Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cổng khoá chặt, tôi đưa chiếc chìa khoá nhẹ nhàng mở rồi đẩy cửa phòng khách. Ngay trước mặt tôi, chị gái thân yêu cùng gã đàn ông đốn mạt đang hôn nhau đến mức không biết trời trăng là gì, chiếc váy của chị Linh cũng rơi xuống đất. Làm cùng công ty? Đi công tác một tuần?
Tôi không còn nghĩ được gì, cúi xuống cầm hai chiếc giày cao gót trước mặt ném thẳng về phía hai kẻ khốn nạn, lực ném của tôi mạnh đến mức cả hai đều bị đỏ ửng phần má, có lẽ đau lắm nhưng không đau bằng tim tôi lúc này. Hai kẻ khốn nạn khẽ buông tay nhau, tôi mím chặt môi rít lên:
- Mẹ kiếp!
Thế nhưng cả hai dường như không hề ngạc nhiên, Thắng đỡ chị Linh ngồi lên ghế rồi bóp chặt tay tôi trợn mắt nói:
- Cô làm cái trò gì đấy?
- Anh hỏi tôi làm trò gì? Tôi phải hỏi anh, anh và chị ta làm trò gì? Lũ gian phu dâm phụ, cái loại mèo mả gà đồng.
Chị Linh đang ngồi trên ghế bình thản đáp:
- Trai chưa vợ, gái chưa chồng sao gọi là gian phu dâm phụ?
Tôi nhìn vẻ mặt chị ta, không thể ngờ từ một cô chị yêu thương em gái chị ta lại trở mặt nhanh đến vậy, đến mức tôi còn tưởng người ngồi trước mặt đây không phải người giấu cho tôi chiếc đùi gà. Tôi điên tiết, hất tay Thắng lao về phía chị ta uất ức nói:
- Chị biết rõ anh ta là người yêu tôi, sao chị có thể làm vậy?
- Anh ấy nói chưa từng yêu em.
- Chị nói gì?
- Chị nói anh ấy chưa bao giờ yêu em, là do em ảo tưởng thôi.
Tôi không kiểm soát được túm tóc chị ta tát thẳng vào mặt. Vừa tát được một cái, Thắng vội lao vào đẩy mạnh tôi khiến tôi loạng choạng rồi đập đầu vào thành bàn tivi, có thứ gì đó nhói lên, có thứ gì đó ướt ướt chảy ra. Tôi chạm tay lên trán, máu chảy thành dòng, Thắng nhìn tôi, một chút thương cảm không có chỉ vội hỏi chị Linh:
- Em có sao không?
Tôi bị đau, nhưng không đau đớn bằng nỗi đau trong tim. Ngay cả giây phút này đây tôi cũng không tưởng tượng nổi chuyện này là thật...
Bên ngoài chợt có tiếng cạch cửa, mẹ tôi không biết từ đâu bước vào, nhìn cảnh tượng trước mắt bà chợt rít lên:
- Có chuyện gì đấy?
Tôi nhìn mẹ, nhìn Thắng ôm chị gái bỗng thấy uất ức vô cùng, khi tôi còn chưa kịp lên tiếng chị Linh đã khóc lóc, mẹ tôi cũng không thèm tìm hiểu mà quay sang tôi trợn mắt hỏi:
- Mày làm gì nó à? Có chuyện gì đấy? Chúng mày rốt cuộc làm sao?
Tôi biết dù cho tôi đúng, dù cho chị Linh có ngàn vạn lỗi sai mẹ tôi vẫn sẽ bênh chị ta, huống hồ lúc này đây chị ta lại có thai theo lời Thắng nói, và... Thắng lại là phó phòng nhân sự của công ty Bình An. Một mối ngon thế này chắc chắn mẹ tôi cũng chẳng dại gì mà không từ chối. Tôi hận Thắng một thì đau đớn vì chị gái mình đến cả trăm ngàn lần. Anh ta phản bội tôi tôi có thể chấp nhận, nhưng còn chị Linh, máu mủ ruột thịt sao có thể làm ra cái trò này với tôi? Từ nhỏ tới lớn chỉ có chị ta và bà nội tốt với tôi, tôi thực sự vẫn không thể tưởng tượng nổi chị ta đâm tôi một nhát đau đến vậy.
