Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Tối độc phụ nhân tâm” lời người xưa vốn chẳng sai. Lăng Song Tường đã sớm phóng ra một đạo chỉ kình phớt hồng xoèn xoẹt xé không gian, nhắm vào bụng dưới họ Tần. Bà ta đã thực hiện câu “Tiên hạ thủ vi cường”, chẳng hề nấn ná, kéo dài cuộc chiến.
Rốt cuộc kẻ cắp bà già gặp nhau, đao kiếm chưa chạm mà chưởng chỉ đã tương phùng, phát ta tiếng nổ lép bép như pháo chuột. Song phương ngang tài nên hai tà công triệt tiêu lẫn nhau, không phân thắng bại. Phản lực khiến họ khựng lại một lúc và rồi cùng lao đến, ánh thép loang loáng dưới nắng thu và tiếng thép ngân dài.
Chẳng phải vô cớ mà Mân Xuyên Bá Đao mặc bộ vô phục bằng gấm trắng và cả lưỡi đao cũng sơn mạ một mầu trắng đục. Điều này sẽ khiến cho đối phương hoa mắt, khó phát hiện những đạo chưởng phong Ngưng Huyết Huyền Băng.
Bên kia, Hạo Thiên cung chủ cũng tính toán như thế nên xiêm y mầu hồng phấn, lưỡi kiếm được đánh bóng như gương, phản chiếu mầu áo và che giấu Lô Hỏa thần chỉ.
Do vậy, giờ đây song phương hoá thành hai chiếc bóng, một trắng, một hồng, quấn quít lấy nhau mà đổi đòn.
Đao pháp của Tần Cốc Lý trầm ổn mà hùng mạnh, ngược lại, đường kiếm của Lăng Song Tường nhanh và hiểm độc. Tần Cốc Lý ít di chuyển, áp dụng đấu pháp Dĩ tịnh chế động, trong khi đối thủ của lão linh hoạt như cánh bướm, đáo lộn không ngừng.
Hạo Thiên cung chủ thông thạo lộ số võ công trăm nhà, kiếm pháp tinh kỳ, bác tạp, biến ảo phi thường nên đã giành được lợi thế về vũ khí. Mũi kiếm của bà lăm le đe dọa những tử huyệt trêи cơ thể đối phương, nhiều lần tưởng như đắc thủ.
Tần Cốc Lý tuy thua sút ở mặt này, thủ nhiều hơn công, song lại hơn về mặt khác. Lão nhờ viên Tỵ Hỏa Châu mà đạt được mười thành hỏa hầu của công phu Ngưng Huyết Huyền Băng chưởng. Cho nên, họ Tần có thể liên tục giáng những chưởng sấm sét, đẩy lùi kẻ địch.
Lăng Song Tường là nữ nhân, sức lực chẳng bằng đối phương, lại chỉ mới luyện Lô Hỏa thần công đến lớp thứ tám, nên không dám phí sức cho những đạo chỉ phong, thỉnh thoảng mới ra đòn.
Hai tà công chí Dương và chí Âm này đúng là khắc tinh của nhau, biến họ thành kẻ tử đối đầu. Nếu địch thủ của họ là người khác thì cuộc chiến đã kết liễu từ lâu rồi!
Quần hùng say mê theo dõi và reo hò tán thưởng nhưng Ban giám đài thì rầu thúi ruột trước bản lãnh của hai kẻ có dã tâm kia! Trong phe chính phái, không có cao thủ nào xứng tay với họ!
Ban giám đài của Đại hội lần này gồm năm vị Chưởng môn các phái Bạch Đạo.
- Giám Tuệ thiền sư, Phương trượng chùa Thiếu Lâm.
- Bạch Trúc Tử, Chưởng môn phái Võ Đang.
- Hắc Bì Cái, Bang chủ Cái bang.
- Trương Thiên Sư, Giáo chủ Thiên Sư giáo, tức Trương Hàn Vũ.
- Mộc chân nhân, Chưởng môn phái Hoa Sơn.
Đáng lẽ có thêm Toàn Chân trưởng giáo Hạo Dương Chân Quân, nhưng ông ta đã vắng mặt...
Đàm Vân Tử, Trưởng lão phái Võ Đang, là người điều khiển Đại hội nên cũng ngồi chung với Ban giám đài. Ông trầm ngâm bảo họ :
- Võ lâm đã đến hồi mạt lộ nên cả hai tà công kia cùng xuất hiện.
Trong thế cân bằng này, bần đạo chỉ sợ Hạo Thiên cung và Kỳ Lân bang bắt tay nhau, chia đôi thiên hạ! Lúc ấy thì chính khí lu mờ, các phái khó mà giữ được Tông môn!
Mộc chân nhân gật đầu tán thành :
- Đạo huynh quả là người cao kiến! Tiểu đệ nhận thấy họ đều gườm nhau, không dám liều lĩnh. Có lẽ cùng muốn thủ hòa để thương lượng!
Bạch Trúc Tử hắng giọng xen vào :
- Bần đạo thì lấy làm lạ khi Nam Hải Tiên Ông và học trò là Giáp Vô Yên vẫn thản nhiên không hề sợ hãi trước bản lãnh của Lăng cung chủ và Tần bang chủ! Chẳng lẽ võ công của họ Giáp lại cao cường đến thế sao?
Năm người kia nghe vậy cùng nhìn xuống hàng ghế đầu phía trước lôi đài thầm công nhận Chưởng môn phái Võ Đang tinh ý!
Hắc Bì Cái gãi ʍôиɠ sồn sột rồi nhăn nhở bảo :
- Lạ thực! Hay Giáp Vô Yên là con rơi của lão Ninh Hoàng Lạc?
Trông họ khá giống nhau! Chúa ăn mày nói chẳng sai, thầy trò Nam Hải Tiên Ông chỉ khác nhau ở chỗ mầu của tóc râu. Ninh lão thì bạc trắng còn Vô Yên thì đen mun.
Lúc này, trận đấu mạc đã diễn ra được nửa canh giờ, hai đấu thủ bắt đầu mỏi mệt, chiêu thức chậm lại, nhưng chẳng ai chịu nhận bại.
