Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Lâm gia sao lại muốn hối hôn?" Hoắc Nguy Lâu bình thản hỏi.
Tôn Chiêu thở dài, đáp:
"Điều này thì hạ quan cũng không rõ. Bạc gia sớm đã bị cuốn vào vụ án tham ô của Hộ bộ, việc này Hầu gia cũng biết. Khi ấy Lâm Thị lang không có phản ứng gì, không ngờ bây giờ lại vì chuyện đó mà hối hôn. Hai ngày nay người nhà họ Bạc kéo đến Lâm gia làm loạn, nên trên phố mới xôn xao. Nhưng cụ thể lý do thế nào thì hạ quan cũng không rõ, cũng chưa hỏi qua Lâm Thị lang."
Hoắc Nguy Lâu không hỏi thêm, chỉ nói: "Được rồi, ta ở đây chờ nàng một lát, ngươi cứ làm việc của mình đi."
Tôn Chiêu biết Hoắc Nguy Lâu chủ yếu là đi cùng Bạc Nhược U, liền sai nha sai dâng trà rồi cáo lui.
Trong kho hồ sơ chất đầy công văn án kiện, Ngô Tương dẫn Bạc Nhược U đến xem những ghi chép vụ án từ khoảng năm Kiến Hòa thứ 20. Hắn chỉ vào hai hàng tủ cao trước mặt, ngáp một cái,:
"Muội xem một chút, thật đáng sợ. Nếu không thiếu người thì ta đã không phải chịu khổ thế này. Ta xem nửa ngày cũng chỉ xem được mấy chục cuốn, mà phía trên còn đến cả trăm cuốn, không biết nên làm thế nào cho phải đây?"
Sắc mặt Ngô Tương ủ rũ, quầng thâm dưới mắt rõ rệt. Vừa dứt lời, bụng hắn còn kêu "ục ục ục," khiến mặt hắn đỏ bừng lên, thoáng vẻ ngượng ngùng. Bạc Nhược U bật cười, nói:
"Bộ đầu cứ dẫn bọn họ đi ăn trước rồi chợp mắt một chút, dưỡng sức rồi hẵng trở lại. Ta ở đây xem giúp một lát, cũng không để các vị làm trễ nải thời gian."
Ngô Tương nhìn Hoắc Nguy Lâu ngồi dưới cửa sổ phía Tây, nghĩ rằng có y ở đây, mọi người cũng không thoải mái lắm, liền liên tục cảm tạ rồi cùng Hoắc Nguy Lâu cáo từ, rời khỏi nhà kho.
Đợi họ đi rồi, Hoắc Nguy Lâu đứng dậy đi đến bên Bạc Nhược U. Nàng vừa tra hồ sơ theo thứ tự ngày tháng, vừa nói:
"Ngô bộ đầu và các nha sai đã xem từ sáng đến giờ mà chưa kịp dùng bữa."
Hoắc Nguy Lâu tất nhiên không bận tâm đến chuyện ấy, đảo mắt quét qua các hồ sơ trong tủ, khẽ nhíu mày:
"Mười năm trước, kinh thành quả là không yên ổn."
Hai hàng tủ này đều chứa hồ sơ từ khoảng năm Kiến Hòa thứ 20. So với hiện tại, quả thật vụ án liên tiếp phát sinh nhiều hơn. Bạc Nhược U thoáng trầm tư, ánh mắt trở nên ảm đạm. Hoắc Nguy Lâu trầm ngâm nói:
"Trong những năm ấy, Kinh Triệu do một viên quan họ Vương cai quản, sau đó vì tham ô mà bị khép tội, hiện giờ vẫn còn bị giam trong thiên lao."
Hoắc Nguy Lâu hồi kinh cách đây năm năm, năm Kiến Hòa thứ 20 y mới chỉ mười ba tuổi, vừa tòng quân đến Bắc Địa, nên cũng không nhớ rõ sự tình, nếu không phải về kinh chấp chưởng Trực Sử Ti lo việc hình ngục, e rằng ngay cả việc này cũng khó mà biết được.
