Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Hạc Lệ Ngọc Kinh - Bạc Nguyệt Tê Yên
  3. Chương 212
Trước /215 Sau

Hạc Lệ Ngọc Kinh - Bạc Nguyệt Tê Yên

Chương 212

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Phùng Khâm không biết Hoắc Nguy Lâu sau khi ra khỏi nhà giam đã nghe được những gì, nhưng lời y vừa hỏi lại khiến ánh mắt hắn vốn cố gắng trấn định trở nên lóe sáng bất an.

Hoắc Nguy Lâu không chờ hắn trả lời, tiếp tục hỏi:

"Mẫu thân của ngươi đã chết như thế nào?"

Hai mắt đục ngầu của Phùng Khâm hơi híp lại, làn da tiều tụy vì cắn chặt răng mà bắt đầu run rẩy nhè nhẹ, hắn đổi tư thế ngồi, hai tay siết chặt trước người.

Hoắc Nguy Lâu chằm chằm nhìn hắn không rời mắt:

"Phụ thân ngươi tu Đạo đắc Đạo, tự phong là Thiên Sư Thánh Chủ, mẫu thân ngươi nghe lời ông ta như mệnh, xem ông ta là Chân Thần mà cung phụng. Ngươi từ nhỏ cũng theo ông ta tu Đạo, học được chân truyền. Vốn một nhà ba người các ngươi tu hành cũng không có gì, nhưng sau đó, mẫu thân ngươi đã qua đời."

Phùng Khâm gian nan nuốt khan, đôi mắt híp lại đầy giận dữ, cố gắng không muốn nghe về những chuyện này.

Giọng điệu của Hoắc Nguy Lâu ngày càng hứng thú, tựa như đang kể một câu chuyện thú vị:

"Nghe nói trước khi chết, mẫu thân ngươi cũng từng thần trí mơ hồ. Ngươi hẳn phải hiểu rõ người bị loạn trí là như thế nào. Thế nên khi biết An Bình huyện chủ từng bị bệnh điên khi còn nhỏ, ngươi liền thở phào. Bản Hầu đoán, mẫu thân ngươi trở nên điên dại, hẳn là có liên quan đến ngươi."

Lời này dường như đã chạm đến chỗ đau của Phùng Khâm. Hai tay hắn nắm chặt vải áo trên đầu gối, tiếng xích va vào nhau vang lên giòn giã, gân xanh trên mu bàn tay nổi rõ, như đang ra sức kiềm chế.

Lời lẽ của Hoắc Nguy Lâu lại thêm sắc bén:

"Phụ thân ngươi dù tự cho mình là Chân Thần, cũng không hành ác. Ngươi học chân truyền từ ông ta, lại còn độc ác hơn. Ngươi đã làm gì với mẫu thân ngươi? Người đầu tiên bị ngươi lấy máu hiến tế chính là mẫu thân ngươi, đúng không?"

Nghe tới đây, ánh mắt Phùng Khâm cuối cùng không thể kìm nén sự phẫn nộ, từng chữ từng chữ hắn nói ra:

"Hầu gia có biết mình đang nói gì không? Tội giết mẹ, ta không gánh nổi!"

Hoắc Nguy Lâu hoàn toàn không để ý, vẻ mặt càng thêm khinh bỉ:

"Ngươi có thể ra tay với thê tử kết tóc và trưởng tử, thì làm sao có thể thương tiếc mẫu thân? Phụ thân ngươi từng rất có hiểu biết về Đạo học, thậm chí muốn lập tông mở phái. Ngươi tu hành theo ông ta, thấy ông ta đạt Đạo mà sinh lòng đố kỵ, để sớm ngày đạt đến thân pháp Chân Thần, ngươi đã dấn thân vào tà đạo! Có lẽ ngươi lừa mẫu thân tự hiến tế giúp ngươi tu Đạo, hoặc là nàng phát hiện ngươi có ý muốn làm điều tàn ác, không cản nổi ngươi mà uất ức sinh bệnh điên."

