Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); A Hoàn xị mặt, lộ vẻ thất vọng, ta liền nắm tay nó:
"Nhưng A Hoàn có thể giúp cô cô bảo vệ tổ phụ tổ mẫu, có được không?"
Nó ngập ngừng một chút, rồi gật đầu thật mạnh:
"Dạ! Cô cô cứ yên tâm!"
Nhìn vào đôi mắt trong veo của đứa trẻ, ta thầm hạ quyết tâm:
Dù có phải liều cả tính mạng này, ta cũng nhất định phải đưa nó rời khỏi kinh thành!
*
Hành lý đã sắp xếp xong, mọi thứ đã chuẩn bị đâu vào đấy.
Ngay khi ta nghĩ rằng có thể tiến hành kế hoạch, cửa lớn Tạ phủ một lần nữa bị gõ vang.
Nhưng lần này…
Người đến… không phải Hoài vương.
Mà là…
Sở vương.
22
Tại sao Sở vương lại đến?
Đương nhiên là ta mời hắn đến.
Người truyền tin giúp ta—chính là Mạnh Vân Huyên.
Đây chính là đạo lý "dưới đèn là chỗ tối".
Bùi Lang chỉ trong thời gian ngắn đã có thể dồn ép người yêu hắn tha thiết đến mức quay lưng về phía hắn, đúng là cũng có chút bản lĩnh.
*
Sở vương là con trai thứ mười ba của hoàng hậu, tuổi vừa chạm tam thập, đang ở độ hăng hái nhất.
Hắn không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề:
"Ngươi ra giá đi."
Điều kiện của ta dĩ nhiên là đưa người nhà họ Tạ rời khỏi kinh thành.
Sở vương có chút bất ngờ:
"Ta còn tưởng ngươi sẽ yêu cầu cứu Tạ Hành ra khỏi ngục."
Ta cúi đầu, che đi sự kinh ngạc trong mắt.
Lẽ nào Sở vương không biết chuyện biến loạn trong cung?
*
Mưu sĩ bên cạnh Sở vương lập tức lên tiếng:
"Vương gia, ngàn vạn lần không được!"
"Nếu thả Tạ gia rời đi, Tạ Hành sẽ không còn vướng bận gì nữa, e rằng hắn sẽ khai hết mọi thứ với Hoài vương!"
"Bí mật mà chúng ta muốn có, nếu Hoài vương cũng biết được, vậy thì chúng ta sẽ mất đi lợi thế!"
Sở vương nhìn ta đầy do dự.
Trong ánh mắt hắn, ta từ từ quỳ xuống.
"Đại nhân nói rất đúng."
"Vậy nên, để ca ca có đường sống, thần nữ sẽ ở lại kinh thành."
Ta nhìn thẳng vào mắt Sở vương, ngữ khí bình tĩnh:
"Tạ gia không có dã tâm với quan trường."
"Hai huynh muội thần nữ, chỉ mong phụ mẫu có thể an hưởng tuổi già, con cháu có thể trưởng thành khỏe mạnh."
"Ngày nào phụ mẫu rời khỏi kinh thành, ngày đó thần nữ sẽ dốc hết toàn bộ những gì mình biết."
*
Sở vương khẽ vuốt ngọc bội trên tay, trầm giọng nói:
"Ý ngươi là—kinh thành không còn an toàn nữa?"
Ta ngẩng đầu, mặc cho ánh mắt hắn dò xét.
"Vương gia hẳn cũng biết, từ khi Bùi Lang dựa vào Hoài vương, hắn đã không ít lần ra tay với thần nữ và Tạ gia."
"Thần nữ cả gan nói một câu—nếu người bước lên ngai vàng là Hoài vương, Bùi Lang chắc chắn sẽ không tha cho Tạ gia."
"Chuyện liên quan đến tính mạng của phụ mẫu, thần nữ không dám cược, cũng không thể cược."
*
Sở vương thở dài:
"Bản vương có thể hiểu hiếu tâm của ngươi."
"Nhưng Bùi Lang… rốt cuộc là hận ngươi vì điều gì?"
"Năm đó ngươi bất chấp mọi thứ để gả cho hắn, chẳng phải cũng là một phần ân tình sao?"
Có lẽ chính vì cái gọi là ‘ân tình’ này.
Bùi Lang từng nghĩ rằng sau khi cưới ta, Tạ gia sẽ nâng đỡ hắn.
Nhưng hắn lại liên tiếp bị khước từ.
Ba năm đầu sau khi thành thân, hắn vẫn còn muốn diễn trò, mỗi dịp lễ tết đều đến Tạ gia cầu kiến phụ thân.
Thế nhưng, lần nào cũng phải chịu cảnh đóng cửa không tiếp.
*
Trong mắt Bùi Lang, đây chính là sự sỉ nhục lớn nhất.
Trước khi có được quyền thế, cách báo thù của hắn là giày xéo ta.
Sau khi có quyền thế, hắn sẽ tính sổ với toàn bộ Tạ gia, đòi lại tất cả sự nhục nhã mà hắn từng chịu khi quỳ gối trước cửa Tạ phủ.
Mạnh gia cũng không nâng đỡ hắn.
Kịch bản năm xưa lại lặp lại, nên Mạnh Vân Huyên cũng đi đúng con đường của ta.
Có điều, nàng ta còn thê thảm hơn.
Cổ tay nàng lộ ra vết bầm tím, cho thấy tình cảnh của nàng còn tệ hơn ta năm đó rất nhiều.
*
Hoài vương nắm trong tay ba vạn cấm quân, khiến Bùi Lang tự tin rằng mình không cần phải nhẫn nhịn nữa.
Nhưng hắn quên mất một đạo lý—"Trời muốn diệt ai, ắt khiến kẻ đó phát cuồng."
Sở vương đồng ý với điều kiện của ta.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Hắn vừa rời đi không bao lâu, Hoài vương lại đến tận cửa.
*
Đêm đã khuya.
Người của Hoài vương mặc đồ đen, chỉ cần lùi một bước là có thể hòa vào bóng tối.
Hắn không đến để thương lượng.
Bùi Lang đi đầu, dẫn người tưới dầu khắp Tạ phủ, sau đó nhìn ta, nhếch mép cười:
"Tạ Đường, đây là ‘lễ ra mắt’ mà vương gia ban cho ngươi."
"Còn không mau quỳ xuống tạ ơn?"
*
Chưa dứt lời, thị vệ đã ấn chặt ta xuống đất, ép ta quỳ trước mặt Hoài vương.
Hắn có đôi mắt dài và hẹp, dung mạo tựa hồ ly, nụ cười nhàn nhạt nhưng lời nói ra lại khiến người ta sởn tóc gáy:
"Tạ Đường, ngươi nghĩ ngươi có thể đùa giỡn bản vương sao?"
*
Ta cúi đầu, cố gắng giữ vững giọng điệu bình tĩnh:
"Thần nữ không hiểu ý vương gia…"
Hoài vương bật cười, dùng ngón tay nâng cằm ta lên, đôi mắt sắc lạnh:
"Lão thập tam vừa mới rời khỏi đây đúng không?"
"Ngươi muốn bắt cá hai tay, phải không?"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");