Quần hào xem đã chán mắt liền la ó vang trời :
- Đánh đấm kiểu gì thế? Xuống đi!
Hoặc là :
- Không chừng họ phải so tài trêи giường mới phân thắng bại được.
Nửa vạn người cười ầm lên, phụ họa bằng những câu thô tục khác.
Khách võ lâm đa số là những ké hữu dũng vô mưu, ít học, nên nói năng thô lỗ tục tằn. Nhất là khi đứng trong đám đông nhung nhúc, họ tha hồ phát ngôn bừa bãi, chẳng sợ ai bắt bẻ cả.
Đại hội ngày càng ồn ào, náo loạn nên Đàm Vân Tử đành phải bước ra tuyên bố :
- Song phương ngang tài, trận này xem như hòa! Mời nhị vị đình thân chờ đến lượt tái đấu!
Tần Cốc Lý và Lăng Song Tường nhất tề nhảy lùi, nhìn nhau bằng ánh mắt đố kỵ rồi hạ đài.
Đàm Vân Tử lại cao giọng :
- Kính thỉnh Hải Hoa bang chủ Giáp Vô Yên và Vân Nam đại hiệp Đoàn Phục Hưu thượng đài!
Đệ tử Hải Hoa bang hiện diện ở đây khá đông nên đã vỗ tay và reo hò cổ vũ rất lớn khi Giáp Vô Yên cúi chào cử tọa. Hôm nay họ Giáp mặc võ phục lam sậm, lâm nổi bật nước da trắng trẻo của gương mặt đẹp.
Với bộ râu ba chòm đen nhánh trông lão thật đường bệ, oai phong.
Ngược lại, Vân Nam đại hiệp Đoàn Phục Hưu có nước da ngăm đen, mặt xương xẩu, xấu xí, người gầy mảnh khảnh. Vũ khí của họ Đoàn là một cây trường côn bằng thép ròng, nặng không dưới ba chục cân.
Phép đánh trường côn xuất phát từ thuật sử dụng thiền trượng của chùa Thiếu Lâm, có cải biên đôi chút. Thiền trượng là vật mà chỉ những bậc cao tăng mới được quyền dụng, các sư sãi cấp thấp thì không được phép. Do đó, khi bắt đầu học võ thì tăng lữ Thiếu Lâm dùng Trường côn, cả đám đệ tử tục gia cũng vậy! Họ chỉ được học nghề đánh côn sau này hạ sơn chẳng lẽ vác thiền trượng trong khi đầu đầy tóc, vợ vài nàng?
Pho Thiếu Lâm Trường côn được phổ biến rộng rãi nhất là vào thời nhà Nguyên. Thuở ấy, quân ʍôиɠ Cổ tịch thu mọi loại khí giới bằng sắt thép nhưng không cấm người Hán phòng thân bằng những đoạn tre hay gỗ. Thế là bọn thanh niên đua nhau học côn thuật, cả đoản lẫn trường.
Ở miền Bắc Trung Hoa không có tre nên đòn gánh cũng được làm từ gỗ, vì vậy trường côn càng trở thành vật thiết thân cho lữ khách.
Song song với côn, phép đánh Tiểu đao, đoản kiếm, và thuật phóng ám khí cũng rất phát triển. Những loại vũ khí này nhỏ bé, dễ giấu trong áo, không sợ quân ʍôиɠ nhìn thấy mà bắt bớ.
Giờ đây, nước nhà đã độc lập, trường côn không còn được ưa chuộng vì cồng kềnh, vướng víu. Đa số khách giang hồ học đao, kiếm vì những ưu thế hơn hẳn. Vẫn còn một số ít lưu luyến Trường côn song là côn sắt.
Côn gỗ không bền, cứng thì dễ gãy, mềm thì dễ đứt khi chạm thép tốt.
Nhưng côn sắt thường dài độ nửa trượng, khá nặng nề, chẳng phải ai cũng đủ sức sử dụng. Bởi vậy, Vân Nam đại hiệp Đoàn Phục Hưu được xem là người có côn thuật cao siêu nhất võ lâm. Tuy ông không vạm vỡ nhưng sức lực dồi dào, có thể múa tít cây trường côn bằng thép hàng canh giờ.
Đoàn lão càng gầy hơn vì bộ võ phục bằng gấm đen. Nhưng nếu ông mặc mầu sáng thì e rằng gương mặt lộ rõ nét đen đúa, thô kệch.
Giáp Vô Yên ôm đao thi lễ rồi tấn công trước, đao quang xanh biêng biếc, đao kình xé gió. Vân Nam đại hiệp trụ tấn, vươn dài trường côn điểm liền tám thức nhanh như điện, không cho đối phương nhập nội. Và ông uốn mình quét một đường tảo diệp, đẩy lùi họ Giáp.
Thép chạm thép chan chát, bắn ra những tia lửa nhỏ, song phương quần thảo kịch liệt, đòn ra như vũ bão, cước bộ kinh kɧօáϊ, đẹp mắt, khiến người xem trầm trồ thán phục.
Với lợi thế về chiều dài vũ khí, Đoàn lão công nhiều hơn thủ, Trường côn bay lượn, uyển chuyển tựa giải lụa đen. Giáp Vô Yên không sao tiếp cận được kẻ địch nhưng Phục Hưu cũng chẳng phá nồi màn đao ảnh dầy đặc mà thủ thắng. Đã ba khắc trôi qua, Đoàn Phục Hưu bắt đầu đổ mồ hôi ướt trán và lưng áo. Ông thầm khϊế͙p͙ sợ khi phát hiện đối thủ vẫn chưa xuất hạn, rồi điểm nụ cười bí ẩn.
Quần hùng không hề biết điều ấy, cứ cho rằng song phương ngang sức, có thể lại hòa như trận trước. Riêng Tư Đồ Sảng thì nghĩ khác, chàng đã nhận ra sự tiến bộ vượt bậc của Giáp Vô Yên, qua đường đao và thân pháp. Dường như họ giáp đã đạt đến cảnh giới tùy tâm nhi phát! Chàng thấy lão xuất chiêu ʍôиɠ Lung Ám Bích nhanh gấp bội lúc trước và tùy tiện biến hóa chứ không đánh trọn. Nghĩa là, lão thừa sức đả bại Đoàn Phục Hưu từ lâu nhưng lại kéo dài, giấu diếm võ công chân thực.
