Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngồi trong tiểu đình ở Du Viên, Hải Đường nhìn Đô Đô cùng Tiểu Cam, Như Ý cười đùa vui vẻ, nàng không thể không nhoẻn miệng cười, Hải Đường chọn một chiếc bánh quế hoa rồi bỏ vào miệng, bánh thật thơm, chỉ có loại hoa quế hái vào tháng tám mới lưu được mùi hương ngọt ngào này. Thời gian thấm thoát trôi nhanh, hai mẫu tử Văn Tiệp đã rời khỏi Phương phủ hơn một năm, hôm qua nàng nhận được thư của Văn Tiệp, trong thư có thể nhìn ra nha đầu này đang sống tràn đầy hạnh phúc, xem ra Hứa Dục Bằng đối với nàng ta không tồi. Phần thư còn lại là dành cho Tam thẩm dặn dò Đô Đô dài Đô Đô ngắn, cứ như người mẹ ruột này có thể ngược đãi hắn không bằng.
Đô Đô mỗi ngày một lớn hơn, cũng đã hơn hai tuổi, hiện tại hắn đang giữ ngôi tiểu bá vương của Đường Viên cùng Du Viên, tuy rằng không còn Tam nãi nãi và cô cô bảo hộ, nhưng tiểu tử này đã tìm được ô dù lớn hơn nhiều. Trước đó vài ngày, hắn ngồi chơi nến trên bàn, kết quả làm nghiêng nến, thiếu chút nữa đã đem toàn bộ sách trên thư án đốt sạch. Hải Đường tức giận giáo huấn hắn một trận đồng thời đánh mấy roi vào mông hắn. Vậy mà ngày hôm sau tiểu gia hỏa này liền “dâng cáo trạng” lên Thái nãi nãi. Lão phu nhân mất hứng tìm Hải Đường nói chuyện, nói nào là giáo dục tiểu hài tử chỉ nên dùng lời lẽ, không thể thấy sai quấy một chút liền đánh đập. Hải Đường chỉ có thể đứng một bên ngoan ngoãn gật đầu dạ thưa nhưng trong lòng lập sẵn kế hoạch về nhà tìm đứa con tính sổ. Chỉ là, tiểu gia hỏa này cũng không ém phần tinh quái, trên đường trở về hắn đã ghé vào biệt viện của phụ thân của hắn và ngủ luôn ở đấy, còn thời gian đâu để nàng giáo huấn!
Hơn một năm nay, Phương Sở Đình thật sự vẹn toàn trách nhiệm làm cha, lão phu nhân đối với chuyện này thật sự hài lòng, thường xuyên diễn trò người nhà khen ngợi người nhà mà tâng bốc Sở Đình lên cao. Lão phu nhân mặt mày hớn hở nhưng Hải Đường thì ngược lại, Tô Lam Nhân không cam lòng, Tần di nương bất mãn, nhị phu nhân khinh thường, trong phủ càng ngày càng không an tĩnh. Hải Đường có chút phân vân, từ sau sự kiện hôn tạm biệt kia, chính nàng luôn nghĩ phải rời ra hắn một chút, nhưng mọi chuyện dường như phát triển vượt ngoài tầm khống chế của nàng. Phương Sở Đình từng chút từng chút xâm chiếm trái tim của nàng, con trai của nàng, biệt viện của nàng.
Hiện tại Phương Sở Đình thường xuyên đến tá túc ở Đường Viên, điều này khiến Hải Đường thật sự đau đầu, hết thảy nguyên nhân đều quy về đứa con của mình.
Vào tháng bảy, Đô Đô từ lúc sinh ra đến giờ lần đầu tiên bị bệnh. Nguyên do: hắn phát hiện trên cây trong vườn có sâu róm liền bất chấp tất cả mà trực tiếp dùng tay bắt xuống, đến buổi chiều, trên cánh tay và lòng bàn tay xuất hiện nhiều chấm đỏ, hắn sợ đến mức ôm cứng Hải Đường mà khóc. Đại phu đến đây kê ít dược, vấn đề là dỗ dành thế nào hắn cũng không chịu mở tay ra để bôi dược. Tiểu tử này động một chút liền khóc lớn lên, ngay cả cổ họng cũng vì khóc mà trở nên tắc tiếng.
“Ngoan, Đô Đô đừng khóc, phải dũng cảm nha, để nương giúp ngươi tắm rửa, tắm sạch rồi sẽ không còn ngứa như vậy nữa”, vài người góp sức dỗ dành hắn nhưng tiểu tử này vẫn một mực không chịu mở tay.
Thời điểm Đường Viên đang rối loạn thì Phương Sở Đình đến. Đứa con vừa nhìn thấy phụ thân hắn đến liền “Oa” một trận, tựa như Hải Đường vô cùng ủy khuất hắn!
“Hài tử ngoan của ta, đừng khóc đừng khóc, có phải ngứa lắm không? Để phụ thân giúp ngươi tắm rửa, sau đó bôi thuốc, được không?”, Đô Đô vừa khóc thút thít vừa gật gật đầu, Hải Đường tức giận đứng một bên xiết chặt bàn tay. Sau khi tắm rửa, bôi thuốc xong, Đô Đô quấn quít lấy Sở Đình để phụ thân hắn thổi thổi vào lòng bàn tay, phải gọi là phi thường làm nũng.