Những lời Hoắc Nguy Lâu nói thực chất chỉ là để dò xét. Phùng Khâm nếu đã dùng phù văn trấn áp hồn phách của lão Trung Nghĩa Bá, chắc hẳn hận ông ta rất sâu, và khi phu nhân mất, hắn mới đôi mươi, hẳn không liên quan gì đến hắn. Hoắc Nguy Lâu đang cố khiến hắn tự bào chữa.

"Buồn cười! Là vì ta? Sao lại là vì ta?" Phùng Khâm trừng mắt nhìn Hoắc Nguy Lâu, đáy mắt đầy tơ máu, giận dữ:

"Mẫu thân ta nàng vốn là --"

Lời nói bật ra rồi đột ngột ngừng lại, Phùng Khâm vừa tan vỡ vừa tìm lại chút lý trí, hắn cảnh giác nhìn Hoắc Nguy Lâu, đột nhiên nhận ra mình đã rơi vào bẫy. Hắn dựa lưng vào ghế, cố dằn xuống cơn giận.

"Hầu gia đang gài ta."

Sự nhạy bén của Phùng Khâm không làm Hoắc Nguy Lâu thất vọng. Y biết mình đi đúng hướng, nhưng lý trí của hắn có thể cứu hắn lần đầu, liệu có thể lần thứ hai chăng?

Hoắc Nguy Lâu thản nhiên nói:

"Ngươi chỉ phủ nhận rằng mẫu thân ngươi không phải vì ngươi mà chết, nhưng lại không phủ nhận việc ngươi mưu hại An Dương quận chúa và Phùng Ngọc. Để bản Hầu đoán xem, nếu mẫu thân ngươi không vì ngươi mà chết, vậy chắc chắn là vì phụ thân ngươi."

Khóe môi Phùng Khâm giật giật, đáy mắt đỏ ngầu, không nói thêm lời nào.

"Ngươi ở ngay trong viện của phụ thân để lại phù văn trấn áp hồn phách, ngăn không cho ông ta siêu thoát. Có thể thấy ngươi căm hận ông ta. Để bản Hầu đoán tiếp, ngươi từ nhỏ đã bị ông ta khống chế, mẫu thân ngươi cũng vậy. Thậm chí, ông ta có thể đã tàn nhẫn với mẫu thân ngươi, và ngươi đã tận mắt chứng kiến nàng chịu đau khổ, bản thân cũng từng chịu đựng không ít dưới tay ông ta. Bởi vậy ngươi căm hận."

"Sau đó, ngươi nhìn mẫu thân thần trí không còn minh mẫn, bệnh nặng qua đời, hận thù trong lòng ngươi càng sâu."

Y nhìn chằm chằm Phùng Khâm:

"Ngươi chưa từng bảo vệ mẫu thân, thậm chí còn sợ hãi phụ thân, không thể không đứng về phía ông ta mà nhìn mẫu thân chịu khổ."

Phùng Khâm dù đã quyết không nói nữa, nhưng những lời Hoắc Nguy Lâu nói lại khơi dậy quá khứ đầy đau đớn. Hắn không muốn nhớ lại, nhưng mỗi câu của Hoắc Nguy Lâu lại khiến nhiều ký ức ùa về, tựa ác mộng quẩn quanh.

Hắn đột nhiên ngẩng lên:

"Ngươi chẳng phải cũng chưa từng bảo vệ Định Quốc công sao?"

Phụ thân của Hoắc Nguy Lâu - Định Quốc công từng bị Trưởng công chúa ép đến chết, chuyện này trong giới thế gia ai cũng biết. Phùng Khâm bình tĩnh nhìn y, như muốn thấy trên mặt y hiện ra nét hổ thẹn.

Nhưng Hoắc Nguy Lâu ngay cả lông mày cũng không nhếch lên:

"Ngươi thừa nhận."

Sự phẫn nộ và sợ hãi khiến lý trí của Phùng Khâm lung lay. Trong cơn giận dữ, hắn muốn phản kích, nhưng người thanh niên trước mặt này lại có tâm trí và thủ đoạn phi phàm, gần như không để lại sơ hở, khiến hắn nhớ tới cảnh đời đáng thương của mình.

