Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Ngươi có biết vì sao Ngọc ma ma đến từ đường hay không?"
Trịnh Văn Dung lộ vẻ mờ mịt, dường như trong chốc lát không nhớ nổi Ngọc ma ma là ai. Hoắc Nguy Lâu giải thích:
"Là thị tỳ của mẫu thân ngươi, bà được mang đến từ kinh thành. Bà ta là người thân cận, nhưng lại bị phạt canh giữ trong từ đường suốt 15 năm."
Đáy mắt Trịnh Văn Dung bỗng sáng lên.
"À, là bà ấy... Bà ấy thật sự là người thân cận nhất bên cạnh mẫu thân. Trong những năm đầu, mỗi khi ta về phủ đều nhờ bà ấy sắp xếp, nhưng sau đó lại có một quản sự khác thay thế. Mặc dù mẫu thân cho phép ta về phủ, nhưng chỉ là muốn bù đắp cho ta chút ít, bên ngoài vẫn giữ kín như bưng, ta cũng không biết vì sao lại thay người."
"Có điều, ta có ấn tượng với vị ma ma này. Bà ấy đến từ kinh thành, đã được giáo dưỡng tốt nhất cùng với mẫu thân ở Tín Dương hầu phủ, nắm rõ tất cả lễ nghi quy củ trong hầu môn. Mọi việc bên cạnh mẫu thân đều do bà ra mặt điều hành, hạ nhân bên cạnh cũng đều do bà tự tay dạy dỗ. Bà làm việc rất chu đáo, chưa từng phát sinh sai sót."
"Khi phụ thân còn sống, hậu trạch không chỉ có mỗi mẫu thân. Có bà giúp đỡ, mẫu thân mới không bị ức hiếp. Chỉ là, bà ấy có phần lạnh lùng và cứng nhắc, đối với hạ nhân rất nghiêm khắc. Lúc ta còn nhỏ, mỗi khi thấy bà, đều có chút sợ hãi."
Một người được giáo dưỡng tốt, làm việc chu đáo mà lại mắc sai lầm trong chuyện quan trọng như việc tiểu thiếp sinh con trai, khiến một thi hai mệnh, chuyện này làm sao có thể để người khác tin tưởng?
Trịnh Văn Dung lại nói:
"Bà ấy đến từ đường sao? Đã nhiều năm qua ta chưa từng đến từ đường. Có lẽ chỉ sau khi chết, ta mới có thể tiến vào từ đường Trịnh thị."
Trong giọng nói của hắn có ba phần thê lương. Hoắc Nguy Lâu liếc nhìn bóng đêm bên ngoài.
"Tối nay tạm hỏi đến đây thôi, ngươi lui ra đi."
Trịnh Văn Dung đang định hành lễ, không nhịn được bèn hỏi:
"Hầu gia, hung thủ thật sự là người trong phủ sao?"
Ánh mắt Hoắc Nguy Lâu nghiêm nghị đáp:
"Không sai."
Đôi mắt Trịnh Văn Dung hiện lên vẻ khổ sở, thở dài, cúi người vái chào thật sâu rồi xoay người ra khỏi sảnh đường. Hắn như một tiên phong đạo cốt, giờ đây gió lạnh phất lên tay áo, mặc dù vẫn có khí khái, nhưng rốt cuộc đã trở lại hồng trần thế tục, bước chân trở nên chậm chạp và nặng nề.
Hạ Thành thở dài:
"Hạ quan làm quan ở Thanh Châu nhiều năm, cũng tới hầu phủ vài lần, nhưng thật sự không biết tam gia và tứ gia lại là huynh đệ song sinh. Nhiều năm qua chỉ nghe nói tứ gia bị bệnh lưu lạc bên ngoài, không ngờ là do duyên cớ như vậy. Nói cho cùng, sao lại đến mức này? Hầu phủ không ở kinh thành, mặc dù có song sinh, cũng chỉ bị nghị luận một chút thôi, cần gì phải làm đến mức mẹ con chia lìa như vậy?"
Phúc công công lên tiếng:
"Hạ đại nhân có chỗ không biết, càng là hầu môn thế gia, họ càng tin tưởng những điều này. An Khánh hầu phủ mặc dù ở Thanh Châu đã lâu, nhưng vẫn một lòng muốn trở lại kinh thành. Vì thế, cho dù là lão An Khánh hầu hay lão phu nhân, cũng không dám bất cẩn."
