Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hết tiết đầu buổi chiều, trước mặt Thẩm Ngư đứng một nhóm người, đều là nữ sinh, có mấy người sắc mặt phiếm hồng, ngượng ngùng kéo Thẩm Ngư đến một bên, “Thẩm Ngư đồng học!”
Thẩm Ngư buột miệng lui về phía sau vài bước, rút tay về, lắp bắp hỏi: “Cânh… Các cậu… Có việc sao?”
Một nữ sinh nhiệt tình nói: “Thẩm Ngư a, ngày mai có thể giúp giúp bọn tớ không a?”
“Cái… Cái gì?”
“Chính là đưa thư tình cho Mộ Cung Mặc giúp bọn tớ.” Dứt lời, mấy nữ sinh nhét thư vào trong tay Thẩm Ngư.
Thẩm Ngư nhìn nhìn mười mấy lá thư tình trong tah, cứng họng, phe phẩy đầu hỏi: “Mộ Cung Mặc…… Là ai a?”
Mọi người sửng sốt một chút, trong mắt khinh thường chợt lóe qua, một người nói: “Không biết thì hỏi, được rồi, chúng ta đi, nhất định phải đưa a!”
Mấy người kia một lát đã đi mất.
Thẩm Ngư thu hồi ánh mắt, bỏ từng phong thư vào trong cặp sách, rời phòng học.
*
Sáng sớm hôm sau.
Thẩm Ngư sớm rời giường, lúc đi đến trường mới gần 7 giờ.
Qua mười mấy phút cô chủ nhiệm mới đến, cười mang Thẩm Ngư đến văn phòng, nói cho nàng trọng điểm chương trình học cùng với tình huống đại khái của lớp học.
Thẩm Ngư sau khi nghe xong thập phần khẩn trương từ chối, “Cô…… Em… Em không được……”
Chủ nhiệm lớp vẻ mặt yên tâm nói: “Không có việc gì không có việc gì, em cứ giảng những gì mình suy nghĩ, đừng khẩn trương, cứ coi người trong lớp thành sách vở, đừng nghĩ gì, thật sự không được thì đi ra tìm cô Mai, để cô ấy gọi cho cô.”
“Được rồi, em ngồi đi, cô còn có việc đi trước!”
Nhìn chủ nhiệm lớp đi ra phòng học, Thẩm Ngư biểu cảm không còn sót lại chút gì, nhìn nhìn văn phòng không có một bóng người, nhàm chán xoay bút.
【 Lý chủ, có muốn mua vật phẩm trong cửa hàng không? 】
Thẩm Ngư nghe trong âm thanh máy móc có sự tha thiết, trong lòng có một tia hứng thú, nói: “Nếu ra mua vật phẩm trong cửa hàng, mi sẽ có lợi đi?”
【 Ha ha…… Ký chủ, cô nói gì vậy. 】
“Mi không nói ta cũng biết, được rồi, ta nhìn xem.”
Thẩm Ngư click mở giao diện cửa hàng, lướt qua một trang lại một trang, dừng lại ở một vật phẩm, là thuốc trị cảm.
Thuốc trị cảm này không phải thuốc trị càm, ăn vào sẽ có dấu hiệu bị cảm, nhưng sẽ không cảm thấy khó chịu.
Thuốc này rất có lương tâm đâu.
Bất quá giá bán làm cô đau đớn, muốn 5000 giới tệ.
“Không đúng, lần trước không phải 2000 sao?”
【 Ký chủ, tôi đã nói với cô……】
“Đã biết đã biết…… Hệ thống thăng cấp, vật phẩm cũng tăng giá phải không? Thật đủ hố!” Thẩm Ngư đen mặt, thật vất vả muốn kiếm chút giới tệ, lại bị hệ thống này hố không còn.
“Giảm giá đi, về sau còn mua.”
【 Ký chủ… Đây là giá thấp nhất…… Không thể……】
“Lừa ai đâu!” Thẩm Ngư đánh gãy nó nói: “Hệ thống khác đều 2000, chỉ mi 5000, cũng tăng quá nhiều đi? 3000, không thể nhiều hơn nữa!”
【……Được… Được rồi. 】
Âm thanh hệ thống lãnh ngạnh máy móc mơ hồ mang theo chút ủy khuất.
Như vậy làm Thẩm Ngư buồn cười.
Kỹ năng mặc cả này a, cô học được trong một thế giới, như thế rất tốt, có đất dùng võ.
Thuốc trị cảm tới tay, Thẩm Ngư nhìn nhìn thời gian, cùng hệ thống tán ngẫu đã đến 8 giờ.
Cầm sách, lúc đi ra cửa, sắc mặt đã biến thành bộ dạng nhút nhát sợ sệt.