Giáp Vô Yên giả vờ rất khéo nên trừ Tư Đồ Sảng ra chẳng ai nhận thấy ẩn tình. Lý do là vì chàng đã bước qua ngưỡng cửa kiếm đạo và đã từng đối phó với họ Giáp. Ngay Ban giám đài lẫn Tần Cốc Lý, Lăng Song Tường cũng bị lừa!
Tư Đồ Sảng vẫn nghi hoặc, cho rằng dẫu đao pháp có cao cường hơn thì Giáp Vô Yên cũng không thắng nổi Ngưng Huyết Huyền Băng thần chưởng của Tần Cốc Lý, hoặc Lô Hỏa thần chỉ của Lăng Song Tường.
Vậy phải chăng lão ta còn sở cậy vào một tuyệt kỹ nào khác nữa?
Nghĩ thế nên Tư Đồ Sảng chú mục quan sát từng động tác của Giáp Vô Yên. Nửa khắc sau, đường côn của Đoàn Phục Hưu chậm lại và Bang chủ Hải Hoa bang tấn liền năm chiêu vũ bão Đoàn lão kém sức phải lùi dần và nhảy xuống đất nhận bại.
Giáp Vô Yên thở hổn hển ra chiều mệt nhọc, tươi cười đón nhận sự hoan hô của quần hùng.
Trận thứ ba thuộc về hai cao thủ Sơn Đông. Chắc họ biết mình không qua nổi bọn Tần Cốc Lý, Lăng Song Tường nên đánh nhau như biểu diễn võ thuật, được vài trăm hiệp thì đình thủ, ôm nhau cười ha hả rồi hạ đài. Tất nhiên hai người ấy bị cử tọa chửi nát nước...
Cũng đã gần đầu giờ Ngọ, Ban giám đài tuyên bố nghỉ trưa, giữa giờ Mùi sẽ đấu trận kế tiếp.
Quần hùng lũ lượt xuống núi tìm nơi ăn uống, trong những ngôi quán xá tạm bợ dưới chân núi, hoặc vào huyện thành Đăng Phong, tùy theo hầu bao.
Tư Đồ Sảng đang phân vân chẳng biết có nên xem tiếp nữa hay không, thì nghe tiếng Tây Môn Giới sát bên tai :
- Sảng nhi! Ngươi mau về Thúy Phòng Cốc để hội ngộ với Táo Gia Cát và Thuý Phong Cốc chủ. Còn hai gã kia cứ để lại đây cho lão phu sai vặt!
Nói xong lão lẩn đi ngay. Tư Đồ Sảng liền quay lại bảo Huyết Báo :
- Túc hạ hãy cùng Phi Hoan ở lại đây chờ sự chỉ bảo của Tây Môn đại thúc. Ta về Thúy Phong cốc trước!
Liễu Mộ Hào gật đầu tuân lệnh, kéo Triển Phi Hoan đi tìm quán nhậu, không theo Tư Đồ Sảng nữa.
Tư Đồ Sảng đến nơi gởi ngựa, thưởng cho lão tiều phu lạng bạc rồi lên yên phi thẳng. Chàng đang bị dằn vặt bởi mặc cảm bất lực, kém tài trước kẻ thù, nên không thiết gì đến chuyện ăn uống.
Khi chiều vừa buông thì Tư Đồ Sảng có mặt ở chân núi Thúy phong, lỏng tay cương chậm rãi đi xuyên qua cánh rừng ngô đồng xơ xác mà tiến vào Thúy Phong cốc.
Hai ả họ Lăng đang loay hoay bên khóm cúc dại, nghe tiếng vó câu mừng rỡ chạy ra đón. Gương mặt diễm kiều, rạng rỡ của họ khiến lòng Tư Đồ Sảng ấm lại.
Không thấy ai khác, chàng nhảy xuống ôm họ và hôn lên má. Hai nàng đỏ mặt, nhìn chàng say đắm. Dẫn ngựa vào chuồng xong Tư Đồ Sảng cùng họ đi vào căn nhà gỗ lớn ở giữa sơn cốc. Khi gần đến nơi hai ả mới chịu buông tay tình lang ra, giả đò thùy mị theo sau.
Cạnh chiếc bàn bát tiên cuối phòng khách của mộc xá là Táo Gia Cát Bùi Thế Trực và một lão nhân râu năm chòm điểm bạc, mặt vuông, ngũ quan thanh tú.
Bùi lão vui vẻ bảo :
- Sảng nhi! Ngươi mau bái kiến Tư Không cốc chủ!
Tư Đồ Sảng vội vòng tay thi lễ :
- Vãn bối Tư Đồ Sảng xin ra mặt Cốc chủ!
Tư Không Chất ngắm nhìn chàng rồi gật gù khen :
- Đúng là mỹ chất lương tài, cốt cách như rồng phượng, có một không hai! Mời hiền diệt an tọa!
Phi Tuyết và Phi Hồng biết phận nữ nhi, xin phép lui ra sau bếp chuẩn bị cơm rượu!
Ở đây Táo Gia Cát nhíu mày hỏi Tư Đồ Sảng :
- Sáng nay, khi xem xong hai trận đấu, Sảng nhi có nhận xét thế nào?
Tư Đồ Sảng trầm ngâm đáp :
- Bẩm nhị vị tiễn bối! Vãn bối đã quan sát rất kỹ và nhận ra Mân Xuyên Bá Đao có vài cơ hội để đả bại Cung chủ Hạo Thiên cung, mà chỉ bị tổn thất rất nhẹ, nhưng lão ta đã bỏ qua. Hai là, nếu họ Tần cất đao, dùng cả song thủ để thi triển pho Ngưng Huyết Huyền Băng thần chưởng thì Lăng cung chủ sẽ thua trong vòng hai trăm chiêu! Tiên sư thường bảo rằng pho chưởng ấy không chỉ lạnh thấu xương mà còn quỷ dị, biến hóa tuyệt luân! Nay Lăng Song Tường mới có khoảng tám thành Hỏa hầu Lô Hỏa thần chỉ tất sẽ không địch lại!