Bạc Nhược U càng không nhớ rõ. Mười năm trước nàng đã rời kinh, trước đó một năm cha mẹ nàng gặp biến cố, khi ấy nàng còn nhỏ, trước khi hồi kinh nàng thậm chí còn quên cả dáng vẻ kinh thành.
Bạc Nhược U dựa theo tiến độ của Ngô Tương để tìm hồ sơ đọc.
"Nếu khi ấy quả thực có người báo quan, vậy nhất định sẽ có án cũ lưu lại. Xem hết những hồ sơ này, hẳn là sẽ tìm được manh mối."
Hoắc Nguy Lâu giúp nàng lấy những cuốn hồ sơ đặt ở tủ cao, sau đó cả hai cùng đến ngồi tại chiếc bàn dưới cửa sổ phía Tây.
Khi Bạc Nhược U chuyên tâm đọc hồ sơ, Hoắc Nguy Lâu bèn hỏi sang chuyện khác: "Gần đây Trình tiên sinh hẳn ít đến Lâm phủ?"
Bạc Nhược U không ngẩng đầu.
"Đúng vậy, bệnh tình của Lâm bá mẫu đã chuyển biến tốt, nghĩa phụ để cách bốn, năm ngày mới đến một lần. Trước hôm nay, người đã bốn ngày chưa ghé qua."
Hoắc Nguy Lâu khẽ ừ một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Mấy ngày nay Trình Uẩn Chi chưa đến Lâm phủ, hôm nay vừa ngồi xe ngựa đến cổng Lâm gia đã nghe thấy tiếng khóc sướt mướt vang lên, xen lẫn cả tiếng bàn tán. Ông vén rèm nhìn, Chu Lương cũng ghìm lại dây cương.
Họ cách cổng phủ còn hơi xa, nhưng Trình Uẩn Chi đã thấy mẹ con Hồ thị và Bạc Nghi Nhàn đứng trước cửa Lâm phủ, hô hào gì đó với bên trong. Bạc Dật Hiên đứng chắn trước mặt hai người, vẻ mặt nặng nề, khuyên nhủ họ, nhưng Hồ thị chẳng những không nghe mà còn giận dữ mắng hắn. Bạc Dật Hiên mặt đỏ bừng vì xấu hổ, cuối cùng quay đầu bỏ đi.
"Lâm gia thật là phường tráo trở?"
"Suỵt, không thể nói vậy, Lâm Thị lang làm quan thanh liêm, hẳn là có nguyên do."
"Ngược lại là Bạc gia, trước kia lão gia bị tước chức vì tội tham ô, giờ chỉ sợ đang trên đường lưu đày..."
Tiếng bàn tán của dân chúng vọng vào trong xe ngựa. Nghe một lúc, Trình Uẩn Chi cũng đoán được phần nào, liền hạ rèm xuống và bảo Chu Lương đi đến cửa hông Lâm gia.
Đến nơi, ông vừa gõ cửa đã nghe thấy tiếng bước chân bên trong. Cánh cửa vừa hé mở, người hầu nhìn thấy Trình Uẩn Chi liền cung kính mời ông vào.
Khi đến chủ viện, Lâm Hòe đón tiếp với vẻ mặt cay đắng, nói: "Huynh đã thấy qua cảnh ngoài cửa chính rồi mới vòng qua đây đúng không?"
Trình Uẩn Chi nhấp trà, hững hờ nói: "Sao lại náo loạn đến mức này?"
Lâm Hòe thở dài: "Vốn chẳng có chuyện gì, nhưng mẹ con nhà họ Bạc cứ ngang ngược, đòi thúc đẩy hôn sự sớm hơn. Thục Ninh tức đến suýt mất mạng. Sau đó không biết sao lại lôi kéo đến Chiêu Nhi, khiến Chiêu Nhi cũng chẳng còn muốn hôn sự này nữa. Tuy đã đính hôn nhiều năm, nhưng nghĩ đến những phiền phức có thể phát sinh sau khi hai nhà thông gia, ta và mẫu thân nó bàn bạc lại và quyết định từ hôn."
