Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Hải Đường Lặng Lẽ Dưới Ánh Trăng
  3. Chương 8
Trước /25 Sau

Hải Đường Lặng Lẽ Dưới Ánh Trăng

Chương 8

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 10

 

 

 

Từ nhỏ, Giang Nghi đã mồ côi cha mẹ, sống nương nhờ nhà cữu phụ, cùng biểu huynh Hứa Nguyên Tu lớn lên.  

 

 

 

Cữu mẫu đối xử với nàng không tốt, nhưng Giang Nghi không trách bà ấy.  

 

 

 

Nhà họ Giang và họ Hứa đều là nông hộ, sống nhờ vào trời, cơm trong nhà ăn một miếng là bớt một miếng. Bằng lòng cho nàng một chén cơm đã là ân huệ to lớn.  

 

 

 

Huống hồ, Hứa Nguyên Tu lại đối tốt với nàng, luôn lén giấu thịt vào đáy bát của nàng khi cha mẹ không chú ý.  

 

 

 

Thời thơ ấu của Giang Nghi, tuy gian nan nhưng cũng không thiếu hơi ấm.  

 

 

 

Về sau, Hứa Nguyên Tu ra ngoài học hành, còn nàng cũng đến tuổi bàn chuyện hôn nhân. Cữu phụ nàng làm chủ, định gả nàng cho một nhà thân sĩ ở thôn bên.  

 

 

 

Xét theo môn đăng hộ đối, đây đúng là một mối hôn nhân tốt.  

 

Không ai bạc đãi nàng, Giang Nghi cũng ngoan ngoãn bước lên kiệu hoa.  

 

 

 

Nhưng nàng không ngờ, đó lại là khởi đầu cho cơn ác mộng của mình.  

 

 

 

Tướng công của nàng, Mã Thắng, lấy cớ du học mà đưa nàng rời khỏi Tấn An phủ, thề rằng sẽ chu du thiên hạ.  

 

 

 

Nhưng một nhà thân sĩ bình thường sao có thể gánh nổi chi phí này?  

 

 

 

Chưa đi được bao xa, tiền bạc đã tiêu sạch, vậy mà Mã Thắng vẫn không chịu hồi hương.  

 

 

 

Nàng mãi mãi không quên nụ cười dữ tợn của hắn lúc đó.  

 

 

 

"Sao lại không có tiền được? Ngươi, chính là tiền của ta."  

 

 

 

Mã Thắng bán nàng vào lầu xanh.  

 

 

 

Nhờ nhan sắc trời ban, nàng có giá cao, Mã Thắng còn nhờ đó kiếm đủ tiền để mua nhà ở Biện Kinh.  

 

 

 

Sau đó, Giang Nghi bất ngờ mang thai, Mã Thắng liền bắt nàng sinh con.  

 

 

 

Hắn sớm đã tính toán xong xuôi—  

 

Nếu sinh con gái, thì nuôi lớn để nối nghiệp mẫu thân.  

 

Nếu sinh con trai, thì bán vào kỹ viện dành cho nam nhân.  

 

 

 

Đối với Mã Thắng, bất kể tính toán thế nào, hắn cũng không lỗ vốn.  

 

 

 

*

 

 

 

Nghe xong chuyện của Giang Nghi, ta cảm thấy khó thở.  

 

 

 

Nàng là thê tử được cưới hỏi đàng hoàng, đủ sính lễ, đủ thủ tục.  

 

 

 

Nhưng thì sao?  

 

 

 

Vẫn bị chà đạp đến mức này.  

 

 

 

Mà trượng phu của nàng, lại chẳng phải chịu bất kỳ sự trừng phạt nào.  

 

 

 

Ta hỏi: "Nếu Hứa Nguyên Tu không đến đón Âm Âm, cô định làm thế nào?"  

 

 

 

Giang Nghi trầm mặc rất lâu, rồi đáp:  

 

 

 

"Thực ra, hắn không đến mới là đúng.  

 

 

 

"Nhưng ta… ta thật sự không còn cách nào khác."  

 

 

 

"Tạ nương tử, ta không có tiền, cũng không quen biết ai.  

 

 

 

"Cho dù có quen ai, vì thanh danh của ta, bọn họ cũng sẽ tránh xa, thậm chí… còn làm liên lụy đến Âm Âm.  

 

 

 

"Những việc mà người khác thấy đơn giản, với ta mà nói, lại khó khăn vô cùng, vô cùng."  

 

 

 

Lúc này, nàng tuyệt vọng hệt như ta ngày bước ra khỏi nhà họ Bùi.  

