Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong nhiệm vụ thử thách thứ hai, Trần Hàm Nhất đã xuất sắc giành chiến thắng và kiếm thêm tiền thưởng từ đạo diễn, có thể nói đây là người đầu tiên làm được việc này từ lúc show “Chúng tôi đang yêu” phát sóng đến nay.
Thời gian vui chơi nhoáng cái đã hết, nháy mắt đã đến giờ ăn trưa rồi. “Hôm nay ăn gì?” đã trở thành vấn đề nan giải nhất của hai người lúc này, quy tắc là phải đút cho nhau ăn, ăn gì thuận tiện nhất là điều kiện đầu tiên.
Trần Hàm Nhất: “Ăn pizza đi.”
“Ăn gì cũng được, quan trọng là phải có thịt.” Bạch Dương là người không thịt không vui.
Trần Hàm Nhất tay cầm phong bì, vui vẻ nói: “Không vấn đề, sư phụ có tiền, đi thôi.”
Bạch Dương và Trần Hàm Nhất đến khu vui chơi của người thắng cuộc.
“Gọi món.” Trần Hàm Nhất gọi người phục vụ.
Trần Hàm Nhất đưa thực đơn cho Bạch Dương: “Anh đến chọn món đi, sư phụ mời.”
Bạch Dương thản nhiên liếc nhìn: “Vậy đồ đệ không khách sáo nữa nha, pizza gà quay bí mật, đế bánh pho mát, một ly trà sữa hoàng kim, cô muốn gọi gì?”
Trần Hàm Nhất: “Thêm một phần cánh gà mật ong và một cốc trà chanh.”
Phục vụ: “Vui lòng đợi một chút.”
Bạch Dương: “Cánh gà khó gặm lắm, lúc ăn không tiện.”
“Anh nhìn đi, tí nữa sư phụ sẽ dạy anh ăn cánh gà.” Trần Hàm Nhất nhướng mày lộ ra vẻ tự tin.
Đồ ăn vừa lên, Bạch Dương bèn gắp một miếng, vừa định cho vào miệng, Trần Hàm Nhất đã kéo lại cắn luôn. Người từ nhỏ lớn lên ở nhà ông ngoại —- Bạch Dương đã kế thừa “chứng bảo vệ đồ ăn”. Bây giờ đột nhiên bị cướp mất thức ăn, trong lòng bùng lên ngọn lửa: “Cô làm cái gì vậy?”
Trần Hàm Nhất không vội vã, nhai nuốt vài lần: “Anh muốn bị phạt thì kệ anh, tôi không muốn.”
Bạch Dương nghe xong mới nhớ ra quy tắc: “Phiền quá trời.”
Trần Hàm Nhất xé một miếng pizza đưa lên miệng Bạch Dương: “Ăn đi.”
Bạch Dương hơi do dự, nhưng vẫn không chống đối được cái bụng đang sôi ùng ục, miễn cưỡng cắn lên.
Trần Hàm Nhất nhìn Bạch Dương cắn một đầu bánh pizza, buông tay ra: “Tự ăn đi.”
Bạch Dương ngậm miếng pizza, hai mắt trợn to, miệng ậm ờ phát ra một tiếng: “Cái này tôi ăn kiểu gì?”
Hàm Nhất cắn một góc miếng pizza trong tay Bạch Dương, vỗ nhẹ vào tay Bạch Dương, chỉ cho Bạch Dương cách ăn bằng miệng mà không cần dùng tay.
Bạch Dương mắt chữ a mồm chữ, Bạch Dương trời sinh thuộc kiểu tính tình không chịu thừa nhận thất bại, cũng học cách ăn này, hai người cùng nhau ăn, ăn từng chút một, lát sau đã giải quyết hết cái bánh Pizza trên bàn.
Trần Hàm Nhất uống một hớp đồ uống: “Nào, đút cho tôi một cái cánh gà, sư phụ sẽ cho anh xem rút xương trong miệng là như thế nào.”