Lời của y như thừa nhận việc hắn chưa từng bảo vệ mẫu thân, nhưng mẫu thân nào có từng bảo vệ hắn?

Ký ức càng lúc càng nhiều ùa về, ép Phùng Khâm không thể kiểm soát được nét mặt, lúc này Hoắc Nguy Lâu lại lạnh lùng nói:

"Ngươi không bảo vệ được mẫu thân, cũng không chống lại phụ thân. Khó khăn lắm mới có được thê tử yêu thương, ngươi lại tự tay chấm dứt sinh mệnh của nàng. Trưởng tử của ngươi luôn miệng gọi ngươi là phụ thân, nhưng ngươi lại giết hắn. Ngươi so với phụ thân ngươi còn tàn ác hơn."

"Ta không phải!" Phùng Khâm đột nhiên gầm lên.

Hoắc Nguy Lâu từng chữ sắc bén, giọng nói vang vọng đầy khí thế, mỗi câu như một lưỡi kiếm sắc bén, đâm thẳng vào phòng tuyến tinh thần của Phùng Khâm:

"Trên xương sọ An Dương có vết thương hở, là ngươi tự tay đập vào, một đòn trí mạng. Còn Phùng Ngọc bị ngươi lừa tiến hành thuật tế sống, khi ấy nó mới 5 tuổi. Ngươi nói nó nhiễm ôn dịch, nó tin thật và sẵn sàng để ngươi lấy máu, vì muốn ngươi vui lòng, nó không khóc không nháo. Trong số những đứa trẻ từng bị ngươi hại, nó hẳn là đứa ngoan ngoãn nhất. Làm gì có đứa trẻ nào từ chối phụ thân của chính mình?"

Khuôn mặt Phùng Khâm không kiềm chế được mà co giật, lời nói của Hoắc Nguy Lâu quá mức sinh động, lại kéo ra những ký ức mà hắn cố tình quên đi. Như gông xiềng vô hình tròng lên vai, hắn khom người, vùi mặt vào lòng bàn tay, như thể làm vậy có thể tránh khỏi sự phán xét của Hoắc Nguy Lâu.

"Ngươi không cách nào phản kháng phụ thân, căm hận ông ta, nhưng cuối cùng lại trở thành ông ta, thậm chí còn tàn nhẫn hơn. Ngươi tự tay giết con của mình, lại còn hại chết bao nhiêu đứa trẻ ngang tuổi Phùng Ngọc. Mỗi khi ngươi giết một người, sẽ có thêm một đôi phụ mẫu chìm vào khổ đau. Có phải ngươi đố kỵ những đứa trẻ đó có tuổi thơ hạnh phúc hơn ngươi? Ngươi còn dùng máu trẻ nhỏ để tiếp tục tu luyện tà đạo, dù biết rõ tà thuật này từng gây đau khổ cho ngươi và mẫu thân. Ngươi thậm chí còn điên cuồng hơn cả phụ thân ngươi!"

Hoắc Nguy Lâu nhíu chặt mày kiếm nhìn Phùng Khâm đã kề bên sụp đổ. Y rõ ràng Phùng Khâm căm hận phụ thân, nhưng lại không hiểu vì sao hắn vẫn tiếp tục tu luyện tà đạo, thậm chí còn vượt qua phụ thân.

"Ông ta... Dù ông ta đã chết, nhưng hồn ma cũng không buông tha ta và mẫu thân. Ta chỉ có tu luyện mạnh hơn mới thoát được sự khống chế. Ta cũng muốn bảo vệ mẫu thân, muốn bảo vệ vợ con..." Phùng Khâm run rẩy nói, giọng lộ ra sự sợ hãi tột cùng.