"Mẫu thân của Nghi Nhàn không biết lý lẽ, nhưng con bé thì chúng ta đã nhìn lớn lên, cũng không đành lòng hủy hôn một cách đường đột. Chúng ta định nhờ mai mối nói chuyện, nhưng vừa nghe ý định, họ lập tức gây sự, đến phủ hai lần, khiến Thục Ninh lại đổ bệnh. Không cho họ vào cửa thì lại ra ngoài làm loạn thế này."
Lâm Hòe xua tay, nói: "Huynh bảo ta biết phải làm sao. Cũng may chưa thành thân, nếu không hai nhà thành thông gia rồi, chẳng phải họ sẽ lên đầu ta mà ngồi?"
Trình Uẩn Chi nhấp ngụm trà, đáp: "Ta đi chẩn mạch cho Thục Ninh."
Lâm Hòe còn đang định than thở thêm nhưng thấy vậy thì cũng hiểu ý, đành im lặng theo ông vào thăm vợ. Đến trước mặt Sở Thục Ninh, Trình Uẩn Chi vẫn không tránh khỏi phải nghe bà bộc bạch nỗi lòng.
"Trước kia chúng ta còn nghĩ tình cảm nhiều năm nên không đành lòng từ hôn. Thế mà vì mềm lòng, không hủy hôn sớm, bây giờ con bé U U cũng bị liên lụy. Đủ thứ dằn vặt tự trách cứ mãi, không ngờ lại náo loạn đến thế này."
Sở Thục Ninh vỗ ngực than thở: "Cứ để họ làm loạn, cùng lắm là chịu đựng thêm hai ngày, chúng ta cũng chẳng cần giữ thể diện hay tình cảm gì nữa, nếu họ còn náo loạn, trực tiếp báo quan xem nha môn xử lý thế nào."
Bạc gia không kiêng dè gì mà gây sự thế này quả thật không nên, huống hồ thân phận của Lâm gia như vậy, một khi báo quan, người nhà Bạc gia chí ít cũng phải đến phủ nha một lần. Trình Uẩn Chi nghe xong, trong lòng thoáng trầm ngâm nhưng không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ chẩn mạch, kê thuốc rồi cáo từ.
Trước khi rời đi, Sở Thục Ninh gọi lại, không nhịn được hỏi:
"Mấy ngày nay sao không thấy U U ghé qua?"
"Mấy ngày nay trong nha môn có vụ án, con bé phải đến đó hằng ngày," Trình Uẩn Chi đáp.
Lâm Hòe nói thêm:
"Ta nghe nói là trong vườn của Nam An quận vương xảy ra án mạng."
Trình Uẩn Chi gật đầu, rồi cũng không nán lại lâu trong phủ. Lâm Hòe đích thân tiễn ông ra ngoài, đến khi trở vào phòng thì nghe thấy Sở Thục Ninh thở dài:
"Nhìn dáng vẻ của Uẩn Chi, xem ra huynh ấy đã thực sự không còn tâm tư kết thân cùng chúng ta. Nhưng U U vẫn làm ngỗ tác ở nha môn, tiếp tục như vậy thì sao có thể định ra được hôn sự tốt chứ?"
Lâm Hòe an ủi: "Nàng không cần lo lắng. Chiêu Nhi đã lui hôn thì cũng không cần vội chuyện thành thân. Kinh thành lớn thế, chẳng lẽ lại không tìm được người nó vừa ý sao?"
Sở Thục Ninh nằm xuống, khẽ nói: "Chính là hai chữ "vừa ý" này mới là khó gặp nhất."
Trình Uẩn Chi vừa ra khỏi cửa hông đã thấy ở góc đường có một bóng người chợt lóe lên, nhưng ông cũng không suy nghĩ nhiều, liền lên xe ngựa trở về phủ. Ngay sau khi ông rời đi, bóng người ấy nhanh chóng chạy về phía cửa chính, rồi chạy đến xe ngựa của Bạc gia.