Hạ Thành xuất thân từ hàn môn, tự nhiên không biết lề lối thế gia, nghe Phúc công công nói như vậy, cũng khiêm tốn lắng nghe, tiếp thu kiến thức.
Lúc này, một gã Tú Y Sứ đi vào nói:
"Hầu gia, một nén nhang trước Trịnh Ngũ gia đã tới từ đường, hiện tại vẫn chưa đi ra."
Chuyện này cũng nằm trong dự liệu của Hoắc Nguy Lâu.
"Có thể nghe lén được họ nói gì không?"
Tú Y Sứ lắc đầu:
"Chúng ta đã phái người tới gần, nhưng trong phòng vẫn im lặng."
Nghe vậy, lông mày Hoắc Nguy Lâu nhướng lên. Im lặng? Hai người sống sờ sờ trong phòng nói chuyện, mặc dù khó nghe rõ nhưng những Tú Y Sứ đều trải qua huấn luyện, sao ngay cả một tiếng động cũng không nghe thấy?
"Xem ra từ đường Trịnh thị cũng có bí ẩn."
Hoắc Nguy Lâu lại ma sát nhẫn ngọc màu đen trên tay, đứng dậy.
"Tiếp tục theo dõi từ đường, sau khi Trịnh Văn An rời đi, cũng phái người theo dõi."
Nói xong, y nhìn về phía Tú Y Sứ này.
"Trông coi cẩn thận chút."
Tú Y Sứ vội vàng đáp lại. Hoắc Nguy Lâu tiếp tục dặn dò Hạ Thành:
"Tối nay vẫn bảo vệ những con đường quan trọng trong phủ, lại phái thêm ít nha sai đến."
Hạ Thành lên tiếng đáp lại:
"Hầu gia yên tâm, đã phái người canh giữ. Vị đạo trưởng kia cũng đang tính toán, chắc hẳn ngày mai sẽ có kết quả."
Dù sao cũng là tính toán canh giờ trong 15 năm, Hoắc Nguy Lâu không thúc giục, y vốn muốn rời khỏi sảnh đường, nhưng ánh mắt thoáng lướt qua, đã thấy Bạc Nhược U nhíu mày trầm tư, dường như đang suy nghĩ điều gì. Hạ Thành ho nhẹ một tiếng.
"Tiểu Bạc."
Bạc Nhược U vừa ngước mắt thì thấy Hoắc Nguy Lâu đang nhìn nàng, không thể làm gì khác hơn là nói:
"Dân nữ đang nghĩ, có phải là mình đã suy tính sai rồi hay không. Tối nay đã điều tra tất cả mọi người trong phủ, lại không có ai tương tự với hung thủ."
Hạ Thành nghe vậy liền nói lắp bắp:
"Chuyện này... Ngoại trừ đại phu nhân và Ngọc ma ma thì người trong phủ xác thực đều có mặt tại đây. Hai người bọn họ cũng không có năng lực đó, hung thủ cần phải biết leo trèo mới được."
Hung thủ có thể từ dây thừng trên lầu Yêu Nguyệt Các đu xuống, có thể leo tường vào viện, đương nhiên không thể nào là bà lão hơn 50 tuổi hay một phụ nhân mắc bệnh điên, đi lại cũng khó khăn. Hạ Thành dù chưa chỉ trích Bạc Nhược U, nhưng cũng khó hiểu. Hay đúng là, Bạc Nhược U thật sự đã suy tính sai? Vóc người hung thủ và các đặc điểm mà nàng khám nghiệm thi thể đã kết luận ra. Một khi có sai lầm, phương hướng điều tra từ lúc bắt đầu cũng sẽ sai theo.
"Dùng người thì không nghi."
Hoắc Nguy Lâu không nói nhiều, chỉ để lại câu này rồi rời khỏi sảnh đường.
Phúc công công cười nói:
"Bạc cô nương đừng sợ, Hầu gia cũng chưa hề hoài nghi cô, cô không cần tự nghi ngờ mình. Nếu hung thủ dám phạm tội khi Hầu gia còn ở đây, thì chắc chắn hắn phải có chút bản lĩnh."
Bạc Nhược U liếc nhìn bóng lưng Hoắc Nguy Lâu, y đã đi ra sảnh đường, đang phân phó Tú Y Sứ trong viện. Từ phía của nàng nhìn tới, chỉ cảm thấy sống lưng thẳng tắp kiên cố như đúc bằng sắt, dù có ngàn quân tiến đánh, cũng sừng sững không ngã.