Chàng dừng lời, nhấp hớp trà thơm rồi nói tiếp :
- Vãn bối cho rằng Tần Cốc Lý cố nhường nhịn Lăng cung chủ là để sau này mua chuộc sự ủng hộ của Hạo Thiên cung. Lăng Song Tường có dưới trướng mấy trăm thủ hạ, toàn tà cao thủ nhất lưu, hơn hẳn lực lượng Thập Điện Diêm Cung trước đây và Kỳ Lân bang bây giờ. Do vậy, Tần Cốc Lý e ngại sự chống đối của Hạo Thiên cung và còn muốn có họ làm vây cánh!
Táo Gia Cát hào hứng giơ ngón cái khen ngợi :
- Cao luận! Không ngờ một gã thật thà như ngươi lại tinh mắt và tinh ý như vậy! Nói tiếp đi!
Tư Đồ Sảng hổ thẹn vì được tán dương, cầm chén. trà lên uống cạn.
Dù quen tính khiêm tốn nhưng lòng chàng cũng rộn ràng cảm giác khoan kɧօáϊ trước những lời khen ấy. Và chàng mạnh dạn trình bày tiếp :
- Bẩm nhị vi tiền bối! Tần Cốc Lý tài ba và mưu mẹo như thế song không đáng ngại bằng thầy trò Nam Hải Tiên Ông! Vãn bối đã tương giao đấu với Giáp Vô Yên nên sáng nay phát hiện võ công của lão ta đột nhiên tăng tiến đến ba bốn bậc, một việc rất khó tin! Công lực có thể dồi dào thêm nhờ kỳ trân, thần dược, nhưng muốn tinh thâm đao ý thì phải mất nhiều năm! Đao khác kiếm là ở chỗ ấy!
Bùi lão kɧօáϊ trá vỗ đùi quay sang bảo Tư Không cốc chủ :
- Lão đệ đã tin chưa? Sảng nhi là viên ngọc chưa được mài dũa, dần dần mới lộ vẻ sáng!
Tư Không Chất mỉm cười gật đầu và hỏi Tư Đồ Sảng :
- Vậy ngươi kết luận thế nào?
Tư Đồ Sảng cân nhắc một lúc rồi đáp :
- Vãn bối đã suy nghĩ suốt trêи đường về và phỏng đoán rằng Nam Hải Tiên Ông đùng kế thay mận đổi đào, hóa trang làm Giáp Vô Yên để tranh ngôi Minh chủ!
Hai lão nhân đồng thanh khen :
- Giỏi lắm!
Và họ ngỉra cổ cười khanh khách. Tư Đồ Sảng cáo lui, vào sau tắm gội, tự hỏi vì sao hôm nay mình không còn ngốc nữa! Phải chăng khi người ta bình tâm quan sát và suy nghĩ thấu đáo, cặn kẽ sẽ nhìn ra chân tướng sự vật?
Sau bữa cơm tối, cả nhà quây quần uống trà. Tư Không cốc chủ nghiêm trang nói :
- Sảng nhi! Lão phu đã tìm ra cách hóa giả thủ pháp Bế Kinh Tuyệt Mạch cho hai con bé họ Lăng. Việc chữa trị không khó, chỉ cần ngươi hiểu được câu “Ngộ biến tùng quyền!”. Nghĩa là, dù đang cư tang cha mẹ, ngươi vẫn phải thành thân với Tuyết nhi và Hồng nhi! Yên Du vốn là kɧօáϊ huyệt nên sau vài lần ân ái sẽ tự động đả thông! Ngoài cách ấy ra không còn phương thức nào cả!
Tư Đồ Sảng và cả hai ả họ Lăng xấu hổ đến mức chỉ muốn chui xuống gầm bàn mà trốn.
Táo Gia Cát nói thêm vào :
- Tần Cốc Lý võ nghệ cao cường, thủ hạ đông đảo, nên việc báo thù nhà của ngươi bội phần hung hiểm. Chẳng lẽ ngươi không nghĩ đến việc tông tự để vong linh Tư Đồ Quát được vui?
Tư Đồ Sảng nghe nhắc tên cha già, sực nhớ tới tâm nguyện của ông.
Chàng bồi hồi run giọng :
- Vãn bối xin tuân mệnh!
Tư Không cốc chủ cười bảo :
- Vợ chồng lão phu không có con nên sẽ nhận Tuyết và Phi Hồng làm nghĩa nữ ý các ngươi thế nào?
Hai ả họ Lăng sung sướиɠ quì xuống lạy chín lạy và gọi :
- Can gia! Can nương!
Còn Tư Đồ Sảng thì ngượng ngùng gọi nhạc gia, nhạc mẫu!
Đêm ấy, Tư Đồ Sảng động phòng với Phi Tuyết trước vì nàng là chị!
Ngày còn bị giam trong thạch tháp HạoThiên Cung, họ đã quen với thân xác của nhau nên giờ bớt ngượng ngùng. Tư Đồ Sảng mơn man cơ thế mịn màng, nóng bỏng của ái thê và thức ngộ rằng mình đã khát khao ghê gớm được đặt môi miệng vào đầu иɦũ ɦσα nhỏ xinh kia. Chàng cúi xuống và chìm trong cảm giác an lành thuở ấu thơ! Cuối canh ba, Tư Đồ Sảng sang phòng Phi Hồng!
* * * * *
Chiều mười chín, Tây Môn Giới về Thúy Phong cốc, báo tin rằng trưa mai sẽ đấu trận của Mân Xuyên Bá Đao Tần Cốc Lý và Hải Hoa bang chủ Giáp Vô Yên. Đấy cũng là trận bế mạc, quyết định ngôi Minh chủ thuộc về ai, vì Hạo Thiên cung chủ Lăng Song Tường đã tuyên bố rút lui.
Nhìn gương mặt đỏ bừng đầy sắc xuân và dáng điệu thẹn thùng e ấp của Phi Tuyết Phi Hồng, Tây Môn Giới đoán ra ngay hỉ sự. Lão cười hỏi Táo Gia Cát :
- Bùi lão ca! Phải chăng họ Tư Đồ đã có dâu!