Bạch Dương nghe vậy liền tò mò, đút cho Trần Hàm Nhất ăn một cái cánh gà, nhìn Trần Hàm Nhất đưa cả cái cánh gà vào miệng, quay lại mấy lần, một lúc sau, nhổ ra cả xương. Một cái miệng nhỏ như vậy lại có thể chứa được một cái cánh gà to như thế, trong mấy giây lại có thể tách thịt ra khỏi xương, “tài năng” này đúng là làm người ta kinh ngạc.
“Lấy cho tôi một cái để tôi thử xem.” Bạch Dương không phục, muốn thử, Trần Hàm Nhất đưa cho Bạch Dương, Bạch Dương học Trần Hàm Nhất ăn cánh gà nhưng không biết cách ăn sao cho đúng, cánh gà ở trong miệng làm anh đau hết cả hàm.
Bạch Dương phải nhổ cánh gà ra, cắn một nửa rồi thả vào đ ĩa, ăn lại, sau khi ăn xong lại ăn tiếp nửa còn lại, đáng yêu như một chú cún con. Khiến người ta muốn yêu thương, Hàm Nhất không nhịn được mà sờ hai cái vào mái tóc của anh, hành động này khiến Bạch Dương kinh ngạc: “Làm gì đấy?”
Hàm Nhất: “Không có gì, giúp anh vuốt tóc.”
“Ồ, nghe có vẻ kỳ lạ làm sao ấy.” Bạch Dương không thấy các staff đang nhịn cười.
Hàm Nhất đưa cho Bạch Dương một cái cánh gà khác, Bạch Dương vô tư ăn nó.
Một bữa trưa biến thành một buổi biểu diễn, đặc sắc đến mức khiến mọi người đều nóng lòng muốn thử ăn cánh gà kiểu mới.
Sau bữa ăn, một vòng thử thách mới lại bắt đầu.
Bạch Dương lúc ăn cơm đã suy nghĩ rành mạch rồi, thề sống chết lấy lại thể diện của mình: “Đu quay tử thần.”
Trần Hàm Nhất sau khi đi tàu lượn siêu tốc xong sớm đã muốn thử trò chơi k1ch thích nhất đu quay tử thần rồi: “Lựa chọn của đồ đệ đều phải theo ý của sư phụ”.
Bạch Dương nghe vậy liền trợn mắt.
Đạo diễn Nghiêm: “Mục thử thách, khi đu quay lên đến vị trí cao, tổ đạo diễn sẽ đưa ra bốn kí tự trên mặt đất trong năm giây. Các bạn phải xem đó là từ gì. Khi đu quay trở lại mặt đất, phải nói chính xác từ đó mới được tính là thành công, thất bại sẽ bị trừng phạt. “
Bạch Dương: “Hôm nay tôi không đeo kính áp tròng, phải dựa vào cô rồi.”
Trần Hàm Nhất: “Tôi bị lóa mắt.”
Nghe xong lời này, Đạo diễn Nghiêm nghĩ cuối cùng cũng có cơ hội trừng phạt hai người này, không khống chế được biểu cảm trên mặt.
Bạch Dương và Trần Hàm Nhất đang ngồi gần nhau, đu quay là kiểu sẽ b ắn ra, đột nhiên bay vụt lên trời, Trần Hàm Nhất kích động hét lên: “Tuyệt quá ~ Wow ~”
Màng nhĩ của Bạch Dương đau như muốn thủng, nhịn không được muốn bịt tai lại, nhưng tay bị mắc kẹt trong dây an toàn nên không thể làm được gì.
Hai người đã từ bỏ nhiệm vụ nên hoàn toàn không thèm đọc chữ trên mặt đất, khi xuống liền trực tiếp chấp nhận hình phạt sau.
Đạo diễn Nghiêm: “Mỗi người một ly nước ép mướp đắng, tự nhiên không ô nhiễm. Hai người tự bón cho nhau đi.”
Bạch Dương vừa nghe đến trừng phạt, liền than thở: “Chẳng lẽ tổ đạo diễn không có ý tưởng mới nào ư, sao mà lúc nào cũng phạt uống thế.”
“Vậy đó, thà ngồi đu quay ba lần còn hơn bị phạt.” Trần Hàm Nhất theo sau trêu chọc chế giễu.
Bạch Dương vừa nghe vậy liền chữa lại: “Chúng tôi vẫn là nên uống nước ép mướp đắng đi.”