Hai chữ gia đình thiêng liêng rốt cuộc cũng chỉ đến thế này thôi sao? Tôi nhìn mẹ, từ nhỏ tôi đều sợ bà, bà nói một tôi không dám cãi hai, nhưng lúc này tôi dường như vứt bỏ hết lớp vỏ bọc yếu đuối, tôi nhìn mẹ bật khóc nói hết, tôi nói hết việc chị Linh biết Thắng là người yêu tôi, nói cả việc hai người đem nhau về đây làm trò đồi bại, nói cả việc mẹ lúc nào cũng chiều chuộng mới khiến chị ta thế này với tôi. Bao nhiêu cảm xúc dồn nén lúc này tôi tuôn bằng sạch, đến khi nói xong cũng thấy mặt đẫm nước mắt, hai tay run lên vì giận dữ. Ban đầu tôi còn tưởng nói xong mẹ tôi sẽ lao vào chửi tôi, đánh tôi hay ném luôn quần áo của tôi ra đường. Thế nhưng không! Mẹ lặng yên nghe, rồi đột nhiên nhìn chị Linh quát lớn:
- Con Linh, sao mày lại dám dẫn trai về nhà... chúng mày... con hư đốn này, tao cho mày ăn học rồi mày thế à?
Mẹ tôi chửi đến đâu tôi cũng sững người lại đến đó, phản ứng này tôi thực sự không dám tin. Chị Linh thấy vậy sụt sịt đáp:
- Mẹ à. Anh Thắng là phó phòng nhân sự của con, bọn con yêu nhau là thật...
- Phó phòng nhân sự?
- Dạ vâng.
Mẹ tôi khẽ liếc nhìn tôi rồi lại gào lên:
- Kể cả như vậy thì chúng mày cũng được phép lôi nhau về đây à? Rồi đây còn là người yêu của em gái mày... con ôn này
Nói đến đâu mẹ tôi lao vào chị Linh đến đấy, Thắng thấy vậy liền quỳ xuống chân mẹ tôi van xin:
- Cô đừng đánh Linh nữa, cô ấy đang có bầu, cháu sẽ cưới cô ấy. Còn chuyện cháu với Phương chỉ là tình yêu bọ xít và cháu cũng đã chia tay Phương rồi, cháu xin cô đấy, đánh cháu chứ đừng đánh Linh, cô ấy không có lỗi gì.
Cảnh trước mặt thật là cảm động, sao mà giống trong phim thế? Chàng trai bảo vệ cô gái trước mọi sóng gió sao? Tôi nhổ toẹt bãi nước bọt thẳng vào mặt Thắng nghiến răng nói:
- Anh chia tay tôi được một tuần mà chị ta đã có thai, t*ng trùng của anh là t*ng trùng trâu à mà nhanh đến thế? Hay trong lúc yêu tôi anh đã cắm cho tôi mấy cái sừng dài lên đầu rồi? Anh nghĩ tôi ngu mà không đoán ra được từ hồi anh đi công tác Đà Nẵng anh và chị ta đã mờ ám với nhau sao? Ừ mà tôi ngu thật đấy, lẽ ra tôi nên biết sớm hơn mới phải.
- Phương, giờ em nói gì cũng được nhưng anh yêu Linh là thật.
- Trước kia anh cũng nói yêu tôi thật đấy.
- Đó là trước kia, vả lại giờ cô ấy có bầu rồi, cùng là chị em trong nhà em có thể tác thành cho anh và cô ấy coi như vì đứa bé này không?