Táo Gia Cát cười khà khà, kể lại phương pháp giải huyệt có một không hai của Tư Không Chất!
Tây Môn Giới phì cười :
- Thế có hiệu quả hay không hở Sảng nhi?
Tư Đồ Sảng bẽn lẽn ấp úng nói :
- Dạ bẩm có! Tuyết muội và Hồng muội bảo rằng đã phục hồi được một nửa võ công!
Tư Không cốc chủ ôm bụng cười sặc sụa :
- Làm gì có chuyện đả thông một nửa! Chẳng qua hai con nha đầu ấy thích được ngươi tận tình phục vụ nên nói thế thôi.
Lão phán đoán không sai vì hai tân nương kia bị nói trúng tim đen, ôm mặt bay vèo ra khỏi phòng khách, chứng tỏ chân khí đã hoàn toàn thông suốt! Và họ trốn biệt, cơm tối cũng không ăn chung với cả nhà!
Tất nhiên hai ả chẳng dại nhịn đói, ngồi dưới bếp mà bốc bải! Họ vừa ăn vừa cười nói, đổ thừa cho nhau về việc nói dối trượng phu. Phi Tuyết, Phi Hồng là chị em song sinh,dung mạo giống nhau, tâm ý tương thông, nay cùng lấy một chồng, không phải chia lìa nên bội phần thương yêu nhau. Và họ chẳng bao giờ ghen tuông, đố kỵ! Đây cũng là diễm phúc cho Tư Đồ Sảng vì kẻ đa thê thường gặp nhiều phiền toái trong gia sự.
Hai nàng ở dưới bếp, không biết các trưởng bối và chồng mình bàn bạc chuyện gì trêи phòng khách, nên đêm ấy vẫn đắm chìm trong ân ái, chẳng chút lo âu.
Sáng ra, trước lúc đăng trình, Tư Đồ Sảng mới nghiêm nghị bảo :
- Sau đại hội ta sẽ đi ngay Hàm Dương để dự ngày giỗ đầu của song thân.
Chàng vừa nói đến đây thì hai ả đã ngắt lời, nhao nhao đòi theo.
Phi Hồng nũng nịu nói :
- Tướng công! Bọn thϊế͙p͙ giờ đã là dâu họ Tư Đồ, làm sao có thể vắng mặt trong ngày giỗ ky nhị vị nhân gia được! Mong tướng công cho bọn thϊế͙p͙ theo chàng.
Tích Dịch Quỷ Tây Môn Giới bảo :
- Không được! Hiện nay Hạo Thiên cung và Kỳ Lân bang đã liên minh thành một khối. Đêm hôm trước, lão phu đột nhập vào Đăng Phong đại khách điếm, rình nghe được cuộc thương lượng của bọn tà ma. Lăng Song Tường đã kể cho Tần Cốc Lý nghe lai lịch của Sảng nhi.
Họ Tần là hung thủ tất phải biết mùng bốn tháng mười tới là ngày giỗ của nạn nhân. Do vậy, chắc chắn sau khi đại hội võ lâm bế mạc, Tần Cốc Lý sẽ huy động lực lượng bủa lưới ở Hàm Dương. Tóm lại, chúng ta đi càng đông càng dễ bị lộ nên chỉ mình lão phu và Sảng nhi đến Hàm Dương mà thôi!
Nghe nói phu tướng sẽ đi vào chốn nai phục, hai nàng tái mặt bởi lo âu, Tây Môn Giới thấy thế liền trấn an :
- Các ngươi cứ yên tâm! Với nghề cải trang của lão phu thì chẳng ai có thể khám phá ra được. Lão phu hứa sẽ trả lại cho hai ngươi một đấng lang quân còn nguyên vẹn!
Táo Gia Cát cũng an ủi họ :
- Tây Môn Giới đa mưu túc kế chẳng kém lão phu dẫu thiên la địa võng cũng không sso vây nổi, tất sẽ giữ cho Sảng nhi được an toàn!
Các trưởng bối đã nói thế thì hai ả chẳng thể phụng phịu mãi đành gượng cười tiễn phu tướng lên đường!
* * * * *
Giữa giờ Mùi ngày hai mươi tháng chín, trận đấu quyết định ngôi Minh chủ đã khởi đấu. Tần Cốc Lý áo trắng, Giáp Vô Yên áo xanh đậm, họ ôm đao chào nhau rồi thủ thế. So niên kỷ, họ Giáp có quyền thủ thế trước. Và cũng như những trận đã qua, lần này Bang chủ Hải Hoa bang điềm đạm tấn công bằng một chiêu nhẹ nhàng, mang tính thăm dò.
Tần Cốc Lý gian xảo có thừa, đã ngấm ngầm hoài nghi đối phương giấu diếm bửu bối, nên lão cực kỳ cảnh giác, không dám khinh địch. Họ Tần dồn ngay tám thành công lực vào tả thủ để phòng thân rồi mới cử đao tiếp chiêu.
Hai thanh bảo đao chạm nhau và Tần Cốc Lý nghe tay hữu tê chồn, và hổ khẩu đau rát, cứ như vừa chém vào đá vậy. Lão tái mặt nhận ra công lực đối phương cực kỳ thâm hậu, còn đao pháp thì đã đến mức Đăng Đường Nhập Thất. Giáp Vô Yên ra đòn có vẻ hiền hòa song kỳ thực đường đao nặng như núi Thái. Điều này chứng tỏ họ Giáp đã đạt đến mức trình độ thượng thừa của đao thuật.
Tần Cốc Lý bị lưỡi đao của Giáp Vô Yên uy hϊế͙p͙ sát rạt, vội vỗ liền một chưởng Huyền Băng, gài đối thủ vào thế lưỡng bại câu thương.
Phách Không chưởng lực lợi hại ở chỗ có thể đả thương kẻ địch từ xa và bất ngờ, cứ như là cánh tay tả thủ của họ Tần đột ngột vươn dài ra thêm nửa trượng vậy.