Phùng Khâm run rẩy nói, trong giọng lộ rõ sự kinh hoảng và sợ hãi. Hoắc Nguy Lâu nhướng mày kiếm, không thể tưởng tượng nổi, càng nghĩ sâu thêm càng thấy một luồng hàn ý lạnh lẽo chạy dọc sống lưng. Tuổi thơ Phùng Khâm bị phụ thân khống chế, tận mắt thấy mẫu thân bị hành hạ, hắn mưa dầm thấm đất mà dần theo phụ thân tu Đạo nhập ma. Hắn căm hận phụ thân, nhưng lại tin vào sự tồn tại của tà thuật, còn muốn tu luyện tà đạo vượt qua phụ thân! Đây là một tâm ma đáng sợ đến nhường nào!

Trong chớp mắt, Hoắc Nguy Lâu không biết nên thương hại hay căm phẫn hắn.

"Ta... ta không muốn giết An Dương..." Hắn ngẩng đầu, khuôn mặt đầy nước mắt, đáy mắt trống rỗng mang theo vẻ khẩn cầu, khẩn cầu Hoắc Nguy Lâu tin hắn.

"Là nàng... là nàng biết ta bảo Ngọc Nhi giúp ta tu Đạo, nàng sợ hãi, nàng muốn vào cung tố cáo với Thái hậu... Ta... Ta không muốn để Ngọc Nhi chết. Thuật tu tử vốn cần tế sống, nhưng ta thương nó, nên chỉ lấy một ít máu. Nào ngờ nó lại thật sự đổ bệnh, bệnh đến suy kiệt, sau khi An Dương qua đời, nó cũng ra đi theo..."

Nói đến đây, sắc mặt hắn bỗng nhiên trở nên điên cuồng:

"Nhất định là hắn! Là hắn biết ta dùng phù văn trấn áp hắn, là hắn không để ta yên ổn, là hắn mang An Dương của ta đi! Hắn muốn lấy đi tất cả người ta yêu thương nhất! Phải, ta sai rồi... Ta thực sự sai rồi. Sai ở chỗ chưa tu thành đại Đạo khiến hắn hồn phi phách tán!"

"Hắn... hắn vẫn luôn quấn lấy ta. Nếu ta không tiếp tục tu luyện, hắn sẽ mang Diệp Nhi đi, sẽ cướp đi tất cả! Ta có thể làm gì đây?"

Phùng Khâm năm nay hơn bốn mươi tuổi, trước mắt người ngoài luôn là kẻ tiên phong đạo cốt, nhưng giờ đây, hắn tóc mai rối bời, nước mắt lăn dài, trong đáy mắt là nỗi tuyệt vọng, tựa hồ chỉ cần nói thêm một câu nữa là hắn sẽ hoàn toàn sụp đổ.

Hoắc Nguy Lâu nhìn vẻ mặt càng lúc càng điên loạn của hắn, liền vội hỏi:

"Những hài tử kia, ngươi lựa chọn hành hung chúng như thế nào?"

Toàn thân Phùng Khâm run lẩy bẩy, nghe vậy cố nhớ lại, nhưng rất nhanh, hắn chỉ cau mày giày vò, lắc đầu mà không trả lời, tinh thần như bị một bàn tay vô hình kéo vào vực sâu đen tối, không thể trở lại.

Hoắc Nguy Lâu đứng dậy, bước nhanh đến trước mặt Phùng Khâm, tóm lấy cổ tay hắn:

"Bản Hầu đang hỏi ngươi, những hài tử đó ngươi chọn ra sao để hành hung? Minh Quy Lan, Bạc gia Bạc Lan Chu, và cả bốn đứa trẻ ngươi đã mưu hại sau đó, trừ bọn họ ra, ngươi còn từng hại thêm những ai khác?!"

Hoắc Nguy Lâu gầm giọng đầy uy hiếp, khiến Phùng Khâm ngẩng đầu nhìn, nhưng lại như xuyên qua y mà nhìn thấy điều gì đó khác, ánh mắt trống rỗng chợt lộ vẻ hoảng sợ. Hắn theo bản năng cuộn mình lại, căn bản không nghe rõ câu hỏi của Hoắc Nguy Lâu. Nhìn hắn như vậy, Hoắc Nguy Lâu vừa giận vừa nóng lòng, giơ tay đấm thẳng vào gò má hắn.