"Dùng người thì không nghi."
Mấy chữ này cũng mạnh như ngàn quân, làm lòng nàng khẽ rung.
Bạc Nhược U siết chặt bàn tay trong áo, mặt cười dịu dàng.
Phúc công công lại nói tiếp:
"Sắc trời không còn sớm, Bạc cô nương về nghỉ ngơi trước đi, ngày mai lại bàn tiếp. Không cần gấp gáp, càng sốt ruột sẽ càng rối."
Bạc Nhược U đang do dự, bên ngoài Hoắc Nguy Lâu dường như nghe thấy cuộc trò chuyện trong phòng, chỉ một gã Tú Y Sứ.
"Đưa nàng trở về."
Dừng một chút, lại nói:
"Tối nay canh giữ ở ngoài viện của nàng."
Bạc Nhược U đang muốn nói không cần, Hoắc Nguy Lâu đã nhìn lại.
"Hành tung của hung thủ khó xác định, vô cùng am hiểu thuật ẩn nấp. Từ giờ không thể để hung thủ gây thêm thương tổn cho ai, đặc biệt là ngươi."
"Đặc biệt là ngươi."
Bạc Nhược U trong lòng nóng lên, rủ mắt nói:
"Dạ, vậy dân nữ cáo lui."
Hoắc Nguy Lâu gật đầu, xoay người tiếp tục nói chuyện với gã Tú Y Sứ lúc trước. Trong lúc nói chuyện, Bạc Nhược U dường như nghe được hai chữ "Lạc Châu." Lạc Châu ở phía Tây Bắc của Thanh Châu, chẳng lẽ là nơi xảy ra chuyện mà Phúc công công đã nhắc tới?
Hung thủ cứ bảy ngày lại ra tay. Sáu ngày sau, có khả năng sẽ lại phát sinh án mạng. Bạc Nhược U biết, án này nhất định phải phá được trong vòng sáu ngày, huống hồ... Hoắc Nguy Lâu chắc chắn rất gấp.
Trên đường về khách viện, có thêm một Tú Y Sứ đi theo. Dù cho đi trên con đường nhỏ với ánh đèn yếu ớt, Bạc Nhược U cũng cảm thấy vô cùng an tâm. Đêm đã khuya, những con đường quan trọng trong hầu phủ tuy có người canh giữ, nhưng lâu đài đình viện liên miên không ngớt, hung thủ có khả năng ẩn nấp ở bất kỳ chỗ nào.
Trở về khách viện, Xuân Đào chờ cửa, ngủ gà ngủ gật, lập tức ra đón. Sau khi rửa mặt và dùng bữa, Xuân Đào gấp không chịu nổi, bèn nói:
"Cô nương, hôm nay nô tỳ thấy cô nương đứng bên người Võ Chiêu hầu, thật khí thế. Nghe nói cô nương là giúp đỡ nha môn làm việc sao? Cô nương thật là lợi hại."
Bạc Nhược U nhìn khuôn mặt trẻ con của Xuân Đào, không nhẫn tâm nói mình là ngỗ tác nghiệm thi, chỉ đáp:
"Nói vậy em cũng nhìn thấy Trịnh tứ gia rồi?"
Xuân Đào tức khắc thay đổi sắc mặt.
"Đúng vậy ạ, nô tì suýt bị hù chết, còn tưởng rằng là xác chết tam gia vùng dậy. Không ngờ rằng tứ gia chưa từng hồi phủ nhiều năm qua, lại vì ngài ấy và tam gia là huynh đệ song sinh. Cô nương biết không, song sinh là rất không bình thường."
"Ta biết."
Bạc Nhược U không tiếp tục nói về đề tài này, mà lại chuyển sang chuyện khác.
"Tối nay còn thấy được đại phu nhân."
Xuân Đào trừng to mắt, thấp giọng nói:
"Có phải rất đáng sợ không? Đại phu nhân mắc bệnh điên đã nhiều năm, mấy năm nay vẫn luôn dùng thuốc, nhưng không thấy khá hơn. Kỳ quái nhất chính là... đại phu nhân vừa nhìn thấy cô ngốc trong phủ thì sẽ không điên nữa."
Còn không chờ Bạc Nhược U hỏi tiếp, Xuân Đào đã tự nói trước. Bạc Nhược U liền tùy ý hỏi:
"Cô ngốc?"
