Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khi Á Phi đi qua Mộc Hoàng, thản nhiên mở miệng nói:“Bạn của tinh linh có thể đồng thọ cùng tinh linh đó. Khiến cho Phong Vân có thể sống lâu cùng ta cũng không phải việc khó. Thời gian trăm năm nhoáng một cái là qua, đến lúc đó ta nghĩ ta có mời ngươi đến chung vui thì ngươi cũng không biết đã chết ở nơi nào rồi, thời gian là biện pháp tiêu diệt kẻ địch tốt nhất .”
Lời này vừa nói ra, đầu Mộc Hoàng như bốc hỏa.
Thời gian là biện pháp tiêu diệt kẻ địch tốt nhất .
Đến lúc đó ta mời ngươi đến uống rượu mừng cũng không biết ngươi đã chết ở nơi nào rồi.
Mộc Hoàng siết chặt tay lại thành quyền, trong tai không ngừng vang lên lời nói của Á Phi, nhìn bọn họ chậm rãi đi ở phía trước, nhìn chằm chằm phía sau Á Phi, ở sâu trong đáy mắt một tia sát khí lóe lên rồi biến mất rất nhanh.
“Ta sẽ giết ngươi ngay bây giờ, không cần đợi đến một trăm năm, một thời gian nữa chúng ta muốn mời ngươi đến chứng kiến hạnh phúc của bọn ta cũng không biết ngươi đã hóa thành tro cốt ở nơi nào.” Mộc Hoàng nghiến răng ăn miếng trả miếng.
Phong Vân nghe xong lời này liền chấn động, lời nói của Mộc Hoàng và Á Phi đúng là đối chọi gay gắt mà.
Nàng nhìn Mộc Hoàng cố kiềm nén xúc động lên tiếng:“Mộc Hoàng, hãy rộng lượng. Thời gian trăm năm thực sự còn rất dài, hiện tại không cần so đo như vậy.”