Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Triệu Việt bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi, lùi lại một bước. Nhận ra con chim chết chính là huyết tước quý của mình, hắn không nhịn được mà thấp giọng mắng một tiếng:
"Kẻ nào dám làm chuyện này! Thật là to gan! Các ngươi có biết huyết tước của ta quý giá đến nhường nào không!"
Hắn nghiến răng tức giận, nhưng khi thấy Hoắc Nguy Lâu ở bên cạnh, liền nén cơn giận, cố nở nụ cười gượng:
"Để Hầu gia chê cười rồi, nhất định là hạ nhân trong vườn mang chim ra chơi đùa. Hầu gia, mời qua bên này..."
Người hầu run rẩy đưa tay định thu dọn xác con chim, nhưng Hoắc Nguy Lâu bước lên trước một bước, bình thản nói:
"Ra tay với một con chim tước thế này, e rằng không đơn giản chỉ là chơi đùa."
Bạc Nhược U tiến tới, không chút e ngại mà xem xét xác con chim. Chỉ trong thoáng chốc, đôi mắt nàng trầm xuống:
"Trên thân huyết tước có vết máu bắn tung tóe, chứng tỏ bị người ta đóng đinh ngay khi còn sống. Hơn nữa..."
Trước mặt nàng là một cây đinh nhọn, khá sắc bén. Nàng lấy khăn bọc quanh tay, nhổ cây đinh ra khỏi xác con chim, để lộ phần đầu đinh. Vừa nhìn thấy đầu đinh, sắc mặt nàng càng thêm nghiêm nghị.
Nàng liếc sang Hoắc Nguy Lâu. Dường như y cũng nhận ra vật này, ánh mắt y cũng trở nên lạnh lùng.
Sắc mặt Triệu Việt hoàn toàn bối rối. Bạc Nhược U cất tiếng:
"Đinh dài hơn hai tấc, dưới nhọn trên thô, trên đỉnh bốn cạnh có khắc Phúc Thọ vân, đây là loại đinh quan tài rất phổ biến."
Triệu Việt đột ngột mở lớn mắt, cảm giác lạnh lẽo lan tràn khắp thân:
"Đinh... đinh quan tài?"
Việc dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy để giết một con chim đã khiến người khác không khỏi rùng mình. Triệu Việt lại càng kinh hoàng khi biết đó là đinh quan tài.
Dùng vật mai táng như vậy để hành hạ một sinh vật đến chết, kẻ này làm vậy có mục đích gì?
Bạc Nhược U tỉ mỉ quan sát cây đinh, rồi quét mắt một vòng quanh vườn hoa.
"Đinh còn rất mới, chứng tỏ kẻ này biết Quận vương yêu thích những con huyết tước này. Giết huyết tước còn chưa đủ, hắn còn vứt xác tại nơi này. Đủ thấy hắn không hề sợ
Quận vương phát hiện. Thậm chí..."
Nàng nhìn cây đinh nhọn còn vấy máu, nói: "Thậm chí muốn dùng cách này để đe dọa Quận vương."
Mồ hôi lạnh rịn đầy trán Triệu Việt. "Thật là to gan! Ta sẽ lập tức điều tra nghiêm ngặt, xem rốt cuộc là kẻ nào to gan đến vậy!"
Bạc Nhược U trả lại xác con chim cho người hầu, nghiêm túc nhắc nhở: "Trong vườn vừa có người chết, giờ lại có kẻ hành hạ huyết tước đến chết, Quận vương cần phải hết sức cẩn trọng."
Nàng hơi dừng lại một chút rồi nói thêm: "Nhiều kẻ sát nhân thường bắt đầu từ việc hành hạ chó mèo để phát tiết ác khí trong lòng. Kẻ có khuynh hướng như vậy, cần đặc biệt đề phòng. Tuy chưa rõ kẻ giết huyết tước có liên quan đến vụ án hay không, nhưng trong vườn đã có một hung thủ ẩn nấp, bất luận là Quận vương hay những người khác, mấy ngày tới đều nên cảnh giác."
