Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bùi Lang bật cười:
"Vân Huyên nói vậy chẳng những oan cho ta, mà còn xem nhẹ chính nàng.
"Có nàng bên cạnh, làm sao ta có thể nhìn trúng nàng ta được?"
Dứt lời, Bùi Lang hờ hững liếc nhìn ta, giọng điệu đầy châm chọc:
"Tạ Đường, chẳng lẽ ta nói chưa đủ rõ sao? Ngươi vẫn chưa chếc tâm, còn theo ta đến tận đây?"
Mãi lúc này, ta mới hiểu ra. Hóa ra hắn tưởng ta lén lút dò hỏi hành tung của hắn, chạy tới Như Ý Lâu để cầu xin hắn quay lại.
Buồn cười đến cực điểm.
"E rằng Bùi đại nhân hiểu lầm rồi, ta là đầu bếp của Như Ý Lâu, bận rộn tối mắt tối mũi, nào có thời gian mà dây dưa mấy trò vô vị này với ngươi."
Bùi Lang lại nói:
"Đầu bếp? Trước kia ta chỉ thấy ngươi ngang ngược thô lỗ, không ngờ bây giờ còn thêm cả thói nói dối. Hẳn là thấy Vân Huyên, trong lòng tự ti nên tùy tiện bịa ra một lời dối trá để vớt vát chút thể diện chứ gì?"
Hôm nay ta được nghỉ ca đêm, chỉ làm ban ngày, trên người không mặc tạp dề, thoạt nhìn không giống người làm trong bếp.
Nhưng ta đâu cần chứng minh với hắn.
"Tùy ngươi nghĩ sao cũng được."
Ta lấy bánh quế hoa, tiếp tục rời đi, nhưng lại bị Bùi Lang giữ chặt cổ tay:
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
"Tạ Đường, không nói rõ ràng, ngươi đừng hòng đi."
Thật là kỳ quặc.
"Nói rõ cái gì?"
Mạnh Vân Huyên chậm rãi cất tiếng:
"Tạ cô nương, ta và Bùi Lang đã có hôn ước, vậy mà cô cứ bám riết không buông là vì sao?
"Chỉ cần cô hứa rằng sau này sẽ không xuất hiện trước mặt chúng ta nữa, chuyện hôm nay ta có thể bỏ qua."
Ta giật tay ra khỏi sự kìm kẹp của Bùi Lang, cười khẩy:
"Hai người các ngươi đúng là mặt dày quá thể. Chẳng nói đến chuyện Bùi Lang đã già mà sắc cũng tàn, không có chỗ nào đáng để ta vương vấn.
"Còn cô, Mạnh cô nương, Biện Kinh này là Biện Kinh của bệ hạ, cũng là Biện Kinh của dân chúng. Bệ hạ còn chưa từng đuổi ta đi, cô dựa vào đâu mà muốn đuổi ta?
"Cô nói muốn tính toán với ta? Ta không rõ mình phạm tội gì, cô định dựa vào luật nào mà kết án?"
Mạnh Vân Huyên giận dữ nói: "Tạ Đường, cô biết rõ Bùi Lang đã có hôn ước mà vẫn lởn vởn quanh đây, chẳng phải không biết liêm sỉ là gì sao?"
"Ta không biết liêm sỉ? Đúng vậy, điều mất mặt nhất của ta chính là năm đó không làm tiểu thư khuê các cho đàng hoàng, không gả cho một công tử môn đăng hộ đối, lại cứ cố chấp đ.â.m đầu vào một kẻ tâm cơ hiểm trá, bạc tình vô nghĩa.
"Mạnh Vân Huyên, xét theo tuổi tác, cô phải gọi ta một tiếng tỷ tỷ Tạ gia. Cô có biết năm đó ta cũng từng là ánh trăng sáng trong miệng Bùi Lang hay không?
"Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, cô cứ mặc sức coi mình là ngoại lệ đi, ta xem thử cô có thể cùng hắn ân ái đến bạc đầu hay không!"
Thấy Mạnh Vân Huyên tức đến đỏ cả mắt, Bùi Lang vội vàng dỗ dành:
"Vân Huyên, nàng và nàng ta không giống nhau.
"Ta và nàng là hai lòng hòa hợp, lại có lệnh của cha mẹ, lời của bà mối, nàng sẽ là thê tử danh chính ngôn thuận của ta, còn nàng ta là người tự nguyện bỏ trốn, làm đủ chuyện mất mặt. Dù xét về tình hay lý, nàng ta đều không đáng được tôn trọng."
Ta không hiểu, chẳng lẽ việc bỏ trốn này chỉ có một mình ta làm sao?
Tại sao hai chữ danh tiết lại chỉ đè nặng lên vai ta?
Cuộc tranh cãi đã thu hút Thẩm Sơ Nguyệt đến.
Nàng chẳng hỏi han gì, chỉ chắn trước mặt ta, lạnh lùng nhìn Bùi Lang, phun ra một chữ:
"Cút."
Gọn gàng, dứt khoát.
Bùi Lang tức giận đến mất cả lý trí:
"Một kẻ bỏ trốn, một kẻ bỏ trốn khỏi hôn nhân, đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, đều là loại không biết liêm sỉ!"
Thẩm Sơ Nguyệt cong môi cười:
"Ít ra còn hơn một kẻ làm quan mấy năm trời mà không chút thành tựu, còn bị giáng chức như ngươi."
Bùi Lang vốn đang chật vật trên quan lộ, nghe những lời này thì nổi đóa, siết chặt nắm đấm, dường như muốn động thủ.
Thẩm Sơ Nguyệt thấy vậy, lại càng thích thú:
"Muốn đánh ta à? Cứ thử xem, ta cũng muốn biết xem có bao nhiêu người ở kinh thành muốn xem trò cười quan viên bắt nạt ta đây. Ta chẳng sợ mất mặt, nhưng Bùi đại nhân, e rằng kỳ khảo hạch năm nay của ngài lại tiêu rồi."
Đám đông mỗi lúc một nhiều, Bùi Lang dù sao cũng còn muốn giữ thể diện, đành phải vội vã kéo Mạnh Vân Huyên rời đi.
Lúc này ta mới phát hiện, vì siết quá chặt, bánh quế hoa trong tay đã bị bóp nát.
Thẩm Sơ Nguyệt nhẹ thở dài:
"Đi thôi, uống rượu nào."
07
Hôm nay về sớm, Tiểu Trư nhà họ Thẩm vui sướng đến mức lăn lộn dưới chân chúng ta, phơi cái bụng tròn vo lên trời.
Thẩm Sơ Nguyệt trêu nó một lúc, sau đó ngẩng đầu lên, phát hiện bình rượu trong tay ta đã cạn sạch.
Nàng bực mình: "Uống gấp vậy làm gì? Uổng công ta hôm nay đặc biệt đi lấy Trúc Diệp Thanh, đúng là trâu ăn mẫu đơn!"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");