"Phùng Khâm, ngươi tỉnh táo lại!"

Đau đớn giúp Phùng Khâm lấy lại hai phần thần trí, con ngươi hắn lại chuyển động, Hoắc Nguy Lâu hỏi:

"Ngươi còn nhớ năm đó làm thế nào bắt cóc Minh Quy Lan, lại giết Bạc Lan Chu ra sao? Những hài tử sau này, ngươi đã mưu hại chúng như thế nào?"

"Bạc... Bạc Lan..."

"Đúng, Bạc Lan Chu! Đêm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Phùng Khâm thống khổ nhíu chặt mày, nghe Hoắc Nguy Lâu quát hỏi, lúc tỉnh táo lúc mơ hồ. Hoắc Nguy Lâu thấy vậy nóng nảy không ngớt:

"Ta hỏi lại ngươi một lần, đêm đó đã xảy ra chuyện gì?! Đó là lần duy nhất ngươi bắt cóc hai người cùng lúc trong tất cả các vụ án, nhưng ngươi lại để một người trốn thoát. Ngươi nhất định nhớ ra!"

Phùng Khâm bị khí thế của Hoắc Nguy Lâu chấn áp, ký ức rời rạc dần hiện lên trong đầu, cuối cùng mơ hồ nhớ lại đoạn ký ức xa xôi.

"Đúng, có hai tỷ đệ ở ngôi miếu đổ nát. Ta... mục tiêu của ta vốn là đệ đệ, không định để tỷ tỷ sống sót... Sau đó... Sau đó tỷ tỷ kia..."

Trong lòng Hoắc Nguy Lâu biết Phùng Khâm muốn nói "Tỷ tỷ kia bỏ lại đệ đệ," trên mặt y không nhịn được lộ vẻ căm ghét. Cách nói này y nghe qua mấy lần, mỗi lần nghe đến hai chữ "bỏ lại," y đều nghĩ đến dáng vẻ Bạc Nhược U hổ thẹn tự trách.

"Tỷ tỷ kia rất thông minh..."

"Nàng... nàng giấu đệ đệ vào trong ngăn tủ, muốn lấy thân mình để dẫn ta ra ngoài. Ta... suýt trúng kế, đuổi theo thì bị nàng đâm mới nhận ra không đúng. Ta quay lại ngôi miếu đổ nát, nghĩ rằng đệ đệ đã trốn, nào ngờ..."

"Nào ngờ hắn quá sợ hãi, vẫn trốn trong ngăn tủ không dám nhúc nhích... Khi ta bắt được hắn, hắn sợ đến mức khóc cũng không dám khóc thành tiếng, miệng vẫn luôn gọi "tỷ tỷ, tỷ tỷ". Quá đáng thương, ta bắt hắn trở lại, lúc muốn đi tìm tỷ tỷ thì không kịp nữa, nàng... nàng đã trốn thoát."

Hoắc Nguy Lâu gần như không tin vào tai mình, nhưng nhìn vẻ mặt căm tức của Phùng Khâm khi kể lại, y đột nhiên hiểu rõ tất cả!

Năm ngón tay siết chặt cổ áo Phùng Khâm, Hoắc Nguy Lâu nhấc bổng hắn lên, quăng hắn đập vào tường phía sau. Một tiếng vang nặng nề, Phùng Khâm ho khan kịch liệt, tay Hoắc Nguy Lâu đặt lên cổ hắn, chỉ cần hơi dùng lực là có thể vặn gãy.

"Là ngươi đã bảo Lý Thân làm khẩu cung giả!"

Lời này như sét đánh bên tai, Hoắc Nguy Lâu vừa siết chặt tay, mọi người trong nhà lao có thể nghe thấy âm thanh khớp xương răng rắc của Phùng Khâm. Lộ Kha chưa từng thấy Hoắc Nguy Lâu giận dữ như vậy, lập tức bước lên hai bước:

"Hầu gia bớt giận!"

