Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Hải Đường Lặng Lẽ Dưới Ánh Trăng
  3. Chương 16
Trước /25 Sau

Hải Đường Lặng Lẽ Dưới Ánh Trăng

Chương 16

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); La chưởng quầy thấy ta nhất quyết không chịu cúi đầu, bèn khẩn thiết cầu xin:  

 

"Đại nhân, có thể đổi hình phạt thành tiền phạt không?"  

 

"Tạ nương tử thể trạng yếu, nếu chịu đòn, e rằng không qua khỏi!"  

 

Bùi Lang cười nhạt:  

 

"Cũng được."  

 

"Nể tình phu thê một thời, ta giảm cho nàng ta một chút, chỉ phạt hai nghìn quan thôi."  

 

Tổng cộng tám nghìn quan.  

 

Tính toán chuẩn xác đến đáng sợ.  

 

*

 

Như Ý Lâu tận lực xoay sở, có thể gom đủ bảy nghìn quan, còn thiếu một nghìn quan.  

 

Số tiền này bắt buộc phải nhượng lại Như Ý Lâu mới có đủ.  

 

Đương nhiên, một nghìn quan không phải giá trị thực tế của Như Ý Lâu, nhưng đó là mức giá mà Như Ý Lâu buộc phải bán ra.  

 

Bùi Lang đã sắp xếp sẵn người tiếp nhận, nên không ai dám đưa giá cao hơn.  

 

Ta và La chưởng quầy diễn một màn bi thương, để kẻ mua tin rằng chúng ta thực sự bị ép bán, từ đó yên tâm ký khế ước. 

 

*

 

Chu nương tử vô cùng đau lòng:  

 

"Cứ tưởng cuối cùng có thể an ổn sinh sống, ai ngờ lại phải chạy nạn."  

 

La chưởng quầy vuốt râu cười:  

 

"Không đâu, Đông gia đã chuẩn bị cửa hàng mới ở Giang Nam, chỉ đợi chúng ta đến tiếp quản."  

 

"Có điều, lần này không chắc có thể quay lại kinh thành."  

 

Ta nhờ Chu nương tử dẫn theo Tiểu Vi.  

 

Nàng ấy ngạc nhiên hỏi:  

 

"Cô không đi sao?"  

 

Ta lắc đầu.  

 

"Người thân của ta đều ở kinh thành, ta phải ở lại bảo vệ họ."  

 

La chưởng quầy thở dài:  

 

"Đông gia quả nhiên liệu sự như thần."  

 

Ông ta lấy ra một phong thư, đặt vào tay ta.  

 

"Tạ nương tử, con đường phía trước, cô chỉ có thể tự mình đi tiếp rồi." 

 

20

 

Lá thư Thẩm Sơ Nguyệt để lại cho ta, không chỉ hướng dẫn chi tiết về cơ quan mật trong phủ, còn có bản vẽ chi tiết, ngân phiếu và thuốc men.  

 

Điều này càng khiến ta chắc chắn rằng nàng đã tham gia vào cuộc tranh đoạt ngôi vị, và người nàng trợ giúp chắc chắn không phải Hoài vương.  

 

Nhưng những điều đó không quan trọng bằng chuyện trước mắt.  

 

Việc nàng rút toàn bộ người của Như Ý Lâu khỏi kinh thành, chứng tỏ trận chiến này nhất định sẽ có thương vong.  

 

*

 

Ta lập tức đi kiểm tra mật thất, nghiên cứu kỹ lưỡng các cơ quan và đường hầm thoát thân, sau đó đốt ngay lá thư.  

 

Ngọn lửa bập bùng, tim ta cũng đập loạn nhịp.  

 

Thì ra cảm giác sống chếc trong gang tấc chính là như vậy.  

 

Giống hệt những gì Thẩm Sơ Nguyệt đã nói:  

 

Quy tắc, đúng sai, miệng lưỡi thế gian… tất cả đều là vô nghĩa.  

 

*

 

Ta như một con kiến, lén lút vận chuyển thức ăn và nước vào mật thất.  

 

Còn phải chuẩn bị cát cho Tiểu Trư—nếu không, cả mật thất sẽ bị nó bốc mùi mất!  