- Tác thành? Anh nghĩ tôi đủ cao thượng để tác thành à? Sao anh nói chuyện dễ dàng thế? Còn chị nữa, sao chị đối với tôi như vậy? Chị lúc nào cũng ngọt nhạt nói yêu quý tôi sao lại đâm tôi sau lưng?
Chị Linh cúi mặt khoé môi hơi cong lên đáp:
- Phương, em đừng cố chấp như vậy, em thực sự không hợp với Thắng
- Không hợp cũng không sao, không hợp thì cũng không thể là chị?
Chị Linh định gân cổ lên nói gì đó mẹ tôi liền quát lớn:
- Chúng mày im hết cả đi. Nhà này rồi bắt đầu không còn tôn ti trật tự gì nữa. Chúng mày rặt một lũ mất dạy cả, rồi ba chúng mày về lại đập cho. Còn con Linh, cầm quần áo cuốn xéo khỏi đây, tao không có loại con mất dạy như mày.
Nếu tôi sốc vì chuyện chị Linh và Thắng một thì sốc vì thái độ của mẹ tôi mười. Chị Linh nhìn mẹ tôi hốt hoảng lắp bắp nói:
- Mẹ, con... sao mẹ lại đuổi con? Con làm gì sai chứ? Con yêu người ta thì có gì sai?
- Câm mồm ngay, đến giờ mày vẫn còn hỏi mày sai gì? Mày dẫn trai về nhà, mày còn đang học mà mày làm cái chuyện này, mày yêu cũng không thèm tìm hiểu rồi yêu đúng người yêu em gái mày. Cái loại ngu ngốc, mất nết... cút ra khỏi nhà tao
Mẹ tôi nói đến đâu lên phòng một lúc mới xuống còn mang hai valy quần áo của chị Linh ném mạnh xuống. Mặc cho chị Linh kêu gào, mặc cho Thắng van xin mẹ tôi vẫn nhất mực đuổi chị ta ra khỏi nhà. Thế nhưng điều này không làm tôi một chút hả hê, lại càng thêm đau lòng. Dù sao cũng là một gia đình, cuối cùng lại thành ra như vậy, dù cho tôi còn rất hận chị ta, nhưng sao cảnh này tôi thực sự không hề thấy vui. Chị Linh bị mẹ tôi lôi xềnh xệch ra ngoài, cuối cùng cũng cùng Thắng đi. Chỉ có tôi vẫn ngồi nhìn theo, bất lực, vô vọng, không biết phải làm thế nào?
Khi chị Linh đi khuất, tự dưng tôi bật khóc rất lớn, có lẽ đây là lần đầu tôi khóc nhiều khi vậy, khóc đến khi không còn chút sức lực nào mới đứng dậy. Mẹ tôi ngồi trên ghế, vẻ mặt buồn rầu, tôi cũng không quan tâm đứng dậy lên thẳng phòng. Căn phòng trước kia của hai chị em giờ chợt lẻ loi chỉ mình tôi, tôi nằm thiếp đi, trong giấc mơ lại hiện về những kí ức tuổi thơ, giá mà chỉ là một giấc mơ, giá mà Thắng yêu một người khác thì cơn ác mộng này tôi sẽ không phải đối diện.
Tối hôm ấy ba tôi không về, mẹ tôi nấu cơm rồi gọi tôi xuống ăn. Đây là lần đầu tôi ở nhà mà mẹ nấu cho tôi ăn, tôi cũng không biết sao mẹ lại thay đổi nhanh đến vậy. Thế nhưng dù tôi có đoán thử thì vẫn không tìm ra nguyên nhân. Thực ra dạo này mẹ tôi cũng dần bớt mạt sát tôi, nhưng hôm nay lần đầu tôi thấy mẹ như vậy với chị Linh. Có điều đầu tôi giờ ong ong, không thể nghĩ được gì chỉ xuống ăn uống như cái máy được lập trình sẵn. Ăn cơm xong tôi định rửa bát mẹ tôi cũng không cho, còn giục tôi đi tắm và thay luôn băng trên phần trán bị thương. Tôi không từ chối được đành nghe theo, tắm táp thay băng xong tôi lên phòng ngồi thu lu trên giường. Không biết sau cơn ác mộng thì người ta phải mất bao lâu để quên, nhưng đến tận giờ phút này tôi vẫn không quên nổi. Căn nhà này chợt bỗng lạnh lẽo, vắng vẻ, nước mắt tôi lại trào ra. Khi đang khóc thì bên ngoài có tiếng đập cửa, tôi vội vàng quệt ngang quệt dọc rồi ra mở. Mẹ tôi bước vào đột nhiên nói:
- Phương, mẹ nói chuyện với con một chút được không?