Mân Xuyên Bá Đao đinh ninh rằng Giáp Vô Yên bắt buộc phải né tránh hoặc nhảy lùi lại. Nào ngờ Bang chủ Hải Hoa bang chẳng hề khϊế͙p͙ sợ chỉ khẽ khoa bàn tay trái đón lấy đạo chưởng kình Ngưng Huyết. Và kỳ diệu thay, phát chưởng lạnh giá của Tần Cốc Lý lập tức bị triệt tiêu, chẳng còn chút tăm hơi nào cả, ngoại trừ những âm thanh ì ầm do va chạm.
Mân Xuyên Bá Đao kinh hoảng thức ngộ rằng Giáp Vô Yên đã luyện thành công phu Tán Kình trảo pháp, một tuyệt học hãn thế thời nhà Nguyên. Pho tuyệt học này xuất xứ ở Ba Tư, truyền đến thời Định Phong chân nhân thì mai một. Tán Kình trảo pháp tạo ra một lực đạo vô cùng quái dị, có thể hóa giải mọi loại chưởng phong, chỉ lực! Sử sách võ lâm Trung Nguyên đã ghi lại rằng thuở ấy các loại vũ khí bằng sắt thép đều bị quân ʍôиɠ Cổ cấm đoán nên quyền chưởng rất được hâm mộ và trở nên hưng thịnh.
Nhưng Định Phong chân nhân đã xuất hiện và đả bại tất cả những cao thủ trong nghề Phách Không chưởng lực! Tuy nhiên người ta không hề nghe nhắc đến việc Tán Kình trảo pháp có khả năng khắc chế những loại vũ khí sắc bén như đao hoặc kiếm. Điều này không quan trọng lắm bởi Giáp Vô Yên chỉ cần Tán Kình trảo pháp để đối phó với Ngưng Huyết Huyền Băng chưởng và lão đã thành công!
Trong lúc Tần Cốc Lý choáng váng trước tuyệt kỹ thất truyền, họ Giáp bình thản đánh trọn chiêu đao, quyết lấy mạng kình địch. Song Bang chủ Kỳ Lân bang chẳng phải kẻ bất tài, đã sớm đảo bộ thoát thân. Do đó, lão ta chỉ bị Giáp Vô Yên chém rách thịt da nơi lồng ngực vạm vỡ.
Quần hùng ồ lên kinh ngạc khi thấy máu hồng loang ướt tấm bạch bào của Tần Cốc Lý. Họ vẫn đánh giá Mân Xuyên Bá Đao cao hơn Giáp Vô Yên nên rất kinh ngạc khi thấy họ Tần đã thọ thương ngay trong trăm chiêu đấu.
Và còn đáng ngạc nhiên hơn nữa vì Giáp Vô Yên đang áp đảo Tần Cốc Lý bằng một thứ đao pháp ảo diệu và nhanh như thiểm điện.
Thanh đao có nước thép xanh ngời trêи tay họ Giáp bay lượn tựa rồng thiêng múa vuốt, đao ảnh nối nhau thành giải lụa mờ mờ, đao kình vù vù xé không gian.
Tần Cốc Lý dù từng nổi danh Mân Xuyên Bá Đao song giờ đây hoàn toàn bị hạ phong trước pho Cửu Huyền đao pháp của Đao Vương. Lão như cá nằm trong lưới, tuyệt vọng chống đỡ bằng cách liên tục xạ ra những đạo chưởng phong trắng đục và lạnh toát. Lão hi vọng khí âm hàn sẽ khiến tứ chi của đối phương tê cóng và sau đó là máu huyết ngưng đọng.
Nhưng luồng đao kình vũ bão của họ Giáp đã xua tan khí lạnh trong lúc tay tả ung dung hóa giải Huyền Băng chưởng. Máu hồng vương vãi như sương vì Tần Cốc Lý đã bị vướng thêm vài đao nữa. Dẫu sao thì Huyền Băng chưởng cũng đã làm cho đối phương phân tâm, phân lực, nếu không, Tần Cốc Lý đã tiêu đời.
Họ Tần đã nghĩ đến việc buông đao để rảnh tay thi triển pho Huyền Băng chưởng. Song Giáp Vô Yên đã không để lão có cơ hội.
Trong cuộc giao tranh giữa những đại cao thủ, đường đao chỉ hơi sơ hở một chút là đủ vong mạng nên việc bỏ vũ khí chẳng phải là điều có thể làm bất cứ lúc nào.
Bọn đệ tử Hải Hoa bang ngồi sau lưng Nam Hải Tiên Ông Ninh Hoàng Lạc leo hò vang dội khi thấy Bang chủ thắng thế, liên tiếp đả thương và dồn kẻ địch lùi dần về phía mép lôi đài.
Xa vài trượng, Tư Đồ Sảng và Tây Môn Giới thì thầm bàn luận, lộ vẻ ngao ngán trước bản lãnh võ công của hai đấu thủ trêи lôi đài.
Tư Đồ Sảng rầu rĩ nói :
- Tiểu điệt có cảm giác rằng Giáp Vô Yên thừa sức giết Tần Cốc Lý nhưng không làm. Dường như lão muốn sau này sẽ thu phục Kỳ Lân bang và Hạo Thiên cung làm vây cánh! Lúc ấy, việc báo thù nhà của tiểu điệt sẽ càng bội phần khó khăn, nhất là khi Tần Cốc Lý được phong làm võ lâm Phó minh chủ!
Tây Môn Giới vỗ vai chàng an ủi và nói bâng quơ :
- Ngươi luận việc rất chí lý nhưng biết đâu cả hai lão ấy cùng chết thì sao?
Tư Đồ Sảng không cãi nhưng tự nhủ rằng việc ấy khó có thể xảy ra.
Hơn nữa, lúc này Tần Cốc Lý đã tìm ra cách vãn hồi cục diện. Lão dồn toàn lực vào bảo đao, tấn công rất quyết liệt và bất ngờ uốn người lăn xả vào chân đối thủ.
Lối đánh này xuất xứ từ pho Địa Đường đao pháp đất Hà Nam, thường được lính bộ binh sử dụng khi đối phó với quân kỵ mã. Người võ lâm ít ai chịu học bởi nó kém phần tao nhã, thượng võ mà dễ dơ bẩn y phục, vừa khó coi vì chuyên chém vào hạ bàn người ta.
