Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trường Nam khí huyết dâng trào, khắp người hắn một vòng kim sắc lam quang, lưỡi kiếm trên tay tựa như đang gào thét:
“Ta còn một kiếm!”
Nói xong hắn hét lên một tiếng:
“Tử Kiếm Quyết, Cửu kiếm quy nhất!”
Thiên địa một lần nữa thất sắc, một kiếm này bộ xương khô trong mộ địa cũng còn chưa có sử dụng tới, một kiếm này hoàn toàn do Trường Nam sáng tạo ra, một kiếm này sử dụng trên Nghịch Thiên Kiếm, chấn động của nó đã kinh động khắp Linh Đấu Bí Cảnh.
An Đại Hải lúc này tâm thần đã không khỏi dâng lên từng trận kinh hãi, nếu nói hắn chính là người đã đưa Trường Nam tới con đường tu tiên cũng không hề sai, đối phương năm đó trong mắt hắn chỉ là một con kiến, An Đại Hải hắn không thể tin con kiến trong mắt mình năm đó đã trưởng thành đến mức như này.
Mặc dù tu vi mới ở cảnh giới Ngưng Khí đại viên mãn thế nhưng sức mạnh bộc phát tới mức độ như thế này Trúc Cơ cũng phải run rẩy.
Bầu trời huyết khí thao thiên, đại địa càng là thảm trọng, một kiếm kia bắt đầu xuất hiện, lôi điện không ngừng trút xuống, thuỷ hoả giao nhau, càng là mộc, vũ, kim, tranh nhau mà tới, tất cả hội tụ vào một kiếm.
Trường Nam mặc một bộ đạo bào huyết sắc, mái tóc tung bay trong gió, cánh tay cầm kiếm cũng đã tràn ra đại lượng tiên huyết, hắn khó khăn dùng một loại tốc độ cực hạn lao tới An Đại Hải vung tay lên chém ra một đường.
An Đại Hải cũng đã điên cuồng, hắn toàn thân khí huyết bộc phát toàn bộ, đại lượng pháp bảo càng được sử dụng, khắp người hắn một cỗ sóng nhiệt bức người, xung quanh cơ thể từng đạo hư ảnh ngồi xếp bằng hiến tế huyết nhục cho hắn, tất cả những đạo khôi lỗi cũng là như vậy.
Lưỡi kiếm quét tới, đại địa một thoáng mơ hồ, một tiếng nổ kinh thiên động địa truyền ra, An Đại Hải hét thảm một tiếng, mặc dù đã thi triển toàn bộ tu vi chống đỡ thế nhưng lúc này nửa người của hắn đã bị chặt đứt.
Mà Trường Nam cũng đã nỏ mạnh hết đà, cánh tay của hắn đã nát bấy, xương cốt cũng lộ ra nhìn thấy mà ghê người.
Trường Nam lúc này không ngừng phun ra máu tươi, ánh mắt cũng đã ảm đạm đi vài vòng, An Đại Hải mặc dù đã mất nửa thân thể thế nhưng hắn vẫn còn chưa có chết, lúc này trong túi trữ vật xuất ra tấm Phi Hành Phù tựu ý định chạy trốn.
Bí Cảnh lần này hắn đã vô pháp tranh đoạt, An Đại Hải xoay ngươi rời đi cắn răng nói thầm:
“Ta chắc chắn phải băm ngươi ra thành trăm mảnh mới rửa hết được nỗi nhục hôm nay!”
Nhưng mà An Đại Hải đã xem thường Trường Nam, Trường Nam từ trước tới nay vốn đã xem hắn là kẻ địch lớn nhất kể từ khi bước chân lên con đường tu hành, hắn tuyệt sẽ không thể để đối phương rời đi một cách dễ dàng như vậy, mặc dù lúc này tu vi khí huyết của Trường Nam đã bất ổn nhưng nếu hôm nay để đối phương rời đi chắc chắn trong tương lai Trường Nam sẽ lại tiếp tục sống trong một áp lực vô hình.
Từng đạo từng đạo phi kiếm theo Trường Nam điều khiển lao về phía An Đại Hải đang bỏ chạy, sau đó Trường Nam phóng tới sử dụng toàn bộ sức mạnh thân thể tiếp cận An Đại Hải.
Sau khi chỉ còn cách An Đại Hải một khoảng cách gần, Trường Nam dơ tay ra sử dụng hơi thở nghịch luân giống như lúc chịu áp lực khi khảo hạch vào Tây Uyên Tông.