Hoắc Nguy Lâu quả thực phẫn nộ không kìm nén nổi. Bạc Nhược U vốn đang hồi phục, nhưng sau khi nghe lời khai của Lý Thân, bệnh tình nàng lại tái phát. Mạng của Bạc Lan Chu vì khẩu cung giả này mà đè nặng trên vai nàng, nỗi hổ thẹn khiến nàng tinh thần bất ổn, suýt chút nữa biến thành một Trưởng công chúa khác. Phùng Khâm từ đầu đã kiêng dè Bạc Nhược U, không chỉ vì nàng trốn thoát khỏi ngôi miếu đổ nát năm đó, mà còn vì nàng hiện tại là ngỗ tác của nha môn!

Giết một người không chỉ là đoạt mạng, còn có thể khiến người ấy phát điên, để rồi ai sẽ tin một kẻ điên?

Sát ý chợt lóe trong mắt Hoắc Nguy Lâu, hắn cảm thấy để Phùng Khâm chết ngay lúc này thật sự quá dễ dàng cho kẻ ác độc ấy!

Phùng Khâm hành hung tàn bạo, chỉ chọn những hài tử yếu đuối để ra tay, vì muốn trốn tránh tội lỗi mà không từ thủ đoạn. Tâm ma do Phùng Viên chỉ là cái cớ, bản chất hắn vốn đã ác độc đến tận xương tủy, dù có bị chém thành muôn mảnh cũng không thể chuộc hết tội.

Lộ Kha cùng chúng Tú Y Sứ chưa từng thấy Hoắc Nguy Lâu bừng bừng lệ khí đến vậy. Ai nấy đều biết y đã động sát tâm, Lộ Kha không dám khuyên can, những người khác cũng không dám thở mạnh. Phùng Khâm bị Hoắc Nguy Lâu siết đến nghẹt thở, sắc mặt đỏ bừng, ra sức giãy giụa nhưng vô ích. Ngay lúc mọi người nghĩ rằng Phùng Khâm chắc chắn sẽ phải chết dưới tay Hầu gia, Hoắc Nguy Lâu bất ngờ quẳng hắn xuống đất.

Phùng Khâm như một món đồ vô tri bị văng mạnh ra xa, hắn thở hồn hền từng ngụm, lại ho khan mà cuộn người co rúm. Hoắc Nguy Lâu nhìn chằm chằm vào bức tường trước mắt, một lát sau mới thu lại ánh mắt, lệ khí trong mắt đã vơi bớt.

Trong lòng Lộ Kha vẫn còn chút sợ hãi nhưng cũng nhẹ nhõm đôi phần, liền tiến lên cung kính nói:

"Hầu gia..."

"Thẩm, tiếp tục thẩm vấn. Lấy lệnh bài của ta, mời một thái y đến đây, hắn không thể điên, càng không thể chết. Phải để hắn sống sót mà khai rõ rành mạch diễn biến từng vụ án trước đó."

"Dạ! Thuộc hạ đã rõ!"

Hoắc Nguy Lâu lấy khăn gấm trong tay áo lau sạch tay, sải bước ra khỏi nhà lao. Y một mạch đi ra thiên lao, đến khi gió lạnh bên ngoài tạt vào mặt, dưới chân mới khựng lại. Lúc này đã là sau nửa đêm, bầu trời không trăng cũng chẳng sao, ngoài kia chẳng biết từ khi nào đã bắt đầu có tuyết rơi. Giờ đi gặp nàng, liệu có thể gặp được hay không?

Hoắc Nguy Lâu không dừng lại lâu, nhanh chóng lên ngựa, thẳng hướng Trình trạch ở Trường Thọ phường mà phi. Bông tuyết bay lả tả làm ướt mái tóc mai của y, nhưng lòng y chỉ còn nôn nóng cùng sợ hãi.

Đêm dài gió tuyết đan xen, Bạc Nhược U có lẽ đang giãy giụa trong ác mộng.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /215 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thế Giới Bự Của Tôi

Copyright © 2022 - MTruyện.net