Hai người đút cho nhau một ly đầy nước ép mướp đắng, mặt Bạch Dương như bị vị đắng kia kéo đi mất, còn Trần Hàm Nhất thì giống như chẳng sao cả.
Bạch Dương cảm thấy thật khó tin, “Cô không thấy đắng à?”
Trần Hàm Nhất: “Vẫn bình thường, ở nhà tôi hay ăn mướp đắng, chẳng có cảm giác gì.”
Bạch Dương kinh ngạc: “Ăn sống?”
Trần Hàm Nhất gật đầu, “Tốt cho sức khỏe, anh cũng có thể ăn thử.”
“Haha, không cần đâu.” Bạch Dương lắc đầu, trong lòng kinh hãi: Con gái kiểu gì thế này, quá đáng sợ!
Đạo diễn Nghiêm: “Xong rồi, các cậu có thể chọn hạng mục thứ tư.”
Hàm Nhất rất có hứng thú với các loại trò chơi k1ch thích, nhìn thấy cách đó không xa là tàu hải tặc: “Cái kia đi.”
Bạch Dương sao cũng được, gật đầu “Chỉ là tàu hải tặc thôi mà.”
Đạo diễn Nghiêm cười khà khà vài tiếng, “Nhiệm vụ của tàu hải tặc rất đơn giản. Hai người có một nắm tiền, tính đúng thì thành công. Sai thì, khà khà.”
“Không vấn đề gì, tôi đếm tiền đúng không?” Trần Hàm Nhất vô cùng tự tin, thử thách của nhiệm vụ này thành công là điều tất nhiên.
Đạo diễn Nghiêm trợn mắt, “Ngủ à? Nằm mơ đi!”
Trần Hàm Nhất bĩu môi, “Đồ keo kiệt!”
Đạo diễn Nghiêm nhìn chằm chằm cô, Hàm Nhất lập tức ngậm miệng lại. Đạo diễn Nghiêm lại liếc nhìn Bạch Dương, Bạch Dương vội vàng xua tay, “Đừng nhìn tôi, tôi không cần tiền!”
Lời của Bạch Dương tuy không phải cố ý, nhưng rõ ràng là một kiểu phô trương giàu có trá hình, hơi ngứa đòn, gặp phải ánh mắt căm thù và hâm mộ của mọi người, mà biểu hiện rõ ràng nhất chính là Trần Hàm Nhất.
Bạch Dương và Trần Hàm Nhất mỗi người lấy một phong thư do tổ tiết mục chuẩn bị, lên tàu hải tặc. Tàu vừa di chuyển, Hàm Nhất nhanh chóng lấy tiền ra bắt đầu đếm, mà trông Bạch Dương không vội vàng tí nào.
Vì đã thích nghi với hoạt động k1ch thích như vậy, cả hai người đều dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ đếm tiền. Sau khi tàu hải tặc dừng lại, cả hai cùng nhau đến bên đạo diễn.
Trần Hàm Nhất: “520 tệ.”
Bạch dương: “1314 tệ.”
Trần Hàm Nhất: “Anh yêu em suốt đời suốt kiếp? Qúa tầm thường!”
Bạch Dương cũng chán ghét hai con số này, “Tục không chịu nổi mà!”
Sắc mặt của staff trông rất khó coi, thế mà lại bị hai vị chúa tể độc thân này ghét bỏ, nếu là CP khác thì thể nào cũng cảm động mà khen ngợi rồi, bây giờ lại còn bị hai người này miêu tả là thô t ục.
Đạo diễn Nghiêm ho khan hai cái, “Mời chọn cái cuối cùng.”
Bạch Dương vươn tay, “Oẳn tù tì đi.”
“Được.” Trần Hàm Nhất phối hợp với Bạch Dương.
Bạch Dương ra đá, Hàm Nhất ra lá.
Hàm Nhất: “Tôi thắng rồi! Đua xe địa hình!”
Bạch Dương hai mắt sáng lên, vậy mà cùng suy nghĩ: “Đi thôi.”
Đạo diễn Nghiêm hơi hỗn loạn, hạng mục này mới mở, tổ chương trình cũng không thiết kế hạng mục thử thách cho nó.