Lời này khiến tim Triệu Việt đập thình thịch, hắn vội vã gật đầu. Bạc Nhược U vẫn không yên lòng, dặn dò thêm:
"Báo chuyện này cho bộ đầu, xem lúc điều tra trong vườn có thể tìm thấy manh mối gì liên quan đến vụ giết huyết tước hay không."
Triệu Việt tiếp tục đáp ứng. Bạc Nhược U lúc này mới cùng Hoắc Nguy Lâu rời khỏi
Bách Điểu Viên.
Đến khi ngồi lên xe ngựa hướng đến nghĩa trang, Bạc Nhược U mới khế nhíu mày:
"Bị Kẻ bình thường lấy việc giết huyết tước làm thú vui chỉ dùng đao hoặc tên. Kẻ này
lại dùng đinh quan tài, rõ ràng là cố ý đe dọa."
Hoắc Nguy Lâu nhẹ nhàng ôm lấy nàng. "Nàng nghĩ kẻ này có liên quan đến án mạng sao?"
Bạc Nhược U gật đầu.
"Không biết bộ đầu Ngô có thể điều tra ra thêm manh mối gì không."
Xe ngựa vẫn tiếp tục hướng về nghĩa trang. Thi thể của Vu Tuân đã được đưa tới đó.
Vì hắn chỉ mới chết đêm qua, xác chưa hư hại nhiều, Bạc Nhược U nôn nóng muốn đến nghiệm thi sớm, tránh để manh mối bị lấp mất do xác chết phân hủy.
Khi xe ngựa dừng trước cửa nghĩa trang, hai người lần lượt vào trong. Khôn thúc cùng nha sai canh giữ trong nghĩa trang, thấy Hoắc Nguy Lâu cũng đến, đều thoáng lộ vẻ căng thăng. Bạc Nhược U mang theo hòm dụng cụ, đi thắng vào hậu đường.
Sau khi chuẩn bị sơ lược, nàng bắt đầu nghiệm thi. Trên người Vu Tuân không có ngoại thương nào khác, là người xuất thân từ thuyền hoa nên hắn rất chăm chút thân thể, vóc người thon gầy dẻo dai, trông tựa nữ tử nhưng thân hình lại cường tráng hơn chút. Bạc Nhược U bôi giấm trắng lên thi thể, chờ một lát, thấy hiện lên nhiều vết bầm tím.
Đa số vết bầm tập trung ở vùng bụng, có lẽ là dấu vết khi hung thủ di chuyển thi thể, hoặc hắn đã khiêng nạn nhân trên vai, hoặc vòng tay ôm ngang eo. Ở phía sau vai cũng có một vết bầm, dường như do bị cánh tay ép chặt khi nạn nhân bị siết.
Sau khi kiểm tra bề ngoài không thấy dấu vết gì đặc biệt, Bạc Nhược U bắt đầu giải phẫu. Phần đốt sống cổ đúng như dự đoán, chỉ tổn thương kinh mạch. Nàng mô xuống dạ dày của người chết, nhưng điều khiến nàng kinh ngạc là da dày hoàn toàn trống rỗng. Tiếp tục kiểm tra ngũ tạng, nàng cũng thấy kỳ lạ. Dù Vu Tuân không ăn gì vào nửa ngày trước khi chết, nhưng buổi đêm hắn có uống trà, ngay cả khi hắn có vào tịnh phòng sau đó, chí ít bên trong nội tạng cũng phải còn chút ít nước trà dư lại.
Bạc Nhược U nêu ra điểm đáng ngờ, Hoắc Nguy Lâu cũng cảm thấy kỳ quái.
"Nếu hắn không uống trà, vậy hai tách trà trong phòng là để cho ai? Chẳng lẽ có hai người cùng vào phòng và cả hai đều là khách được đãi trà?"
Bạc Nhược U thoáng trầm tư nhưng chưa nghĩ ra lời giải thích hợp lý.
"Nếu có hai người thật, xác thực sẽ dễ dàng hơn để ra tay, nhưng việc có thêm một người biết chân tướng cũng đồng nghĩa với nguy hiểm gia tăng. Vu Tuân làm cách nào mà đắc tội đến hai người, thậm chí kết tử thù?"