 

 

 

Nhưng ta không giỏi giang như Thẩm Sơ Nguyệt.  

 

 

 

Ta cũng vậy, vô lực đến mức không làm gì được.  

 

 

 

Trên đường về, ta tự nhủ với mình—  

 

"Nếu không thể giúp đời, thì ít nhất cũng phải tự giúp mình trước."  

 

 

 

Nhưng đêm đó, ta vẫn hèn nhát mà khóc suốt một đêm.  

 

 

 

Đến khi mặt trời mọc, ta lại giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, tiếp tục đến tửu lâu làm việc.  

 

 

 

*

 

 

 

Ba tháng trôi qua, ta gần như đã quên mất Giang Nghi.  

 

 

 

Lúc này, một phong thư từ Phong Châu gửi tới.  

 

 

 

Ta ngập ngừng giây lát, cuối cùng vẫn mang thư đến tìm nàng.  

 

 

 

Giống như lần trước, nàng tự tay mở cửa.  

 

 

 

Nhưng nàng không nói gì, cũng không dám nhận thư, chỉ lặng lẽ lắc đầu.  

 

 

 

Ta hiểu, lần này Mã Thắng đang ở nhà, thế nên đành thu lại bức thư, rời đi.  

 

 

 

Thật ra, ta và Giang Nghi đều biết rõ—  

 

Nếu thư đã đến, vậy tức là người sẽ không đến.  

 

 

 

Thôi vậy.  

 

Con người, chẳng lẽ chỉ có thể cam chịu số phận sao?  

 

 

 

*

 

 

 

Đêm ấy, cơn mưa lớn lại trút xuống, làm ta thao thức không ngủ được.  

 

 

 

Ta dứt khoát ôm Thẩm Tiểu Trư, ngồi dưới mái hiên nghe mưa rơi.  

 

 

 

Gió lạnh thổi qua, ta bỗng rất muốn uống rượu.  

 

 

 

Nếu giờ này Thẩm Sơ Nguyệt có ở đây thì tốt biết mấy.  

 

 

 

Vừa nghĩ xong, tiếng gõ cửa liền vang lên.  

 

 

 

Nàng thực sự về rồi sao?!  

 

 

 

Ta phấn khởi đứng dậy:  

 

 

 

"Đến đây, đến đây!"  

 

 

 

Nhưng khi mở cửa ra, sấm chớp lóe lên, chiếu rọi khuôn mặt tái nhợt vì mưa xối của Giang Nghi.  

 

 

 

Tay trái nàng dắt Âm Âm, tay phải cầm một con dao.  

 

 

 

Lưỡi d.a.o còn dính vệt m.á.u đỏ sẫm, dưới màn mưa lớn, được rửa sạch hoàn toàn ngay trước mắt ta.  

 

 

 

*

 

 

 

Ta có nên cho nàng vào không?  

 

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟

🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶

🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Chứa chấp một kẻ giếc người trong nhà của Thẩm Sơ Nguyệt sao?  

 

 

 

Tiếng mưa càng lúc càng lớn, che lấp sự im lặng giữa chúng ta.  

 

 

 

Nhưng ta vẫn nghe rõ từng nhịp tim dồn dập của mình.  

 

 

 

Thẩm Sơ Nguyệt, nếu là ngươi, ngươi sẽ làm gì?  

 

 

 

Ta và Giang Nghi đứng đối diện nhau trước cửa, không ai lên tiếng.  

 

 

 

Cho đến khi tiếng nức nở của Âm Âm vang lên lấn át cả tiếng mưa.  

 

 

 

"Nương ơi, con lạnh quá…"  

 

 

 

Bấy giờ Giang Nghi mới bắt đầu run sợ, bàn tay cầm d.a.o buông lỏng, lưỡi d.a.o rơi xuống đất, phát ra một âm thanh chói tai.  

 

 

 

Nàng quỳ sụp xuống trước mặt ta:  

 

 

 

"Tạ nương tử, cứu người mà bỏ dở giữa chừng, thì chẳng khác nào giếc người cả!"  

 

 

 

"Cô đang uy h.i.ế.p ta sao?"  

 

 

 

"Đúng."  

 

 

 

"Dựa vào cái gì?"  

 

 

 

Nàng bật khóc:  

 

 

 

"Dựa vào sự khốn khổ của ta.  

 

 

 

"Dựa vào lương tâm của cô!"

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /25 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Xuyên Không: Bất Tử

Copyright © 2022 - MTruyện.net