Trần Hàm Nhất nhìn ra vấn đề, “Chẳng lẽ Đạo diễn Nghiêm lại không thiết kế hạng mục thử thách à?”
Đạo diễn Nghiêm: “Chờ một chút, sẽ có ngay.”
Trần Hàm Nhất: “Không cần phiền phức như vậy, cứ để chúng ta đến thi đấu là được.”
“Thi đấu?” Đạo diễn Nghiêm rất ngạc nhiên.
Trần Hàm Nhất: “Đạo diễn chú tự mình lên, cùng đua với chúng tôi.”
Bạch Dương nghe vậy liền có chút hứng thú, “Chúng tôi mà thua thì sẽ chấp nhận trừng phạt. Chúng tôi thắng thì tổ đạo diễn phải ngồi tàu lượn siêu tốc. Quan trọng nhất chính là tay phải cầm trứng gà.”
“Này quá đáng rồi nha. Đạo diễn Nghiêm nào dám so.” Trần Hàm Nhất cố ý bẫy.
Các thành viên trong tổ đạo diễn đều đổ mồ hôi thay Đạo diễn Nghiêm. Đạo diễn Nghiêm biết ông ta đang cưỡi trên lưng hổ, lại nghĩ đến việc mấy chục năm qua ông là tay già đời, chắc gì đã thua: “Thi thì thi, thua rồi thì các người cứ đợi đấy!”
Đạo diễn Nghiêm lên một chiếc xe kart, hai chiếc xe bên trái và bên phải lần lượt là Bạch Dương và Trần Hàm Nhất. Khi đèn tín hiệu thay đổi, Bạch Dương lao ra trước, Đạo diễn Nghiêm cũng lao ra, Hàm Nhất đi cuối cùng.
Đạo diễn Nghiêm đã dự định trong lòng từ lâu, có thể không bằng Bạch Dương, nhưng Trần Hàm Nhất lại không thành vấn đề, nên ngay từ đầu đã nhìn chằm chằm vào xe của Trần Hàm Nhất. Không ngờ, sau một khúc cua, xe của Trần Hàm Nhất xuất hiện ở vị trí dẫn đầu, ông ta trở thành người cuối cùng về đích.
Kết thúc trận đấu, Bạch Dương đã giành được vị trí đầu tiên bằng thực lực của mình, Trần Hàm Nhất về thứ hai, Đạo diễn Nghiêm ở cuối.
Đạo diễn Nghiêm không thể hiểu nổi. “Sao xe của cô lại vượt lên? Tại sao tôi không nhìn thấy xe của cô?”
Trần Hàm Nhất: “Đi tắt đón đầu! Có hai con đường trên trường đua này. Chú và Bạch Dương đi đường xa, tôi đi đường tắt.”
Đạo diễn Nghiêm tức giận đến mức chỉ có thể tự trách mình vì đã rơi vào bẫy của Trần Hàm Nhất. Vừa nghe đã biết là do Trần Hàm Nhất đã lên kế hoạch trả thù từ sớm, vậy mà đã để cô ta đạt được. Bây giờ cả tổ chương trình đều bị mắc kẹt, thời khắc đau khổ nhất sắp bắt đầu.
Bạch Dương hả hê nhìn tổ đạo diễn, “Mọi người cố lên nhé! Hoan nghênh mọi người đến với tàu lượn siêu tốc.”
Trần Hàm Nhất: “Thua là phải chịu! Các đạo diễn ơi!”
Anh Chương, Tiểu Giả cùng một số người khác sắp khóc đến nơi, thật sự không thể hiểu nổi, rõ ràng ngay từ đầu là chỉnh người ta, thế nào lại thành bị người ta chỉnh rồi.
Nhìn tổ đạo diễn lên tàu lượn, có hồi hộp, có phấn khích, nhiều hơn nữa là khóc không ra nước mắt, Bạch Dương và Trần Hàm Nhất đứng xem vô cùng vui vẻ, thậm chí còn ăn ý vỗ tay.
Trần Hàm Nhất: “Hợp tác vui vẻ!”
Bạch Dương: “Hợp tác vui vẻ!”