Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Từ khi đi cùng tài xế, mỗi ngày đi làm Diệp Tân đều ra ra vào vào bãi đỗ xe. Lúc đầu đồng nghiệp còn cho rằng cậu tự lái xe đến, nhưng trong một lần tình cờ phát hiện cậu ngồi phía sau xe, mới biết hóa ra trong xe còn có tài xế riêng.
___Có người thương quả nhiên không giống bình thường!
___ Tôn thiếu gia đối xử với vợ thật tốt!
Diệp Tân bị phát hiện, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì ngượng, chỉ có thể cười cười coi như chào hỏi, rồi theo chân mọi người vào thang máy.
Thật ra cậu không hề muốn ngồi xe riêng thế này.
Cha Tôn cùng mẹ Tôn đi nước ngoài du lịch, ông nội Tôn thì đi miền Nam gặp chiến hữu, dì giúp việc xin nghỉ phép về thăm cháu nội, trong nhà chỉ còn mình cậu và Tôn Thanh Hạ.
Trong trí nhớ hình như Tôn Thanh Hạ chỉ bận rộn vào dịp cuối năm, sau đó gần như ngày nào cũng ở nhà. Có đôi khi Diệp Tân thầm nghĩ, không biết công ty còn có thể tiếp tục trụ vững hay không.
Lúc này Tôn Thanh Hạ đang ở nhà một mình, cậu căn bản không có tâm trạng đi làm. Muốn về nhà nấu cơm cho hắn, muốn cùng hắn ăn cơm.
Vì vậy buổi trưa Diệp Tân không ăn ở canteen, cậu gọi điện cho tài xế tới đón sớm, tâm niệm thừa dịp giờ nghỉ trưa về nhà ăn cơm, còn tiện tay mua một suất cá hố chiên bơ.
Kỳ thực hiện tại Tôn Thanh Hạ không thích ở nhà một mình chút nào. Trước đây hắn thích mở rèm, đờ người nhìn ra phía ngoài cửa sổ, xuyên qua từng tia nắng, thẩm thấu qua lá mùa thu ngắm ngôi nhà tường trắng ngói đen phía xa, chỉ có như vậy hắn mới thấy thời gian trôi nhanh.
Nhưng sau khi kết hôn với Diệp Tân, bình thường có người trong nhà còn tốt, mà bây giờ nhà cửa trống vắng, hắn hình như có chút….. nhớ Diệp Tân rồi.
Chuyển biến như vậy bắt đầu từ khi nào ngay đến chính hắn cũng không nhận ra. Có lẽ là ngay lúc này, có lẽ đã từ rất sớm về trước. Chẳng qua đến tận hôm nay hắn mới phát giác mà thôi.
Khí trời đầu xuân ấm áp, lá non bắt đầu nhú mầm, cả ngôi biệt thự như hòa trong thế giới sắc màu êm dịu. Hắn mở TV, tùy ý bật một bộ phim điện ảnh rồi ngồi ngẩn người.
Đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng mở khóa, tiếng đổi giày, và cả tiếng bước chân…
Suy nghĩ đầu tiên của Tôn Thanh Hạ là dì giúp việc trở về, nhưng lại thấy kỳ quái vì sao lại về nhanh như vậy.
Đột nhiên một ý tưởng chợt lóe, hắn đứng phắt dậy, quay đầu về phía huyền quan, bản thân lại không biết mình đang mong chờ điều gì.
!!!
Trong nháy mắt, tim đập rất nhanh, thình thịch trong lồng ngực.
Người đứng ngay huyền quan quả nhiên là Diệp Tân!
Diệp Tân không nhận ra cảm xúc của đối phương, chỉ hỏi: “Anh ăn cơm chưa?”
Trong mắt Tôn Thanh Hạ ngập ý cười nhu tình: “Chưa ăn, sao em lại về?”
Không muốn đối phương biết mình vì muốn gặp hắn nên mới về nhà, Diệp Tân chột dạ: “Công việc ở công ty không có gì bận rộn nên em muốn về nghỉ ngơi”.
“Ừm?” Tôn Thanh Hạ tỏ rõ vẻ không tin.