Chính vì thế mà Giáp Vô Yên bị lúng túng khi một vị Bang chủ cao cả như Tần Cốc Lý lại dám muối mặt chơi trò lăn lóc. Lão chỉ còn cách bốc chếch lên cao để tránh né. Nhờ vậy Tần Cốc Lý lăn được vào vị trí gần giữa lôi đài. Và lão lập tức đứng lên phóng thanh bảo đao vào người họ Giáp. Đồng thời, họ Tần ập đến, múa tít song thủ vẽ nên muôn ngàn chưởng ảnh trắng muốt, vây kín đối phương.
Giáp Vô Yên chưa kịp đặt chân lên sân lôi đài đã phải né tránh phi đao, và chống đỡ với chiêu quái chưởng, nên mất tiên cơ. Lão nghiến răng công phá màn chưởng ảnh lạnh lẽo kia bằng những đường đao sấm sét, tả thủ thì chập chờn bảo vệ ngực bụng. Đao quang rực rỡ xé toang màn chưởng ảnh Huyền Băng, đẩy lui Tần Cốc Lý, nhưng đùi phải họ Giáp đã trúng phớt một đòn đau điếng. Vô Yên lảo đảo vì chân trụ bị tê dại và không thể truy đuổi kẻ địch.
Thắng lợi này của Tần Cốc Lý đã làm nức lòng tướng sĩ Kỳ Lân bang. Họ reo hò nồng nhiệt hoan hô Bang chủ. Riêng các Chưởng môn Bạch Đạo và bọn Tư Đồ Sảng thì càng e ngại họ Tần đã để lộ một tâm địa thấp hèn, không thủ đoạn nào không dùng, quí hồ đắc lợi.
Lúc này, Tần Cốc Lý hung hãn tấn công như vũ bão, chưởng ảnh giăng mắc đấu trường, làm rung chuyển cả lôi đài.Lão thi triển hàng loạt chiêu Huyền Băng chưởng, song thủ liên tiếp giáng những đạo kình phong giá lạnh và nặng như chùy sắt vào đối thủ. Họ Tần phải hạ gục Giáp Vô Yên trước khi chân của lão kịp phục hồi.
Nhưng Bang chủ Hải Hoa bang đã múa tít bảo đao, tạo nên chiếc tán thép xanh ngời, chứa đầy kình lực để che chở châu thân. Chiếc tán này đã đánh bạt toàn bộ những đòn tấn công của họ Tần. Khách quan chiến có cảm giác như Vô Yên đang đứng trong một trái cầu bằng pha lê xanh trong suốt vậy! Họ vô cùng thán phục đao pháp thần kỳ của Giáp Vô Yên, vỗ tay tán thưởng, miệng xuýt xoa ca ngợi?
Tư Đồ Sảng cũng tấm tắc khen và nói với Tây Môn Giới :
- Đại thúc! Xem ra Giáp Vô Yên chính thị Nam Hải Tiên Ông cải trang thành. Người có công lực dưới Hoa Giáp không thể tạo ra luồng đao kình kiên cố như thế được!
Tích Dịch Qủi gật gù hỏi lại :
- Thế Sảng nhi có đoán đước lý do vì sao Nam Hải Tiên Ông dù tuổi đã tám mươi tư mà vẫn cố giành cho được ngôi Minh chủ hay không?
Tư Đồ Sảng bối rối lắc đầu :
- Việc này tiểu điệt đã có suy nghĩ mà không tìm ra nguyên nhân!
Xin Đại thúc chỉ giáo!
Tây Môn Giới cười nhạt :
- Lão phu đã cho thủ hạ đến Nhai Sơn điều tra, lờ mờ hiểu được ẩn tình song chưa thể khẳng định. Ta cần chứng thực một vài điểm nữa mới rõ nguồn cơn! Tuy nhiên, dù thế nào đi nữa thì cũng không thể để Ninh lão quỷ trở thành Minh chủ được. Và lão nheo mắt cười với chàng :
- Người xứng đáng làm Minh chủ võ lâm chính là ngươi đấy gã ngốc ạ!
Tư Đồ Sảng ngơ ngác, ngượng ngùng, cho rằng lão đang giỡn cợt mình. Chàng quay lại xem tiếp trận đấu và phát hiện diễn biến mới.
Huyệt Phục Thố trêи đùi phải Giáp Vô Yên đã được đả thông, gân cốt không còn tê bại đau đớn nữa. Và họ Giáp bắt đầu phản công quyết liệt, ẩn trong màn đao quang mà xông vào lưới chưởng của kẻ địch. Đao phong, chưởng kình chạm nhau nổ ì ầm và kẻ thoái bộ chính là Tần Cốc Lý.
Họ Tần đành sử dụng phép du đấu di chuyển thật nhanh, lúc tả lúc hữu, tránh nhuệ khí chết người của đối phương, và giữ khoảng cách để phát huy ưu thế của Phách Không chưởng lực.
Nhưng Giáp Vô Yên cũng là kẻ có khinh công cao cường, bám theo sát sạt, quyết chẳng để kẻ địch thủ lợi! Pho Ngưng Huyết Huyền Băng chưởng pháp gồm bảy mươi hai chiêu bội phần quỷ dị nên mới lừng danh vũ nội, do vậy khi Giáp Vô Yên rạch được một đao trêи da thịt Tần Cốc Lý thì cũng phải chịu một chưởng. Song giờ đây, quanh thân họ Giáp tỏa ra một lớp khí xanh mờ nhạt, giúp lão chống lại chưởng kình.
Thần công hộ thể này đã khiến những người ngồi ở hàng ghế đầu trợn mắt kinh ngạc và một nữ nhân đã cao giọng :
- Giáp Vô Yên đã luyện thành Thuần Thanh cương khí! Tần bang chủ hãy thức thời mà nhận bại!
Người kêu gọi Tần Cốc Lý hạ đài chính là Cung chủ Hạo Thiên cung Lăng Song Tường. Đêm qua, mụ đã cùng họ Tần thế non hẹn biển và ân ái mặn nồng nên giờ lo sợ cho tính mạng tình quân?
