Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đúng là uống có hơi nhanh thật. Ta nhìn Thẩm Sơ Nguyệt, nàng có chút mờ nhòe trước mắt ta.
Thấy thú vị quá, ta ngây ngốc cười một hồi, rồi đột nhiên bật khóc:
"Thẩm Sơ Nguyệt, ngươi biết không? So với Bùi Lang, ta càng hận bản thân mình hơn.
"Nếu ta thông minh hơn một chút, biết nghe lời hơn một chút, liệu có rơi vào cảnh có nhà mà không thể về như bây giờ không?"
Ta rất nhớ mẹ.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Mười năm rồi, ta chưa từng gặp lại bà.
Thẩm Sơ Nguyệt ném khăn tay lên mặt ta:
"Nếu ngươi thông minh hơn, biết nghe lời hơn, thì đã không còn là Tạ Đường nữa.
"Khi còn trẻ, ai mà chẳng làm vài chuyện điên rồ? Nhưng chỉ cần chưa xuống mồ, vẫn còn cơ hội thay đổi.
"Chỉ cần còn đường rút lui, ấy là một điều may mắn.
"Tạ Đường, ngươi đã từng nghĩ xem, mình đến thế gian này, rốt cuộc là vì điều gì chưa?"
Hình như… ta chưa từng nghĩ đến.
"Thẩm Sơ Nguyệt, vậy còn ngươi? Ngươi sống vì điều gì?"
Nàng nói: "Không làm tiên nữ trong miệng người khác."
"Không hiểu."
"Sống vì chính mình."
"Vì chính mình? Tứ thư ngũ kinh chẳng có quyển nào dạy như vậy."
Thẩm Sơ Nguyệt giật bình rượu khỏi tay ta, nhét một miếng chim cút chiên vào miệng ta: "Chỉ khi nhìn thấy bản thân mình, thì xương sống mới không dễ dàng bị người khác bẻ gãy. Người mà không gãy xương sống, mới có thể thật sự đứng vững giữa nhân gian."
Cơn say của ta đột nhiên tỉnh lại.
Ánh trăng dịu dàng phủ xuống mặt nàng, soi rõ lớp lông tơ nhàn nhạt.
Thực ra Thẩm Sơ Nguyệt đã không còn tinh tế như thuở thiếu nữ nữa.
So với trước đây, da nàng rám hơn, khi cười, đuôi mắt đã xuất hiện một nếp nhăn mảnh dài.
Duy chỉ có ánh mắt vẫn sáng như những vì sao.
Tim ta đập thình thịch, cuối cùng cũng hỏi ra điều mà bấy lâu ta không dám hỏi:
"Thẩm Sơ Nguyệt, tại sao ngươi lại cứu ta?"
Nàng nhíu mày: "Sao lại hỏi vậy? Chẳng phải khi còn trong khuê phòng, chúng ta là bằng hữu sao?"
Ta suýt nữa phun cả ngụm rượu ra ngoài, cố gắng nuốt xuống, ho sặc sụa: "Ngươi mở mắt mà nói dối à? Ai bảo chúng ta là bằng hữu?"
Nàng kích động nói: "Cả hai mắt ta đều thấy mà!"
"Thử nói xem?"
"Chỉ cần ta gảy đàn, ngươi sẽ chăm chú lắng nghe, vừa nghe vừa gật đầu. Nếu như vậy mà không gọi là tri kỷ, thì thế nào mới tính?"
"Ta đang nghe xem ngươi có đánh sai nốt nào không."
Thẩm Sơ Nguyệt im lặng một lúc, lại nói:
"Mỗi lần dự tiệc, ngươi đều ngồi bên cạnh ta."
"Là ta đang so xem ai xinh đẹp hơn."
"..."
Ta xấu hổ cúi đầu: "Thẩm Sơ Nguyệt, ta không phải người tốt, ngươi giúp nhầm người rồi."
Nàng xoa đầu ta như đang xoa Tiểu Trư, sau đó chậm rãi nói:
"Không biết vì sao, khi còn trong khuê phòng, ai ai cũng không thích ta.
"Có một lần họ tụ tập lại nói xấu ta, chính ngươi đã đứng ra mắng bọn họ là lũ nữ nhân lắm điều.
"Tạ Đường, lúc ấy ta trốn sau giả sơn, nghe thấy hết cả.
"Ngươi đã chỉ trích từng người một, từ đó về sau, ngươi cũng bị cô lập chung với ta."
"..."
Đúng là có chuyện này thật, ta cũng không hiểu khi ấy mình nghĩ gì nữa. Rõ ràng rất ghen tị với nàng, nhưng khi nghe người khác nói xấu nàng, ta lại chẳng chịu nổi.
Nàng nói: "Ngươi là loại người không nhìn thấy bản thân mình, vì thế chỉ nhớ điều tốt của người khác, mà quên mất cái xấu của chính mình."
"Như vậy không tốt sao?"
"Bất cứ thứ gì quá mức đều không tốt."
Tiểu Trư cũng "meo meo" hai tiếng, như thể đang đồng tình.
Lòng ta bỗng nhẹ nhõm đi nhiều.
Rượu ngấm vào người, ta nhắm mắt, say khướt rồi ngủ mất.
Nên chẳng nghe thấy tiếng gõ cửa vọng đến từ ngoài sân.
08
Sáng hôm sau, khi ta tỉnh dậy, Thẩm Sơ Nguyệt đã không còn ở đó.
Nàng để lại một bức thư, nhờ ta giúp nàng trông nom Như Ý tửu lâu và Tiểu Trư.
Đặc biệt còn dặn dò, nếu có lúc nào phải chọn giữa tửu lâu và Tiểu Trư, thì cứ chọn Tiểu Trư trước.
Ta hỏi han mọi người trong tửu lâu, Lạc chưởng quầy bảo rằng Thẩm Sơ Nguyệt vẫn thường như vậy, cách một thời gian lại biến mất một đợt, dặn ta đừng lo lắng:
"Chủ quán là nữ trung hào kiệt, làm gì cũng có đạo lý riêng. Nếu là chuyện có thể nói với chúng ta, nàng đã sớm nói rồi. Còn nếu không thể nói, thì ắt hẳn đó là chuyện chúng ta không nên biết. Cứ làm theo lời nàng dặn là được."
Ta có chút lo lắng: "Nhưng ta chỉ vừa mới học xong chỗ Chu nương tử, cùng lắm chỉ được tính là một thợ làm bánh, sao có thể quản lý cả tửu lâu?"
Thẩm Sơ Nguyệt thế này chẳng phải cố tình làm khó ta sao!
Lạc Chưởng quầy bật cười: "Lời ấy sai rồi. Tuy công việc khác nhau, nhưng lý lẽ quản lý thì giống nhau. Tạ nương tử cứ thử bắt tay vào làm trước đi."
Ta cũng không còn cách nào khác, bèn bắt đầu theo Lạc chưởng quầy học tính sổ, lại cùng Lão Đinh kiểm tra rau thịt nhập vào mỗi ngày, rồi giúp tiểu nhị ứng phó những vị khách khó chiều.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");