Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phong Vân cảm giác được, chỉ cần mở miệng, chắc chắn sẽ chạm vào môi của Mộc Hoàng.Nàng cho dù có mang danh phận nam nhân, thân cận với nam nhân nhiều năm như vậy nhưng dù sao nàng cũng không phải là nam nhân thật a! Dù có thân cận đi chăng nữa cũng không thân cận đến mức này. Thân thể nháy mắt cứng lại. Mà Mộc Hoàng, do bị tiểu thực càng ngày càng buộc chặt liền càng áp chặt vào người trong lòng , cơ hồ là muốn chặt đứt xương cốt Phong Vân .
Buộc chết hắn rồi , hừ hừ, nữ nhân đáng chết, dám buộc chặt hắn, hiện tại, nhìn xem, ai bị buộc chặt đi .
-‘ Tiểu thực’ Phong Vân bị buộc đau đến nhíu mày, ghiến răng nghiến lợi nhìn tiểu thực.Tiểu thực đầu rủ xuống, không ngừng phe phẩy phiến lá. Ai kêu các ngươi ôm chặt như vậy, ta làm sao trói được một người chứ?
Phong Vân nghe thấy vậy hung hăng liếc mắt nhìn tiểu thực một cái, đồng thời thân mình chấn động, một cỗ lục sắc hiện lên, chuẩn bị giãy khỏi tiểu thực trói buộc. Mộc Hoàng thấy vậy, lam quang cũng chớp động, nhất lam nhất lục ở trên giường xoay làm một đoàn.
-“ Phong Vân, đi, ca ca mang ngươi tới …” cửa đột nhiên phịch một tiếng mở ra, Phong Dương vẻ mặt tươi cười đứng ở cửa, chân dừng ở không trung, chuẩn bị tiến vào.
Phong Vân nhíu mày, lục quang nháy mắt liền thu hồi trong cơ thể. Này vừa thu lại, Mộc Hoàng liền chiếm thế thượng phong. Phong Vân chống đỡ không được, bị áp ngã xuống phía dưới.
-“ Ưm ’ vốn gần trong gang tấc, môi liền “ tiếp xúc” thân mật, khăng khít.
Mộc Hoàng sửng sốt, Phong Vân cũng sửng sốt không kém . Môi chạm môi, mắt đối mắt, ngươi xem ta, ta xem ngươi. Trong phòng, không khí nháy mắt trở lên khó lường. ôi, đùa giỡn lưu manh, đùa giỡn lưu manh, các ngươi dạy hư tiểu hài tử.