Lăng Song Tường luyện Lô Hỏa thần công nên lửa ɖu͙ƈ rất mạnh, chẳng nam nhân nào đáp ứng nổi. Nhưng Tần Cốc Lý sở đắc Huyền Băng chân khí, lại là cao thủ chốn phòng the, nên có thể ân ái thâu đêm suốt sáng khiến thân thể nóng bỏng của Lăng Song Tường chìm mãi trong kɧօáϊ lạc. Tần Cốc Lý lại giầu nứt đố đổ vách nhờ tài cướp bóc của Quỷ Ảnh hội, trong khi Hạo Thiên cung thì sạt nghiệp bởi cuộc vơ vét của Phi Tuyết, Phi Hồng. Vì cả hai lý do tình, tiền, Lăng Song Tường vô cùng mãn nguyện được trở thành vợ của họ Tần, cùng nhau mưu đồ bá nghiệp!
Kiến văn của Mân Xuyên Bá Đao không rộng bằng Cung chủ Hạo Thiên cung nên chẳng nhận ra Thuần Thanh Chân khí. Nãy giờ lão liều chết kéo dài cuộc chiến vì nuôi hy vọng rằng Giáp Vô Yên sẽ bị bế tắc kinh mạch bởi khí âm hàn của Ngưng Huyết Huyền Băng chưởng.
Nay nghe tình nương cảnh giác, lão hiểu rằng mình vô vọng. Dù cho Giáp Vô Yên chỉ mới luyện được hai ba thành Thuần Thanh tâm pháp thì cũng thừa sức chống lại khí lạnh của Huyền Băng chưởng. Tuy không thể sánh với Khô Mộc thần công của Ngũ Hành giáo song Thuần Thanh cương khí cũng rất lợi hại. Nghĩ đến câu “Còn non xanh chẳng sợ thiếu củi đun”, Tần Cốc Lý cắn răng chấp nhận thất bại, chờ cơ hội mà vươn lên. Lão là kẻ gian hùng tuyệt thế, biết lẽ tiến thoái, biết ẩn nhẫn không hề loạn động!
Tần Cốc Lý liền lùi nhanh về phía đài hướng Đông chuẩn bị nhảy xuống. Nhận ra ý định của đối thủ, Giáp Vô Yên hài lòng đình thủ và không truy đuổi. Do vậy, khi Tần Cốc Lý đến được mép lôi đài thì khoảng cách giữa hai người là trượng rưỡi.
Kẻ thắng đang khấp khởi mừng nghĩ đến giây phút đăng quang. Kẻ thuaa thì cay đắng ngậm ngùi, lòng đầy nỗi oán hận, đứng ở mép sàn gỗ nhìn kẻ địch với ánh mắt căm hờn.
Ban giám đài và cử tọa cũng chưa rõ chủ ý của Tần Cốc Lý là đánh nữa hay thôi vì lão vẫn còn ở trêи lôi đài.
Đúng lúc ấy, hai tiếng nổ kinh thiên động địa phát ra và hai góc Tây nam, Đông Nam của lôi đài bị phá nát, gỗ ván bay lên trời và khói bụi mịt mù! Nửa lôi đài sụp xuống rối bốc cháy ngùn ngụt.
Ban giám đài ngồi tận mép hướng Bắc nên chỉ bị kinh hãi chừ không tổn thương, quan khách phía dưới cũng vô sự vì ở cách lôi đài đến hơn hai trượng, do sàn đài khá cao!
Tóm lại, chỉ có vài hào kiệt bị thương nhẹ do gỗ vụn rơi vào đầu.
Nhưng sự kiện này đã khiến toàn trường khϊế͙p͙ đảm, ùa nhau bỏ chạy, rời xa lôi đài bảy tám trượng mới dừng chân. Và khi khói bụi lắng xuống, lửa bị dập tắt họ quay lại để xem sự thể.
Ban giám khảo đã trở về lôi đài bàn bạc và kết luận rằng đại hội phải bế mạc ngay vì sự an toàn của quần hùng, mặc dù chưa xác định được ai là Minh chủ võ lâm. Tần Cốc Lý và Giáp Vô Yên đều bị trọng thương không biết sống chết. Trước khi vụ nổ xảy ra, họ Tần vẫn chưa nhận bại, chưa hạ đài nên trận đấu chưa kết thúc.
Sau khi thống nhất, Ban giám đài cử Đàm Vân Tử đại diện công bố với quần hùng :
- Do có kẻ phá hoại đại hội, làm cho Tần bang chủ và Giáp giáo chủ thọ thương trước khi cuộc so tài kết thúc, nên họ sẽ tái đấu vào dịp tiết Trùng Cửu sang năm. Trong thời gian từ nay đến lúc ấy, nếu có người chẳng may mệnh chung thì ngôi Minh chủ thuộc về người kia!
Hội đồng võ lâm kính mong chư vị anh hùng cho biết cao kiến của mình.
Lập tức có người lên tiếng :
- Lão phu cho rằng sau lần bị trúng thương bởi hỏa dược thì kẻ sống sót cũng bị tàn tật hoặc giảm sút võ công, không xứng đáng với danh vị Minh chủ. Vì thế, lão phu đề nghị phế bỏ hoàn toàn kết quả nghèo nàn của Đại hội lần này, sang năm tổ chức Đại hội khác để tìm ra một vị Minh chủ thật vẹn toàn.
Người vừa phát ngôn chính là Hí Nhân cư sĩ Cổ Quí Sinh, chủ nợ của hơn nửa số người hiện diện chốn này. Tuy hay chọc ghẹo thiên hạ nhưng Cổ lão cực kỳ hào phóng, sẵn sàng giúp đỡ vài chục lượng cho những bậc anh hùng nghèo kiết xác.
Ai chưa nhờ đến lão thì cũng tự nhủ có khi mình cần đến, tội quái gì phản bác vị thần tài tốt bụng! Thế là nửa vạn người đồng thanh tán thành cao kiến của Hí Nhân cư sĩ. Và tất nhiên Hội đồng Võ lâm, tức Ban giám đài không dám không nghe theo.