Tôi nhìn mẹ, mãi mới lắp bắp đáp:
- Dạ... được được ạ.
- Cả ngày hôm nay mẹ buồn lắm, mẹ có hai cô con gái mà giờ hai chị em con như vậy mẹ rất đau lòng. Mẹ ở phòng cứ khóc suốt, mẹ thấy mẹ đúng là không biết dạy con dạy cái, nuông chiều con Linh giờ nó hư hỏng.
Không đợi tôi lên tiếng mẹ tôi lại cất lời:
- Mẹ biết từ nhỏ mẹ luôn thiên vị con Linh, còn con thì mẹ lạnh nhạt. Mẹ biết con giận mẹ, con hận mẹ, nhưng... mẹ cũng có nỗi khổ tâm riêng. Khi có con cả nhà ai cũng mong là trai, nhưng khi sinh ra là gái mọi người đều chỉ trích mẹ. Mặc dù lúc sinh con, mẹ bị băng huyết suýt chết, bác sĩ bảo cứu mẹ hay cứu con dù cho mẹ muốn cứu con ông nội vẫn khăng khăng bắt ba cứu mẹ vì ba bảo con gái ông không cần. Cũng may bác sĩ cuối cùng cũng cứu được cả hai mẹ con, nhưng ông luôn hằn học và đổ lỗi cho mẹ không biết đẻ. Áp lực sau sinh, lại thêm việc ông nội chì chiết mẹ, ba con thì nhu nhược khiến mẹ như muốn chết đi. Lúc con sinh, hàng quán của ông bà nội cũng bị vỡ nợ, có thầy bói nói con là khắc tinh của nhà này nên mọi người càng mạt sát, chửi bới mẹ. Sau này khi con lớn một chút ông nội bắt mẹ sinh bằng được con trai, nhưng trong một lần mang thai, vì cứu con khỏi tai nạn giao thông mẹ đã bị sẩy thai rồi bị cắt luôn tử cung. Từ đó mẹ sống như cái xác không hồn, bao áp lực mẹ dồn về con. Mẹ biết mẹ ích kỉ nhưng mẹ không kiểm soát nổi, mẹ luôn cho rằng cái chết của em con là do con, mẹ luôn cho rằng việc cả nhà này ghét bỏ mẹ vì con. Mẹ... là người mẹ tồi. Thời gian này mẹ đã suy nghĩ rất nhiều... mẹ nhận ra mẹ tồi tệ với con quá. Mẹ rất hối hận, hơn hai mươi năm làm mẹ của con chỉ biết chửi bới hằn học với con...
Mẹ tôi nói đến đâu, khóc đến đấy, tôi cũng khóc, bầu không khí chợt im lặng đến đáng thương. Thế nhưng trong lòng tôi vẫn chưa thể hết lạnh lẽo, vẫn có một khoảng cách mà vĩnh viễn tôi không biết lấp đầy thế nào. Mẹ tôi cúi mặt rồi kể lại những chuyện ngày xưa rồi lại liên tục xin lỗi tôi. Những chuyện này tôi chưa từng được nghe, cũng luôn thắc mắc vậy sao nghe xong lại không thấy nhẹ nhõm chút nào?
