Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Liên tiếp qua vài ngày, Tôn Thanh Hạ đều tới đón Diệp Tân tan tầm.
Tôn Thanh Hạ tò mò hỏi: “Sao cậu không tới làm việc ở công ty nhà mình?”
“Không muốn đi.” Diệp Tân lắc đầu.
“Vì sao?” Tôn Thanh Hạ khó hiểu.
Diệp Tân bỗng đỏ mặt, ấp úng đáp: “Nếu làm trong công ty của bố, tôi… không….” không còn cơ hội được nhìn thấy anh nữa.
Công ty tầm trung mới có cơ hội cùng Tôn thị hợp tác, lúc đó cậu mới có thể lén nhìn trộm Tôn Thanh Hạ.
“…Không thể tập trung làm tốt công việc được.” Cậu tùy tiện kiếm lý do, nói liền một hơi, “Nếu mọi người biết tôi là con trai của ông chủ, nhất định sẽ kiếm cớ nịnh bợ tôi, tôi không thích như thế”.
Tôn Thanh Hạ hơi bất ngờ, sau đó bật cười, nâng tay xoa đầu cậu: “Cậu đúng là một thanh niên tốt có chí hướng”.
Cơ thể Diệp Tân cứng ngắc, hơi ấm từ đầu ngón tay Tôn Thanh Hạ như truyền qua từng chân tóc lan rộng toàn thân, khiến gò má cậu phát sốt.
Cậu có chút căng thẳng, lại mơ hồ không nghe rõ Tôn Thanh Hạ vừa nói gì, chỉ đành âm thầm suy đoán, lung tung trả lời: “Nói vậy quá…..đề cao tôi rồi”.
Dáng vẻ thiếu tự nhiên của cậu chọc cười Tôn Thanh Hạ, hắn không do dự cười thành tiếng.
Thời tiết dần ấm áp, hắn nhìn người đối diện, cảm thấy từ lần đầu tiên gặp mặt đến giờ hai má cậu có vẻ đã thêm chút thịt, không sờ đã biết mềm mềm khó cưỡng, thật muốn véo một phát, và dĩ nhiên Tôn Thanh Hạ hành động ngay khi suy nghĩ.
Diệp Tân tiếp tục đờ người lần thứ hai, tim gia tốc dữ dội, nhưng không hề né tránh. Cậu ngẩng đầu nhìn Tôn Thanh Hạ, rồi như bị ánh mắt hắn mê hoặc, nhất thời ma xui quỷ khiến, giơ tay lên chạm đến mu bàn tay đang nhéo mặt cậu của hắn, thân thể cũng bất giác nhích về phía trước.
Nhiệt độ xa lạ từ lòng bàn tay truyền đến, Tôn Thanh Hạ nhướn mày, ý vị sâu xa cười: “Muốn nữa?”
Diệp Tân lập tức tỉnh táo, cậu như bị thứ gì đó nóng bỏng áp thân, vội vàng rút tay lại, muốn lùi người về phía sau. Nhưng gáy bất ngờ bị giam giữ, Tôn Thanh Hạ hạ xuống một nụ hôn không báo trước.
“Ưm…..:
Nụ hôn này không hề dịu dàng, Tôn Thanh Hạ thẳng thắn gặm cắn đôi môi Diệp Tân, thừa cơ với đầu lưỡi vào trong miệng đối phương, say mê liếm mút.
Diệp Tân hơi thở bất ổn, tay siết chặt cánh tay Tôn Thanh Hạ, nhận lấy hương vị ùn ùn kéo tới từ đối phương.
Có lẽ vì đầu lưỡi Diệp Tân quá sức mềm mại, Tôn Thanh Hạ không thể khống chế được hôn càng sâu, khiến lông mi cậu run rẩy, khẽ phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt.
“Ưm a…..”
Hai mắt Tôn Thanh Hạ thoáng trầm xuống, bàn tay đặt sau gáy Diệp Tân bất giác tăng thêm lực, hút lấy mọi thứ từ miệng cậu, mãi đến khi Diệp Tân được thả ra, đôi môi cậu đã ướt nước, hơi sưng đỏ.
Tôn Thanh Hạ để Diệp Tân dựa vào ngực mình, cười đến xuân sắc nhộn nhạo, ánh nhìn như nước, giọng nói dịu dàng:
“Diệp Tân, chúng ta đăng ký kết hôn đi!”
Ngay hôm đó, Tôn Thanh Hạ quyết định dẫn Diệp Tân về nhà, nói cho cha mẹ biết dự tính của hắn. Sắc mặt cha mẹ Tôn kinh hãi nhiều hơn là vui, bởi từ lúc hai người gặp mặt đến khi quyết định kết hôn cũng chỉ trong thời gian chưa đầy một tháng.
May Diệp Tân là người cha Tôn giới thiệu, cũng hiểu rõ gia đình cậu nên không phản đối.
Mẹ Tôn nhìn Diệp Tân với ánh mắt yêu thương, trong mắt lấp lánh ánh lệ, vừa vui lại vừa mất mát.
Tôn lão gia tử trầm mặc nhìn Diệp Tân hồi lâu, sau đó gật đầu nói: “Là đứa nhỏ tốt.”
Vì vậy, chuyện của hai người cứ thế được quyết định, còn chuyện kết hôn, ý của Tôn Thanh Hạ là chỉ cần người nhà hai bên ăn chung một bữa cơm là được, không tuyên bố cho người ngoài biết, như vậy đối với ai cũng tốt.
Nói xong, hắn quay sang hỏi Diệp Tân cảm thấy thế nào, từ lúc vào cửa nhà họ Tôn đến giờ Diệp Tân vẫn chưa hoàn hồn, cậu dùng sức lắc đầu, tỏ vẻ không ý kiến. Dù sao hai người cũng đều là nam, nam nam kết hôn không phải chuyện đáng để thông cáo cho cả thế giới cùng biết, hơn nữa đối phương còn là Tôn Thanh Hạ, càng điệu thấp bao nhiêu càng tốt.
Một buổi tối mùa đông lạnh lẽo, không gian vắng lặng.
Từ phòng tắm bước ra, Tôn Thanh Hạ bất giác đánh mắt về phía cửa sổ, không khéo lại bị rèm cửa trong phòng ngăn trở tầm mắt. Hắn lại gần kéo mở tấm rèm, như dự đoán thấy căn phòng sáng đèn phía xa, còn có một bóng người thấp thoáng.
Thật hạnh phúc, ngay cả cái bóng cũng có vẻ vui sướng.
Dứt khoát đóng rèm, cắt đứt đường nhìn.
Sau này không thể tiếp tục làm thế, hắn không muốn tiếp tục sống như một tên biến thái.
Ngày hôm sau, Tôn Thanh hạ gọi người tới thay tấm rèm màu xám tro thành màu trắng ngà, khiến cả căn phòng có vẻ sáng sủa, khoan khoái hơn hẳn, không giống phong cách âm trầm như dĩ vãng.
Cũng từ ngày hôm nay, tấm rèm cửa màu trắng này sẽ không bao giờ được mở ra nữa.