Hai người thân phận cách biệt, cuộc sống cách biệt, tư tưởng cũng cách biệt.
Người là chàng trai nhà nông nghèo, người là thiếu gia giàu có nhà quan.
Người cuộc sống thiếu thốn, người thì đủ đầy, không thiếu thứ gì.
Hai người vốn chẳng có giao thoa, vốn không có liên quan tới nhau, thế mà lại bởi một lần phủ đệ tuyển người theo hầu cậu ấm mà vô tình gặp mặt, để rồi đủ thứ chuyện vui buồn yêu giận cũng từ đó mà ra. Phải chăng là do cái duyên cái số đã định sẵn, chỉ chờ đến đúng thời điểm là nó tự vồ lấy nhau?
Nhưng, cái duyên số ấy sẽ đi về đâu khi những quan niệm khắt khe đến cay nghiệt luôn chực chờ chặt đứt nó?
"Hai thằng con trai ở với nhau thì con cái nối dõi tông đường phải làm thế nào? Hay là mày đành lòng nhìn cả hai lúc chết không có người chống gậy?"
"Nhà quyền thế giàu có đều coi trọng môn đăng hộ đối, người ta phải cưới gả với nhà nào giàu có ngang ngửa với người ta, chứ kiếp tôi tớ xuất thân dân đen nghèo kiết xác như chúng ta chẳng có cửa đâu."
"Chữ Tình chữ Hiếu chữ nào cũng nặng, nặng đến mức khiến tao với Hạc không thở nổi. Nhưng bọn tao không thoát được hai chữ này, cũng chẳng thể cắn răng giữ chữ này mà bỏ chữ kia."
"Tâm của ta chỉ hướng về một nơi duy nhất là trời cao, ngày đêm ta khao khát được vươn cánh bay về nơi ấy. Nhưng, ta chỉ là một con hạc bị trói ở mái đình mà thôi!"