Mẹ tôi kể xong đi về phòng, tôi cũng nằm vật ra. Bao nhiêu suy nghĩ cứ ngổn ngang trong lòng, tôi không biết phải thoát ra từ đâu.
Những ngày tiếp theo tôi cố gắng gượng vượt qua cú sốc để đi làm. Mẹ tôi thực sự thay đổi, còn chị Linh thì không về. Thế nhưng tôi lại có cảm giác rất lạ, một cảm giác bất an mơ hồ, một cảm giác không thực tế đang diễn ra. Bầu không khí của hai mẹ con thực sự chẳng hề thân thiết nhưng vẻ mặt của mẹ tôi thể hiện ra. Dù cho tôi đã nghĩ đừng nên suy nghĩ theo chiều hướng tích cực nhưng vẫn không xua đi nổi. Có lẽ do bị người chị gái của mình phản bội nên tôi bị ám ảnh bởi cái gọi là ruột thịt. Thực ra tôi là đứa không giận dai, nhưng lần này tôi vẫn không thể tha thứ cho chị ta. Có điều việc chị ta đi khỏi nhà, tôi vẫn có chút băn khoăn.
Ba tôi đi mấy ngày không về, cũng không biết ba đi đâu chỉ thấy mẹ nói dưới quê có việc nên ba dưới đó. Năm ngày sau khi chị Linh bị đuổi tôi mới thấy ba về, tối hôm ấy đi làm về chợt thấy ba mẹ ngồi ở bàn, mái tóc ba phờ phạc có chút bạc đi. Hình như có chuyện gì đó rất nghiêm trọng, tôi thấy mắt mẹ đỏ hoe, ba thì liên tục thở dài. Trước nay tôi ít khi dám hỏi nhưng lúc này thấy cảnh tượng trước mặt liền khẽ lên tiếng:
- Ba, ba mới lên ạ? Có chuyện gì vậy ba?
Mẹ tôi nghe tôi nói chợt đưa tay quệt nước mắt đáp lại:
- Bà nội...
Tôi mới nghe đến đây tim đã như ngừng lại vội vàng hỏi:
- Bà sao hả mẹ?
- Bà nội dạo này ốm, mấy hôm nay ba con đưa bà lên viện tỉnh mà người ta bảo bà bị tim, cần mổ gấp. Mấy hôm nay ba mẹ xoay tiền khắp nơi mà không thể đủ. Số tiền phẫu thuật rất lớn, ba mẹ thì chỉ buôn bán chút rau củ không thể tìm đâu được. Anh em họ hàng dưới quê thì ai cũng nghèo... giờ mẹ không biết làm sao, cũng không thể chống mắt lên nhìn bà...
Tôi nghe xong chợt như khuỵ xuống, vừa trải qua một cú sốc tình cảm lại thêm chuyện này tôi thấy như rơi xuống vực. Bà nội là người thương tôi, từ bé đã chăm bẵm tôi thay mẹ, tôi nhìn mẹ hỏi lại:
- Số tiền phẫu thuật là bao nhiêu hả mẹ? Con đi làm cũng tiết kiệm được vài chục triệu.
- Không đủ đâu con à, vì bà già rồi, ca phẫu thuật phức tạp nên cần hơn ba trăm triệu cơ.
Ba trăm triệu, có lẽ đối với người khác là con số bình thường nhưng đối với tôi nó to lớn đến mức nghe thôi cũng thấy sợ.
- Ba mẹ vay được bao nhiêu rồi ạ?
- Cũng chỉ mới chưa đến năm mươi triệu, toàn bộ tiền tiết kiệm với vay đủ nơi rồi.
Năm mươi triệu với hai ba chục triệu của tôi thì cũng chẳng nổi một phần ba, còn chưa kể bao nhiêu chi phí phát sinh. Tôi nuốt nước bọt, hai tay bấu chặt nhau hỏi lại:
- Vậy bà đang nằm ở đâu vậy ba? Con muốn đi thăm bà?
