kho báu bên trong là những đồng xu vàng và những đồ rất quý của người tu tiên, Hoàng Tiểu Long đi đến lấy chiếc nhẫn ở trên cùng.
Huyền Vũ tò mò hỏi:"đống này là kho báu mà chúng đã cướp được đúng không?"
Hoàng Tiểu Long đáp:"đúng vậy"
Huyền Vũ khó hiểu hỏi:"chiếc nhẫn cậu lấy là gì?"
Hoàng Tiểu Long lạnh nhạt nói:"nhẫn trữ đồ"
Cậu thu linh hồn của đá, sợi lông của ưng điểu và đống kho báu đó vào nhẫn.
Huyền Vũ nhìn cậu hỏi:"làm sao cậu biết tên người đá đó là kẻ hai mặt?"
Hoàng Tiểu Long thờ ơ nói:"không biết"
Huyền Vũ nhìn vào mắt cậu ngạc nhiên nói:"Đôi mắt màu trắng trong suốt đó là đôi mắt nhìn xuyên thấu. Thì ra ngay từ đầu cậu đã không hề tin tưởng tên người đá này"
Hoàng Tiểu Long bình tĩnh nói:"tôi thấy lạ lúc đầu người đá đó muốn giết chúng ta để trả thù cho huynh đệ của hắn, lời cuối cùng cũng chỉ nói với đống đá vụn. Vậy sao hắn lại chịu kể cho chúng ta nghe câu chuyện này, hơn nữa một kẻ dám hi sinh vì huynh đệ đã xem cái chết nhẹ tựa lông hồng thì sao phải cầu xin được sống nên tôi đã dùng nhãn thuật nhìn xuyên thấu để nhìn trái tim của tên người đá này, nếu tên người đá này chí khí của anh hùng hi sinh vì người khác thì ánh hào quang trong trái tim sẽ sáng rực như mặt trời nhưng trái tim của hắn thì lại là màu đen vì thế tôi đã nhớ lại những gì đã đọc trong sách cổ rằng người đá là sinh vật chuyên tấn công và giết chết con người nhưng chúng có trí tuệ cực cao khi chúng gặp đối thủ mạnh mà không đánh lại thì sẽ kể một câu chuyện để chúng ta đồng cảm với người đá mà không còn cảnh giác với chúng nữa thì chúng sẽ nhân cơ hội đó giết chết chúng ta. Cậu nên đọc sách thật nhiều đi"
Huyền Vũ hừ lạnh nói:"tớ biết rồi"
Hoàng Tiểu Long lạnh lùng nói:"chúng ta nên đi thôi"
Huyền Vũ cười nói:"được chúng ta nên đi thôi"