Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
... Khi tỉnh dậy đã thấy mình nằm trong bệnh viện, xung quanh có Hải, thằng Vũ và ông Hoan nữa. Tài thật, nhà có đàn bà, mà một đống đàn ông đi theo để làm gì.
Vân mở mắt, chớp chớp vài cái định ngồi dậy nhưng không thể nào ngồi được, Hải ngồi xuống bên cạnh đỡ Vân nhẹ nhàng:
- Em thấy trong người thế nào? Có đỡ hơn không?
Vân nhìn chồng thều thào, cô thở dốc, hơi thở nóng ran. Nhìn Hải, cô muốn kể cho anh nghe những thứ cô đang sợ, nhưng không biết phải nói thế nào và bắt đầu từ đâu. Hải là người thương mẹ, chắc chắn, anh sẽ chẳng tin cô đâu. Chờ Vân tìm được chứng cứ rõ ràng, lúc ấy Vân sẽ cho Hải biết con người thật của người đàn bà anh gọi là mẹ.
Trời tối, chỉ còn Hải ở viện, Ông Hoan và thằng Vũ về từ sớm. Chỉ còn hai vợ chồng, bệnh viện tuyến xã này đến tối vắng như chùa bà Đanh, cơ sở thì thấp, nằm gần một ngày mà không có chuyển biến gì, Vân bảo chồng:
- Ngày mai em lên Hà Nội khám xem thế nào....
- Để mai anh đưa em đi.
Hải nói, Vân liền lắc đầu:
- Không cần đâu, em đi được.
Vân nhìn chồng, cô biết công việc ạn cọ chưa đâu vào với đâu, bây giờ anh còn là thu nhập chính, anh mà nghỉ không khéo lại mất việc. Chờ mọi chuyện rõ ràng, kinh tế khấm khá đôi chút, cô nói chồng xin ở riêng cũng không muộn.
Vân ăn tạm bát cháo hành bà Hoan bảo Hải mang lên cho cô. Bên trên chỉ có một chút cháo, một tí ruốc thịt. Nhìn đã chẳng muốn ăn, cô định ăn vài muỗng rồi uống thuốc nhưng ăn vào cô thấy nó ngọt lắm. Chẳng biết bà Hoan nấu kiểu gì mà lạ miệng ghê, cô ăn một loáng đã sạch bách, còn thòm thèm ăn nữa.
Tối muộn, tiếng dép cao gót đi lạch cạch tìm phòng, không biết là ai mà lại đi vội vã vào buổi đêm như thế, Vân lắng tai nghe. Bước chân dừng lại ở phòng cô,là Quyên.
Quyên tật công tắc điện lên cho phòng thêm sáng, chẳng quan tâm Hải đang ngồi chầu hẫu bên vợ. Quyên chạy vào, sờ khắp người Vân hỏi han:
- Thế nào?Sao lại ra nông nỗi này? Có phát hiện bệnh gì không?
Vân cười lắc đầu tỏ ý không sao. Quyên quay sang Hải:
- Chú tính thế nào đưa cái Vân đi tuyến trên đi, chứ ở đây kĩ thuật kém lắm,.nằm.Đây chỉ yếu người thêm thôi.
Hải nhìn Quyên, anh nhíu lông mày đùa:
- Đấy!Chị cứ hiền thục thế này có phải tốt không. Lúc nào cũng đanh đá, ai cũng ghét. Em bảo nhà em đi, nhưng cô ấy không chịu.
Quyên lườm một cái Hải, rồi tươi tỉnh trả lời:
- Tôi đanh đá cũng tùy từng người,chú cũng biết lí do còn gì. Không đụng đến tôi, tôi cũng hiền lành như cái Vân vợ chú ấy.
Quyên hỏi Hải dăm ba câu về bệnh tình rồi quay sang bảo Vân:
- phải đi thôi em ạ!ở đây không tốt đâu. Còn nếu chú Hải bận không đi được, thì để chị. Chẳng lẽ chú lại không tin tưởng giao vợ chú cho chị chăm à???
Nói mãi, suy nghĩ mãi,Hải mới quyết định cho Quyên đưa Vân đi. Nhưng phải chờ đến sáng mai. Quyên ậm ừ:
- chị biết rồi!thôi!chú cứ về nghỉ ngơi đi, chị ở đây trông Cái vân cho.
Đang mệt sẵn nên Có người giúp Hải gật đầu đồng ý ngay. Vân nhìn có vẻ Hải cũng nhận thấy Quyên là người tốt nên tin tưởng cho Quyên chăm sóc. Như suy luận của Vân thì gia đình hải được chia làm hai chiều, một là ông bà Hoan và cái thơ ghét Quyên. Hai là anh Minh và Hải ủng hộ Quyên. Dù thế nào đi nữa, Vân cũng không nên bày tỏ ủng hộ Quyên ra ngoài, vì rất có thể Vân bị vạ lây cũng là. Cô chỉ thắc mắc rằng, một ngày nào đó khi biết Quyên nuôi ý định trả thù ông bà Hoan,liệu Hải hay Minh sẽ có thái độ như thế nào, và còn mến Quyên nữa hay không.
- Bị bệnh gì mà bác sĩ không tìm ra bệnh thế?lạ thật. Mày có làm gì phật lòng nhà nó không đấy?
- Em không! Sáng nay lúc em bị thế này, bà còn hỏi em có làm gì khuất tất sau lưng bà không đấy,nhưng em khẳng định là khônh có gì. Chị này!Liệu có phải bà ấy nghĩ gì phải không chị?
Ngồi trầm ngâm mãi, Quyên lắc đầu:
- Không chắc đâu, nhiều khi bà ấy thấy em chơi với chị tưởng chị bơm đểu em với bà ấy cũng là. Không sao,cho bà ấy nghĩ. Nhưng em có thấy khả nghi gì không? Bây giờ bác sĩ tìm không ra bệnh, chị cũng lo.
Cả hai cùng thở dài chán nản. Hướng mắt lên trần nhà, Vân nói trong vô thức:
- Em không chắc, nhưng em thấy từ hôm bà ấy cho em cái lá bùa dán cửa sổ em bị thế này luôn. Nhưng kiểu mỗi ngày mệt một chút,một chút ấy. Từ hôm đấy đến hôm nay được tháng rồi....
- Thế cái bùa ấy nó thế nào? Mày tả cho chị xem.
Vân nhắm mắt, liên tưởng kể lại:
- Bùa đó màu vàng, ở trên có những nét vẽ tượng hình nhìn lạ lắm. Kiểu như có một người nằm xong ở trên có mấy nét như sợi mây, hay là khói gì đấy. Nhưng lạ một chỗ là bùa dán cửa sổ chị ạ, em tưởng phải dán cửa chính nhưnh không phải, bà ấy bảo em phải dán cửa sổ, hướng về vườn sâm....
- Dán bùa cửa sổ... người nằm.... Có khói trắng... vườn sâm ư?bà ấy trồng sâm từ khi nào?....thôi chết rồi!đi thôi Vân ơi! Nhanh lên còn kịp.