Ba tôi thở dài đáp:
- Giờ muộn rồi, bệnh viện cũng không cho vào, hôm nay bác Thông lên chăm bà rồi, con lên ngủ đi mai vào thăm bà sau.
Tôi định nói thêm ba tôi đã bỏ lên tầng, mẹ tôi thì thở dài thườn thượt bên dưới. Tôi không dám nói gì, tắm vội rồi lên phòng mở danh bạ điện thoại. Nhưng cỡ tôi thân cô thế cô, làm gì có quen ai để mà vay với mượn? Tôi lấy can đảm gọi cho chủ nhà hàng, nhưng anh ta cũng nói chỉ có thể cho tôi vay tối đa ba mươi triệu mà trừ vào tiền lương chứ không thể hơn. Dù cho tôi mặt dày năn nỉ anh ta vẫn không đồng ý, mấy người bạn ở nhà hàng làm cùng đều như tôi, còn phải chăm lo cho gia đình, không có ai có khả năng cho tôi vay nổi mười triệu. Cả đêm ấy tôi không ngủ được tìm cách vay tiền nhưng cuối cùng cũng vẫn tay trắng. Sáng hôm sau tôi xin nghỉ làm một ngày vào thăm bà. Bà tôi nằm ở phòng hồi sức, cả người dây dợ chằng chịt, bà nằm thiêm thiếp mắt chẳng mở nổi chỉ có hơi thở yếu ớt. Nhìn bà sống mũi tôi cứ cay xè, không muốn khóc mà nước mắt cứ rơi. Lâu nay tôi bận làm ít về thăm bà, bà gầy đi nhiều quá, bàn tay nhăn nheo, cả gò má toàn những vết chân chim sâu hoắm. Ngồi với bà mấy tiếng tôi vẫn không thể nào tìm nổi cách để cứu bà, mẹ tôi nói bà yếu lắm nếu không phẫu thuật gấp e rằng bà không còn sống được bao lâu. Cảm giác không có tiền, cảm giác nghèo khổ không cứu nổi người thân còn đau đớn bất lực gấp ti tỉ lần cảm giác bị phản bội. Lúc này tôi mới thấm thía rằng Thắng rốt cuộc cũng chẳng đến mức quá quan trọng trong cuộc đời tôi.
Buổi trưa tôi với mẹ xuống cangtin ăn cơm, mẹ vừa uể oải gắp cơm vừa nói:
- Nãy bác sĩ lại nói với mẹ tình hình bà càng lúc càng xấu, nếu không có tiền phẫu thuật thì nên lo hậu sự.
Tôi nghe xong nước mắt chảy xuống cả đĩa cơm.
- Mẹ cố xoay sở cộng số tiền con đưa vẫn không đủ. Mà giờ vay nóng người ta cạch mặt nhà mình rồi con ạ, mẹ không biết làm sao nữa.
Mẹ nói tôi chẳng biết đáp thế nào, muốn gào to sao ông trời bất công thế mà chỉ biết im lặng. Ăn xong tôi lại lên phòng bà nằm, mẹ tôi không biết đi đâu cả buổi tối mới về. Lúc tôi đang lau tay chân cho bà mẹ tôi vào khẽ gọi tôi ra ngoài nói:
- Phương, mẹ có chuyện này...
Nhìn giọng điệu ngập ngừng của mẹ tôi hơi lo lắng hỏi lại:
- Có chuyện gì vậy mẹ?
- Mẹ tìm được một chỗ xoay tiền rồi nhưng...
- Xoay được tiền là tốt rồi, sao lại nhưng hả mẹ.
- Thực ra... ban nãy vợ bác Thông nói có một gia đình rất giàu có một đứa con trai năm nay hơn ba mươi tuổi. Vì ba của cậu ta bị ung thư, mà cậu ta đã mất vợ năm sáu năm nay nên đang muốn cưới vợ gấp để ba cậu ta có thể nhắm mắt xuôi tay thanh thản. Nhà cậu ta không ra điều kiện gì, chỉ cần con dâu còn trinh tiết và khoẻ mạnh thôi, nếu đồng ý họ sẵn sàng chi một khoản tiền đủ để bà nội con phẫu thuật. Mà họ nhà mình mỗi con với con Linh là con gái, con Linh thì bỏ đi...
