Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hách Liên Phong Vũ nghe Phong Vận nói như vậy, mới nhớ bên cạnh còn có một em dâu đang đứng.Không khỏi ho khan một tiếng, sửa sang lại quần áo, trừng mắt nhìn Phong Vân một cái, hại nàng trước mặt em dâu bị mất mặt.
Phong Vân thấy vậy nở nụ cười, đem Mộc Hoàng đẩy ra phía trước:” Phu nhân của ta, Mộc Mộc”.
- “Em dâu a, tên tiểu tử nhà chúng ta đích thị là một tên lười nhác, ngươi…… í ……” Hách Liên Phong Vũ đang đến nói đến đoạn thân là tỷ tỷ, vì đệ đệ của mình mà cũng phải có vài lời căn dặn,sau khi mắt dừng lại trên người Mộc Hoàng một lúc lâu, không khỏi nhướn mày,nhẹ nhàng thở ra.
Mộc Hoàng nhìn thẳng vào mắt Hách Liên Phong Vũ, ánh mắt lạnh như băng lạnh lùng đáp trả.
-“ Cảm giác chắc chắn là không sai, em dâu như thế nào mà lại giống một trang nam tử.” Hách Liên Phong Vũ đánh giá Mộc Hoàng một cái, nhíu mày liếc ra sau nói với Phong Vân.
Phong Vân nghe thấy như vậy bất giác đứng thẳng người, chắn trước Mộc Hoàng.Nhị tỷ quả là có con mắt tinh tường,quốc vương lẫn vương công bọn họ chẳng có ai là nhận ra cả, vậy mà nàng chỉ liếc mắt qua là nhìn ngay ra vấn đề.
Xem ra đây là một đại linh sư sắc sảo tinh tường.
-“ Gia Lâm quốc chủ từ trước đến giờ vẫn nuôi dưỡng Mộc Mộc như một trang nam tử, cho nên người mới có cảm nhận như vậy thôi, được rồi không thảo luận vấn đề này nữa.Ta cùng với Mộc Mộc đến học viên Lai Nhân để tôi luyện, chúng ta từ bây giờ sẽ gặp mặt thường xuyên dù người có muốn hay không, tỷ tỷ, người xem đây không phải là vận mạng sao!” Phong Vân nhanh chóng chuyển đề tài.
Mộc Hoàng trong trang phục nữ nhân vốn đã chẳng giống nữ nhân chút nào rồi, cho dù nàng có xảo biện cố gắng che giấu thế nào thì cũng không thay đổi được cái hơi thở nam nhân của hắn.