Nàng lắc đầu, tạm thời chưa tìm được câu trả lời, chỉ cảm thấy những manh mối hiện có quá ít, bèn tiếp tục khâu lại thi thể.
Hoắc Nguy Lâu trấn an:
"Nếu quả thật có hai hung thủ, khả năng lộ sơ hở sẽ lớn hơn. Trong vườn nhiều người qua lại, kẻ ra tay lại ở đây đã ba năm, ắt sẽ có mâu thuẫn. Cứ để Ngô Tương điều tra kỹ, hẳn sẽ tìm ra manh mối."
Bạc Nhược U gật đầu tán thành. Sau hơn nửa canh giờ, nàng ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy mặt trời đã ngả về Tây. Khi sắp xếp lại thi thể xong và rửa sạch dụng cụ nghiệm thi, Bạc Nhược U bảo nha sai lấy giấy bút, tỉ mỉ ghi lại những gì vừa thu hoạch được thành danh sách, rồi gửi về nha môn.
Trong khi đó, Ngô Tương đã điều tra khắp Bách Điểu Viên, quả nhiên hỏi ra không ít kẻ có mâu thuẫn với Vu Tuân. Bạc Nhược U chờ một lúc ở nha môn, thấy Ngô Tương mang theo năm người về thẩm vấn. Khi đưa kết quả nghiệm thi cho hắn xem, Ngô Tương cũng có phần ngạc nhiên, trầm ngâm một chút rồi nói:
"Người từng có tranh chấp với hắn không ít. Lần này ta đưa năm người về, sẽ thẩm vấn từng người xem có thể hỏi ra điều gì không. Nếu quả thực có hai hung thủ, có thể không cần bó buộc vào hình dạng hung thủ là kẻ cao lớn, sức mạnh dồi dào."
Bạc Nhược U đồng tình. Ngô Tương cũng không chần chừ thêm, dẫn nha sai vào phòng giam.
Tôn Chiêu, sau khi biết vụ án ở Bách Điểu Viên có liên quan đến Nam An Quận vương, đã đặc biệt dặn dò Ngô Tương điều tra kỹ lưỡng. Lúc thấy Hoắc Nguy Lâu theo đến nha môn, hắn tưởng y tới giám sát vụ án vì liên quan đến hoàng thất, nhưng Hoắc Nguy Lâu không hề can thiệp, khiến hắn thở phào nhẹ nhõm. Hắn cũng nhận ra Hoắc Nguy Lâu quả nhiên rất quan tâm đến Bạc Nhược U.
Sau chuyến hành trình đến Tây Nam, trên triều đình đã xảy ra nhiều biến động. Tôn Chiêu, với kinh nghiệm quan trường nhiều năm, hiểu rằng Hoắc Nguy Lâu tuy tạm thời tránh can dự vào triều chính nhưng có lẽ đang "lùi một bước để tiến hai bước," nên càng thêm kính trọng. Hắn tiếp khách đến lúc hoàng hôn, khi ấy Bạc Nhược U và Hoắc Nguy Lâu mới rời khỏi nha môn.
Trời đã ngả tối, Hoắc Nguy Lâu muốn đưa nàng về nhà. Trên đường đi, Bạc Nhược U vẫn mãi nghĩ về hình ảnh chiếc vũ y đỏ khoác trên thi thể treo dưới cây quế. Nàng chưa từng chứng kiến hành hình treo cổ, nhưng cũng hiểu rõ ý nghĩa của nó. Nếu hung thủ cố tình dùng hình thức xử tử để "trừng phạt" Vu Tuân, điều này có nghĩa hắn đã phạm vào tội ác nào đó nghiêm trọng, vượt xa chuyện mâu thuẫn thông thường.
Nàng chỉ mong Ngô Tương có thể tìm ra manh mối từ các lời khai. Đến khi xe dừng trước cửa nhà, màn đêm vừa buông xuống, Bạc Nhược U muốn đứng dậy vén rèm, nhưng Hoắc Nguy Lâu đã nắm lấy cổ tay nàng, chưa chịu buông. Nàng mỉm cười, hỏi: "Hầu gia muốn làm gì?"