Tôi bất chợt sững người lại, một lúc rất lâu mới kịp hiểu mẹ tôi định nói gì. Rõ ràng trưa nay tôi đã từng nghĩ rằng hay tôi bán thân đi mà cứu bà vậy mà lúc này mẹ tôi nói tôi lại bỗng sợ hãi. Mẹ tôi thấy tôi im lặng lại nói tiếp:
- Bác bảo nhà cậu ta có công ty nhỏ ở Hà Nội, cậu ta rất hiền lành nhưng vì vợ mất trong một vụ tai nạn nên không yêu ai nữa cứ ở vậy. Cậu ta cũng đẹp trai, mẹ xem ảnh rồi, hiền lành lắm con ạ. Giờ nếu con không cứu bà, mẹ thực sự cũng không còn cách nào nữa, mẹ không thể xoay thêm được tiền con à. Bà nội từ nhỏ đã chăm sóc con...
Bên ngoài có tiếng bước chân trên nền đất, vị bác sĩ mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang mở cửa thăm khám cho bà nội tôi rồi khẽ nói với mẹ:
- Thực sự nên cho bà đi phẫu thuật gấp đi chứ không thì nên mang bà về nhà lo hậu sự chứ tình hình bà yếu quá rồi.
Mẹ tôi nhìn người bác sĩ khẽ gật đầu, đợi anh ta đi khuất mẹ tôi liền bật khóc nói:
- Phương, chỉ có con cứu được bà thôi. Nếu không... Dù sao con cũng chia tay thằng bội bạc kia rồi, bắt đầu lại cũng được mà con. Chứ để bà thế này con nỡ lòng sao? Con xem nhà này bà thương con nhất, con nghĩ đến bà được không con? Nếu con chưa có tình cảm thì vun đắp dần, con xinh đẹp, ngoan ngoãn thế này chắc chắn họ cũng thương con thôi
Tôi cúi gằm mặt, lặng lẽ xoay người đáp lại:
- Mẹ để con suy nghĩ một chút.
Nói rồi tôi bước về dãy hành lang ngồi xuống ghế sắt. Tôi không biết mình ngồi bao lâu, không biết đã nghĩ gì, nếu là ba mẹ tôi vỡ nợ có lẽ không đời nào tôi đồng ý nhưng là bà tôi, là bà nội của tôi. Tôi muốn ích kỉ, nhưng người duy nhất tôi không thể ích kỉ là bà. Tôi còn nhớ hồi nhỏ bà đã bao lần vì tôi mà cãi cự với mẹ, bà đã vất vả chăm sóc mỗi lần tôi ốm, lớn một chút bà giấu mẹ cho tôi tiền, người duy nhất trên đời thương tôi là bà. Bầu trời ngoài kia đen kịt, không trăng không sao chỉ có tiếng gió rít khẽ, ban nãy tôi còn nghĩ tôi sẽ khóc vậy mà lúc này đôi mắt ráo hoảnh. Cuối cùng sau hơn một tiếng suy nghĩ tôi đi vào phòng khẽ nói với mẹ:
- Mẹ! Mẹ nói với bác đi, con đồng ý!
Tôi nói xong, không đợi mẹ đáp bước ra ngoài rồi xuống cổng bệnh viện. Cuối cùng điểm dừng chân của tôi là một vỉa hè tối tăm! Tôi ngồi bó gối ở gốc cây bằng lăng, tôi thu mình lại dưới những tiếng hú hét của gió! Cuộc đời của tôi, có lẽ cũng như bầu trời đêm đen kia... đen kịt không một chút ánh sáng!