Tâm tình Xuân Đào đều lộ hết trên mặt, giờ phút này trong đáy mắt thoáng hiện một chút e sợ cùng với căm ghét.
"Cô nương chưa từng thấy nàng sao? Hôm nay lúc tất cả mọi người ở tiền viện, nàng đã ở đấy. Trên mặt nàng có một vết sẹo thật lớn, nói là lúc đại phu nhân nhặt được nàng cũng đã có."
"Đại phu nhân nhặt được nàng khi nào?"
Xuân Đào nhanh chóng nhớ lại.
"Nô tỳ vào phủ muộn, cụ thể khi nào cũng không biết. Đại khái là sáu, bảy năm trước? Với cái dáng vẻ đó, không thể nào được ở lại hầu phủ. Nghe nói là có lần lão phu nhân dẫn đại phu nhân đi gặp cao tăng, muốn để cao tăng chữa bệnh cho đại phu nhân. Kết quả trên đường trở về, gặp cô ngốc đói bụng hôn mê ở ven đường. Đại phu nhân bắt đầu phát điên, một hai phải dẫn theo nàng ấy về. Không ai ngăn cản được, đại tiểu thư cũng không ngăn được. Lão phu nhân không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là mang người về."
"Sau đó đại phu nhân vô cùng dính cô ngốc, giống như là nữ nhi của mình. Mà có nàng ấy, bệnh điên của đại phu nhân dường như tốt hơn phân nửa. Ngoại trừ không nhớ rõ ra, thì có thể nói chuyện, cũng có thể ăn cơm uống thuốc. Lão phu nhân đành làm chủ giữ lại nàng ấy. Khi đại phu nhân không cần, nàng sẽ làm chút việc của nô tỳ. Nếu bệnh tái phát, thì để nàng ấy đi theo bên người đại phu nhân. Ngài xem, đây cũng là phúc phận, trong phủ không biết bao nhiêu người ước được như nàng."
Xuân Đào thao thao bất tuyệt, nói đến đây thở dài.
"Có điều nàng cũng thật đáng thương, mặt bị hủy, người cũng ngu đần không biết nói chuyện, đến chân cũng gãy. Nếu không phải lão phu nhân tốt bụng, có lẽ nàng đã chết rồi."
Bạc Nhược U nhíu mày.
"Chân nàng, là sau khi vào phủ mới gãy?"
Xuân Đào gật đầu.
"Đúng vậy, hình như là hai, ba năm trước. Rơi vào trong một cái giếng cạn ở phía Đông hầu phủ, suýt chút nữa bị mất mạng. Ở dưới đáy giếng chừng mấy ngày, lúc đó tất cả mọi người cho rằng nàng bỏ trốn. Sau đó một gia đinh đi ngang qua mới cứu nàng ra. Chân thì té gãy, lão phu nhân mời thầy bốc thuốc mới trị hết cho nàng."
Bạc Nhược U thở dài, nghĩ đến vết thương trên mu bàn tay Trịnh Vân Nghê, lại nghĩ tới việc đại phu nhân rất trìu mến đối với một cô ngốc, chỉ cảm thấy có chút kỳ quái. Nhưng mà muốn hỏi tới chuyện trước kia, Xuân Đào cũng không biết, thậm chí chưa từng nghe nói qua Ngọc ma ma. Trong lòng Bạc Nhược U biết hỏi tiếp cũng không ra cái gì, cho nên quyết định nghỉ ngơi trước.
Đang lúc muốn đi vào giấc mộng, Bạc Nhược U mơ hồ nghe thấy vài tiếng pháo. Trong đầu nàng lướt qua một ý nghĩ, gần đến Tết Nguyên Tiêu 15 tháng Giêng.
Đêm đó, Bạc Nhược U ngủ không ngon. Ngày còn chưa sáng đã tỉnh lại. Đang cảm thấy đau đầu, nghe ngoài sân vang lên tiếng người, vội vàng đứng dậy thay y phục rồi ra cửa viện xem.
Cửa viện vừa mở, Bạc Nhược U sợ ngây người.
Trịnh Vân Nghê đang dẫn hơn mười hạ nhân đi về phía cửa phủ, mà hơn mười hạ nhân này đều mang theo túi vải, khiêng hòm xiểng... Tình hình này, là muốn chạy trốn khỏi phủ?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");