Trên xe ngựa, Hồ thị đang khóc lóc sướt mướt, còn Bạc Nghi Nhàn thì ngồi im lặng như đang nhập thiền. Nghe được tin Trình Uẩn Chi vừa rời khỏi Lâm phủ, sắc mặt cả hai liền thay đổi. Hồ thị nghiến răng, nói:
"Ta đã nghi ngờ vì sao Lâm gia muốn từ hôn! Thì ra là do tên què đáng chết đó gây khó dễ!"
Bạc Nghi Nhàn đã hai ngày liên tục cùng Hồ thị đến cửa Lâm phủ cầu xin, khóc lóc ầm ĩ, đến mức không còn cần thể diện. Thế nhưng, Lâm gia chẳng chút mềm lòng, khiến ả đã hoàn toàn tuyệt vọng. Lại nghĩ tới việc Lâm gia muốn lui hôn để Lâm Chiêu cưới Bạc Nhược U, trong lòng ả càng dấy lên phẫn nộ và không cam lòng.
Bạc Nhược U đọc hồ sơ đến tận lúc hoàng hôn, xem đến mệt mỏi thì Hoắc Nguy Lâu cũng cùng nàng tìm đọc. Ai ngờ Võ Chiêu Hầu cao cao tại thượng lại ngồi đây tra duyệt đống hồ sơ vụn vặt về những vụ án cũ?
Từ năm Kiến Hòa thứ 20, họ xem ngược lại đến năm Kiến Hòa thứ 19, ngoại trừ vài vụ án mạng, phần lớn chỉ là trộm cắp vặt, xích mích quê nhà, hay đánh nhau ẩu đả. Đến Bạc Nhược U cũng thấy mệt, huống hồ là Hoắc Nguy Lâu. Thấy trời không còn sớm, nàng cất lại những hồ sơ đã xem qua, định cùng y rời khỏi phủ nha.
Nàng ôm một chồng hồ sơ đi phía trước, Hoắc Nguy Lâu ôm một chồng theo sau. Đến dưới tủ hồ sơ, y đặt chồng hồ sơ lên kệ, rồi tiến tới giúp nàng. Với vóc người cao lớn, cánh tay dài, chỗ cao nhất cũng dễ dàng với tới. Thấy y làm việc, Bạc Nhược U không rời mắt khỏi y, ánh mắt có chút đăm chiêu.
Hoắc Nguy Lâu cất xong hồ sơ, cúi xuống liền thấy nàng đang nhìn mình đắm đuối. Ánh tà dương từ cửa sổ hắt vào, chiếu lên khuôn mặt nàng, khiến trái tim y thoáng rung động. Y tiến lại gần, nhẹ nhàng ôm nàng, áp sát nàng vào kệ tủ.
Bạc Nhược U giật mình, vội nhìn về phía cửa. Ngoài cửa có nha sai canh giữ, mà mấy người Ngô Tương hẳn cũng sắp trở lại.
"Hầu gia..."
"Đừng sợ, ta nghe ngóng rồi, không có ai vào đâu." Hoắc Nguy Lâu thì thầm, rồi cúi xuống hôn nhẹ lên hai gò má nàng. Những nụ hôn trân trọng, không theo quy luật rơi xuống nhanh chóng, rồi chạm đến môi nàng. Bạc Nhược U không biết y đang nghĩ gì, khẽ ừ một tiếng trong cổ họng nhưng không đẩy y ra. Nụ hôn của y càng sâu, kéo nàng vào lồng ngực, hàng sách phía sau vang lên tiếng sột soạt. Thật lâu sau, Hoắc Nguy Lâu mới buông nàng ra, ánh mắt phượng rực lửa, nóng bỏng đến khiến nàng đỏ mặt.
Bạc Nhược U thở hổn hển, đôi môi ửng hồng, đôi mắt long lanh như phủ sương, mặt đỏ bừng một mảnh, thân người yếu ớt tựa vào lồng ngực y. Vì sợ có người đến, trái tim nàng đập loạn nhịp, không ngừng run rẩy.
Hoắc Nguy Lâu dằn xuống dục vọng trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu nàng, chờ nàng bình ổn lại. Chốc lát sau, y dịu dàng nói:
"Ý chỉ của bệ hạ có lẽ sẽ tới trong vài ngày tới, nàng nên có sự chuẩn bị."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");