 

Cung biến có thể diễn ra chỉ trong vài canh giờ, cũng có thể kéo dài vài ngày, chỉ cần sống sót qua giai đoạn này, ta sẽ có đường thoát.  

 

Nhưng đúng lúc ta căng thẳng chuẩn bị, A huynh đột nhiên bị bắt đi.  

 

*

 

Tội danh của huynh ấy là “phỉ báng chính lệnh triều đình”.  

 

Mười lăm năm làm quan, A huynh luôn thận trọng, sao có thể sơ suất với lời lẽ trong thơ văn?  

 

Huynh ấy bị giam ở Ngự Sử Đài, ta chạy vạy khắp nơi, cuối cùng cũng mua được một cơ hội vào thăm ngục.  

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟

🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶

🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Huynh ấy bị giam cầm trong tình cảnh thê thảm, nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh như cũ.  

 

A huynh yêu thương tẩu tẩu suốt đời, từ khi tẩu ấy mất, huynh ấy cũng chẳng còn thiết tha điều gì.  

 

Ngay cả sinh mạng của chính mình.  

 

Nếu không phải còn cha mẹ già và con thơ, ta tin rằng huynh ấy đã sớm đi theo tẩu tẩu rồi.  

 

*

Huynh ấy cười với ta, giọng điệu như thể đang dặn dò những việc thường ngày:  

 

“Ôn Ôn, cha mẹ và A Hoàn, ta giao cả cho muội. Muội phải rời khỏi kinh thành ngay lập tức.”  

 

A huynh biết nội tình!  

 

Ta thăm dò:  

 

“Thái tổ có di chiếu, quan văn không liên quan đến mưu phản thì không thể bị giếc. Huynh chỉ là bị hãm hại, cùng lắm cũng chỉ bị cách chức hoặc lưu đày, đến lúc đó cả nhà chúng ta có thể rời đi cùng nhau.”  

 

Huynh ấy lắc đầu:  

 

“Không kịp nữa rồi.”  

 

Lòng ta chợt lạnh.  

 

*

Huynh ấy nói tiếp:  

 

“Ôn Ôn, trận chiến này không thể tránh khỏi nữa rồi.”  

 

Cuộc chiến đoạt vị đã đi đến hồi cao trào!  

 

Ta bình tĩnh phân tích:  

 

“Nhưng nếu bây giờ muội đưa cha mẹ rời đi, chẳng phải sẽ càng gây chú ý sao? Ngược lại, sẽ khiến chúng ta không thể ra khỏi kinh thành.”  

 

Huynh ấy ngẫm nghĩ một chút, rồi gật đầu:  

 

“Muội nói có lý. Nếu các người rời đi ngay bây giờ, bọn họ sẽ không thể dùng cha mẹ để ép cung ta.”  

 

“Chắc chắn cả hai phe đang tìm cách kiềm chế Tạ gia, muốn ra ngoài lúc này… chẳng khác nào cá nằm trên thớt.”  

 

Huynh ấy kéo ta lại gần, hạ giọng thì thầm kể hết mọi chuyện.  

 

Nghe xong, lòng bàn tay ta ướt đẫm mồ hôi.  

 

Thật sự là thiên la địa võng, hiểm ác vô cùng!  

 

*

 

Vừa ra khỏi lao ngục, ta tức tốc chạy về Tạ phủ, hy vọng có thể tìm ra cách thoát thân trước khi quá muộn.  

 

Nhưng ngay trước cửa Tạ phủ, ta chạm mặt Mạnh Vân Huyên.  

 

Nàng ta trang điểm rất dày, nhưng vẫn không thể che giấu vẻ tiều tụy trong ánh mắt.  

 

Ta không ngờ nàng ta lại đến đây.  

 

Giữa ta và nàng ta không có giao tình, cũng không có quan hệ lợi ích, vốn không có chuyện gì để nói với nhau.  

 

Thế nhưng…  

 

Nàng ta bây giờ trông giống hệt ta năm xưa.  

 

Ta không nỡ làm ngơ.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /25 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thỉnh Quân Tự Trọng

Copyright © 2022 - MTruyện.net