Hoắc Nguy Lâu nghiêng người, kéo nàng vào lòng: "Hiện giờ vụ án còn bận rộn, ta lưu lại hai người ở bên nàng để tiện bề bảo vệ, để ta cũng được yên lòng."
Bạc Nhược U định từ chối nhưng suy nghĩ lại, liền đáp: "Vậy để họ đến ban ngày thôi, cũng đỡ vất vả cho bọn họ."
Hoắc Nguy Lâu hài lòng, vòng tay ôm nàng không nỡ buông, bàn tay trên eo nàng khẽ di chuyển. Bạc Nhược U nhẹ nhàng giữ y lại, nghiêng người hôn lên khóe môi y:
"Nghĩa phụ đang chờ ta về nhà, mai ta sẽ đến thăm Hầu gia."
Hoắc Nguy Lâu còn chưa kịp đáp lại, nàng đã nhanh nhẹn như mèo con chui ra khỏi xe. Y khẽ bật cười, lặng lẽ chạm lên khóe môi, cảm giác một thoáng khó lòng bình ổn. Nghe tiếng cửa nhà khép lại, y mới hít sâu một hơi, lệnh cho xe ngựa quay về Hầu phủ. Từ Trường Thọ phường đến Lan Chính phường chỉ mất hai nén hương, khi xe dừng ở cửa Hầu phủ, y thấy có thêm một chiếc xe ngựa đang đỗ trước cửa.
Y nhận ra ngay là xe của Hoắc Khinh Hoằng. Khi chậm rãi bước vào, quả nhiên thấy Hoắc Khinh Hoằng đang đứng trong đình múa may với một thanh đoản kiếm. Từ nhỏ hắn vốn ghét chịu khổ, mời sư phụ dạy quyền cước đến mà cũng bị thói ham vui chốc lát của hắn làm phát bực mà bỏ đi. Sau đó hắn không luyện võ nữa, vậy mà nay lại chủ động cầm kiếm.
"Đệ đang làm gì vậy?" Hoắc Nguy Lâu thản nhiên bước vào.
Hoắc Khinh Hoằng giật mình, suýt không đứng vững, mặt thoáng đỏ bừng, quay lại hỏi: "Đại ca đi đâu vậy? Không phải mấy ngày nay đóng cửa không tiếp khách sao?"
"Trong vườn của Nam An Quận vương xảy ra vụ án, Tiểu Nhược muốn nghiệm thi, ta liền đi cùng." Nói xong y chợt nhớ đến Triệu Việt, hỏi: "Gần đây đệ có ghé qua Bách Điểu Viên của hắn không?"
Hoắc Khinh Hoằng nghe vậy thì hứng thú: "Có, đã ghé qua. Trong vườn của hắn xảy ra chuyện gì sao?"
Hắn thu kiếm, đi theo Hoắc Nguy Lâu vào chủ viện. Hoắc Nguy Lâu vừa đi vừa đáp: "Một kép hát trong vườn bị chết, tên là Hạc Quân, đệ có quen không?"
Trước đây Hoắc Khinh Hoằng cũng hay giao du với đám công tử lắm trò, nghe hỏi thì cố nhớ lại, nhưng nghĩ mãi cũng không nhớ ra Hạc Quân là ai, bèn thở dài nói: "Đệ biết mà, cái vườn ấy của hắn chắc chắn không yên lành."
Hoắc Nguy Lâu nghi hoặc nhìn hắn, Hoắc Khinh Hoằng tiện thể nói: "Hôm ấy lúc đệ đến, tận mắt thấy một kẻ giết chim ngay trong vườn, còn không phải săn bắn..."
Ánh mắt Hoắc Nguy Lâu thoáng qua một tia nghiêm trọng. "Là dùng đinh à?"
Hoắc Khinh Hoằng lắc đầu, vẫn có chút sợ hãi kể:
"Không, là dùng dây thừng siết chết chim nhỏ. Siết chết rồi vẫn chưa buông, còn treo xác lên cây. Con chim đỏ rực lắc lư qua lại, nhìn rất quái dị và đáng sợ."
Hoắc Nguy Lâu chợt khựng lại, sắc mặt đăm chiêu.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");