Lập tức từ vị trí năm ngón tay hắn dơ ra khiến một cỗ hấp lực xuất hiện, cỗ hấp lực này làm không khí xung quanh vặn vẹo, An Đại Hải tâm thần chấn động không thôi, thế nhưng hắn cũng đã vô lực phản kháng.
Lập tức thân thể An Đại Hải không tự chủ được mà bị Trường Nam bắt lấy túm mạnh vào cổ, bên dưới phần bụng của An Đại Hải vẫn đang không ngừng chảy xuống những đạo máu tươi, Trường Nam ánh mắt chứa đầy sát khí đưa tay ra ý đồ muốn móc tim của đối phương.
Thế nhưng đúng vào lúc này, một đạo phi kiếm từ đằng xa gào thét lao về phía hai người, Trường Nam tâm thần chấn động con ngươi co rụt lại, hắn cũng là không cách nào khác liền thu tay lại tránh ra một khoảng cách.
Trường Nam đảo mắt, chỉ thấy một thân ảnh huyết sắc đội mũ trùm đầu không để lộ ra gương mặt lúc này pháp quyết còn đang tại, hắn cắn răng lẩm bẩm:
“Diệp Liệt Tử.”
Lúc này Diệp Liệt Tử ở phía xa, hắn sải bước, lập tức trong một khoảng thời gian ngắn đã tiếp cận tới Trường Nam vung ra một quyền.
Trường Nam ánh mắt loé lên, trong túi trữ vật một tấm lệnh bài xuất hiện cầm trên tay, Trường Nam bóp mạnh lệnh bài một cái, hắn thân thể lập tức mơ hồ thuấn di ra một khoảng cách.
Trường Nam vốn đã có kế hoạch cho những tình huống xấu nhất, hắn biết chấn động khi chiến đấu giữa hắn và An Đại Hải truyền ra đã gây nên nhiều sự chú ý, nếu như Trường Nam không có chuẩn bị hắn cũng sẽ không chiến đấu đến mức khí huyết bất ổn với An Đại Hải.
Sau khi thuấn di một khoảng cách thật xa hắn quay đầu lại ánh mắt nhìn về phía Diệp Liệt Tử sát khí bức người, sau đó Trường Nam dứt khoát xoay người chạy đi, hắn biết mình lúc này cần phải hồi phục thương thế, mà Luyện Thể Quyết cũng đang điên cuồng gia trì cho hắn.
Thế nhưng lúc này từ vị trí của Trường Nam xuất hiện vô số những thuật pháp điên cuồng công kích tới, Trường Nam con ngươi co rụt, đại lượng tu sĩ Khôi Âm Tông phía sau không ngừng đuổi theo hắn, trận chiến lúc trước bọn chúng không giám tham dự nhưng lúc này nhận thấy Trường Nam đã nỏ mạnh hết đà bọn chúng sát khí dâng trào.
“Giết hắn!”
“Đúng vậy, phải giết hắn rửa nhục cho sư huynh An Đại Hải.”
Trường Nam trong túi trữ vật lệnh bài thuấn di không ngừng được sử dụng, thế nhưng lúc này tu sĩ muốn giết hắn càng ngày càng nhiều, Khôi Âm Tông số lượng chiếm đa số, ba tông còn lại các tu sĩ cũng lục đục xuất hiện truy sát Trường Nam.
Trường Nam cật lực di chuyển nhưng lúc này một đại thủ ấn ầm ầm xuất hiện hạ xuống, một tiếng nổ mạnh truyền ra, Trường Nam đã tránh đi một kích vừa rồi nhưng hắn vẫn là phải hứng chịu dư chấn không ngừng phun ra máu tươi.
Diệp Liệt Tử không biết từ lúc nào xuất hiện công kích về phía Trường Nam, hắn thuật pháp kì dị, hai tay huyết quang không ngừng sản sinh phóng xuống dưới đại địa, tới vị trí Trường Nam đang chạy trốn.
Trường Nam cắn răng tránh né, hắn vừa chạy cũng vừa dải ra độc dược khiến cho tốc độ của đám người truy sát bị chậm lại, mà lệnh bài thuấn di hắn cũng đã sử dụng hơn một trăm cái, tất cả những chỗ này đều là Trần Sinh Cương đưa cho hắn.
Diệp Liệt Tử ánh mắt loé lên, đang định thi triển thần thông lúc thì từ đỉnh núi phía xa, một tu sĩ vóc dáng gầy gò đồng tử bỗng loé lên một cái, lập tức hành động của Diệp Liệt Tử đình trệ, Trường Nam cũng đã nhận ra một điểm này nhìn về phía đỉnh núi.
“Bùi Trung Nghĩa.”