Diệp Tân hơi luống cuống, nhất thời không biết nên tìm thêm lý do gì, bèn đánh lạc hướng, giơ túi xách trong tay lên: “Muốn ăn món này, cho nên…..”
Ý cười trong mắt Tôn Thanh Hạ vẫn không đổi, con ngươi càng thêm thâm thúy, như muốn hút người đối diện vào trong: “Em không thích ăn cá”.
Người thích ăn cá chính là hắn, Tôn Thanh Hạ.
Diệp Tân á khẩu, không trả lời được, cậu đặt túi thức ăn lên bàn, rồi đi về phía Tôn Thanh Hạ, ngại ngùng nói: “Em sợ anh đói bụng, nên….a…..”
Tôn Thanh Hạ không để cậu nói hết câu, mà đáp lại cậu bằng một nụ hôn sâu.
Với tay vào trong áo len của Diệp Tân, Tôn Thanh Hạ chậm rãi châm lửa, làm cậu hoảng hốt, vội vàng ngăn trở tay hắn, thở dốc nói: “Chiều nay em còn phải đi làm”.
Tôn Thanh Hạ tiếp tục du tẩu bàn tay đầy dụ hoặc, mút đầu lưỡi mềm mại của Diệp Tân trong miệng, trao đổi nước bọt ngọt ngào.
“Ư…. Đừng….” Diệp Tân chống cự, vừa không nỡ dùng lực đẩy hắn ra, vừa lo lắng sẽ lưu lại vết tích để đồng nghiệp nhìn thấy.
Tôn Thanh Hạ tạm tha cho môi Diệp Tân, đẩy ngã cậu về ghế sô pha, để cậu ngồi lên đùi hắn, đôi mắt hừng hực như sóng thủy triều, muốn cắn nuốt cậu vào trong máu thịt.
Hắn đè nén tâm tình, thấp giọng nói: “Vậy đừng đi làm nữa”. Sau đó vùi cả khuôn mặt vào cổ Diệp Tân, hưởng thụ hương vị quen thuộc dễ chịu từ cậu, “Anh đói rồi!”
Diệp Tân đỏ mặt, cho rằng Tôn Thanh Hạ có ý kia, cảm nhận hơi thở ấm áp tỏa trên da thịt mẫn cảm, cậu xấu hổ đáp: “Em… em còn phải đi làm”.
Trong lòng cậu tiếc hận, sao chiều phải đi làm chứ!
Tôn Thanh Hạ phì cười, vươn đầu lưỡi liếm lên chiếc cổ thanh mảnh của Diệp Tân, sau đó nhích người ra phía sau một chút, nhìn sắc đỏ dần thay thế sắc trắng trên gương mặt khả ái của cậu, tỏ vẻ vô tội nháy mắt: “Anh thật sự đói bụng”.
Đối với người trước mặt này, dù hắn có làm gì Diệp Tân cũng vô pháp chống cự, dáng vẻ như đứa nhỏ làm nũng lần đầu tiên nhìn thấy kia càng khiến cậu mềm nhũn như hóa thành nước.
Cho rằng hắn cực kỳ cực kỳ muốn làm chuyện đó, Diệp Tân cúi đầu, có chút lắp bắp: “Vậy em… em xin nghỉ”.
Rặng mây đỏ lan từ mặt đến thẳng hai bên tai, sắc phấn hồng cực đáng yêu.
Tôn Thanh Hạ thấy cậu nghiêm túc không hiểu trò đùa của mình, liền không còn tâm tình đùa giỡn nữa, hắn thầm thở dài, cảm thấy trong lòng vừa chua vừa ngọt: “Anh đói bụng là đói bụng thật đó Diệp Tân à!”
Lúc này Diệp Tân mới hiểu ý tứ chân chính hắn muốn biểu đạt.
Cậu bật dậy rất nhanh, không dám nhìn hắn, bước từng bước lớn về phía phòng bếp, khuôn mặt đỏ phừng phừng như táo chín cây.
Phân nửa vì bản thân hiểu lầm nên xấu hổ.
Nửa còn lại là bởi câu nói kia: “Diệp Tân à!”
Diệp Tân à.
Nghe ngọt như mật đường, mềm như kẹo dẻo.