Bùi Trung Nghĩa chính là đạo tử của Huyết Ngũ Thành, hắn chỉ gật đầu với Trường Nam không nói gì, thế nhưng lúc này sau lưng hắn một tiếng nổ mạnh truyền ra, một văn sinh nho nhã bước tới trên miệng cười cười:
“Bùi sư huynh hà cớ gì phải xen vào chuyện này?”
Bùi Trung Nghĩa lúc này cũng đã tránh sang một bên, Diệp Liệt Tử động tác cũng đã trở lại, hắn nhìn về phía đỉnh núi sau đó lại nhìn về hướng Trường Nam chạy trốn mà đuổi theo.
Bùi Trung Nghĩa trên đỉnh núi nói:
“Vũ Duy Hà, ngươi không cảm thấy Diệp Liệt Tử cũng quá vô sỉ rồi sao, nếu hắn có bản lĩnh sao không tấn công tu sĩ Huyết Tam Thành kia lúc hắn khí huyết đang sôi trào?”
Vũ Duy Hà là đạo tử của Huyết Thất Thành, hắn một bộ dáng nho nhã không nói gì chỉ cười cười, cả hai lúc này sát khí bắt đầu dâng lên, thế nhưng lúc này một tu sĩ mập mạp xuất hiện giữa hai người mở miệng:
“Hai người các ngươi dừng ở đây được rồi.”
Tu sĩ mập mạp này danh tự là Phạm Thành Dương Linh, hắn là đạo tử của Huyết Lục Thành.
Bên trong đại địa của Linh Đấu Bí Cảnh Trường Nam một đường chạy đi, trên bầu trời Diệp Liệt Tử không ngừng truy sát, mỗi một kích phóng tới Trường Nam đều làm cho hắn phun ra từng ngụm máu tươi.
Lúc này tốc độ Diệp Liệt Tử sát na tới gần, Trường Nam trên tay một tấm lệnh bài thuấn di xuất hiện bóp nát ý đồ muốn thuấn di ra xa, thế nhưng lúc này năng lực thuấn di bỗng nhiên không có tác dụng, Trường Nam chưa kịp hoảng hồn đã bị một quyền nện lên thân thể khiến lồng ngực hắn lõm lại sau đó cả người bắn ra trăm trượng.
Trường Nam cả người xương cốt đã vỡ nát, hắn chật vật không thôi, mà lý do hắn không thể thuấn di được cũng là vì đạo tử của Huyết Tứ Thành Dương Hoa sử dụng thuật pháp quấy nhiễu.
Lúc này trước mặt Trường Nam là Diệp Liệt Tử, sau lưng là Dương Hoa, phía bên trái là sự giận dữ của tu sĩ Khôi Âm Tông, bên phải là các tu sĩ tam tông còn lại, ánh mắt bọn chúng tham lam tựu muốn giết người đoạt bảo, bọn chúng đã thèm khát thanh kiếm trên người của Trường Nam đến cực điểm.
Trường Nam cười thảm, tu hành lộ xem ra không dễ đi như hắn nghĩ, hắn hiểu tất cả, hắn hiểu nếu như không có dây chuyền phụ trợ hắn cũng đã chết không biết bao nhiêu lần, hắn biết nếu không có nó hắn cũng không thể chỉ trong ba năm tu vi đã bước đến cảnh giới Ngưng Khí đại viên mãn, giờ phút này trong đầu hắn xuất hiện rất nhiều loại ý niệm.
Nếu như năm đó không gặp An Đại Hải bị hắn đưa đi thì Trường Nam sẽ không bước lên con đường này, nếu như không bước đến con đường tu hành này hắn liệu sẽ sống một cuộc sống yên ổn, hoàn thành khoản nợ cho Bạch Lão Bá làm một người đóng thuyền cả đời hay chăng.
Thế nhưng hắn ngay lập tức loại bỏ ý niệm này ra khỏi đầu, con đường này dù gian nan nhưng hắn cũng đã bước lên, vậy bản thân cũng sẽ chỉ nhìn về phía trước, hắn hâm mộ Phi Nguyên đám người đó, bọn chúng dù phải chịu giam cầm của Linh Đấu Bí Cảnh nhưng trong lòng luôn có một sự chấp nhất, Trường Nam cũng vậy, hắn cũng sẽ có chấp nhất của riêng mình.
Tam quốc + võng du + lĩnh chủ + sinh tồn, mỗi nông dân của main đều có ẩn dấu đặc tính, từng nông dân đều là nhân tài, phát triển vừa phải ko buff lố, bao hay, truyện đã full 1k chương, mời đọc