Một buổi tối vất vả cũng trôi qua nhưng tiểu gia hỏa này vẫn chưa chịu đi ngủ. Sở Đình vừa đặt hắn lên giường thì hắn liền mếu máo, “Cha, ta muốn cha ôm”, hai bàn tay nhỏ bé ôm chặt cổ phụ thân hắn, “Được, cha ôm ngươi ngủ, ngoan”. Vậy nên Hải Đường bị chiếm mất vị trí ngủ mình ưa thích nhất, nàng đành ngoan ngoan nằm bên trong, còn phải thỉnh thoảng quạt mát cho cả hai cha con. Đáng thương hơn, Hải Đường không thể mặc bỠđồ ngủ không tay của nàng nên ba ngày liền không thể chợp mắt, toàn thân vô cùng khó chịu.
Nhưng tất cả những chuyện này cũng chưa thể xem là khó chịu nhất. Từ ngày hôm đó trở đi, Phương Sở Đình dường như luôn cố ý hỏi Đô Đô trước khi hắn đi ngủ, “Đô Đô, có muốn cha ngủ cùng ngươi không?”, mà mỗi lần như thế tiểu tử này đều gật đầu lia lịa. Kết quả: quần áo của Phương Sở Đình chiếm một ngăn lớn trong tủ quần áo của mẫu tử nàng, trong thư phòng mất đi một chút sách giải trí của Hải Đường, trong phòng ngủ lại thừa thêm một nam nhân.
Chuyện này có thể cho qua, cứ xem như Hải Đường nuôi thêm một người ở Đường Viên, chỉ là những lúc Phương Sở Đình không ở lại qua đêm ở Đường Viên thì mỗi buổi sáng Hải Đường đều phải ứng phó với con trai vấn đề vì sao phụ thân hắn không đến bồi tiếp hắn ngủ, “Đô Đô, phụ thân ngươi có rất nhiều giường, phụ thân cũng phải ngủ trên giường của mình nữa chứ”
Đô Đô nhảy xuống giường mang giày vào, “Ta cũng phải đến đó”
Hải Đường giữ chặt con trai, “Hoằng Ngọc đệ đệ cũng thích phụ thân đến ngủ chung với hắn, ngươi là ca ca, không thể một mình độc chiếm phụ thân a!”
Con trai có điểm không rõ, “Vì sao đệ đệ không ngủ cùng chúng ta?”
“Bởi vì Hoằng Ngọc còn có mẫu thân của hắn”, lão thiên a, ta làm sao giải thích với con trai là phụ thân của hắn có tiểu lão bà?
Cuối cùng vẫn là Tiểu Cam tìm ra biện pháp. Nàng ta tìm một trò chơi mới để dụ hắn đi, Hải Đường bê tách trà nóng uống một hơi, sau đó dùng lực vỗ mạnh một cái lên bàn, Phương Sở Đình, ngươi là đồ hỗn đản, để lại cho ta một nan đề như vậy, “Cười cái gì mà cười?”, Hải Đường quay đầu nhìn Tiểu Tình ngồi một bên đã cười đến ngặt ngẽo, “Còn cười! Ngày mai ta sẽ tìm một mối gả quách ngươi đi!”
Tiểu Tình chu chiếc miệng nhỏ nhắn của nàng, “Chỉ cần tiểu thư đành lòng gả, ta đều nguyện ý”. Hai tên này…ta thật sự thúc thủ vô sách mà!
Phương Sở Đình ngủ lại Đường Viên đâu chỉ đơn giản là ngủ lại Đường Viên, suy nghĩ của người trong phủ đâu có “thuần khiết” như vậy! Mới không bao lâu, lão phu nhân lôi kéo tay Hải Đường, gương mặt già nua cười rạng ngời như hoa, “Hải Đường nha, Đô Đô cũng sắp ba tuổi rồi, ngươi nên cho hắn thêm một tiểu muội muội đi!”
Cách đây vài ngày, Đại phu nhân tự mình tìm tới cửa tặng một chiếc tủ lớn. Đại phu nhân vừa chỉ huy mấy gia đinh làm này nọ vừa hò hét, “Đường Viên này quá nhỏ a, trước mùa đông cũng nên cho người đến xây vài gian phòng, Hải Đường a, Đô Đô cũng đã lớn, nên dành cho hắn một căn phòng riêng a!”
Hải Đường hờn dỗi nhìn căn phòng ngủ bị thu nhỏ của chính mình, tiểu Cam thần bí kéo tay Tiểu Tình đến cạnh cửa, “Tiểu Tình tỷ tỷ, hôm nay ta chạm mặt với bọn nha đầu trong viện của nhị phu nhân, bọn họ đều gọi ta là Tiểu Cam tỷ tỷ a!”. Hải Đường chạy thẳng vào trong viện, nàng ngẩng đầu gào to với vầng trăng sáng trên trời, “Một người đắc đạo, gà chó lên trời a!”
Nhớ tới những việc này, Hải Đường có chút bất bình. Nàng hái xuống một chiếc lá mận mà hung hăng cắn xé, trong sạch của ta, thanh tĩnh của ta, tất cả đều bị hai phụ tử vô sỉ này làm hỏng, hiện tại người trong phủ mặt ngoài cung kính nhưng không biết sau lưng đang mắng ta thế nào a! Tô Lam Nhân kia vốn thích tìm nàng gây phiền toái, sau này còn không biết chuyện gì đang chờ nàng đây. Trước đó vài ngày, Hải Đường nhìn thấy Tô Lam Nhân từ viện của Đại phu nhân đi ra, nàng ta nhìn Hải Đường cũng không hành lễ mà trực tiếp ném ra một ánh mắt oán hận, ngay cả nha đầu nhũ mẫu đi theo bên cạnh nàng ta cũng nhìn Hải Đường bằng đôi mắt lạnh lùng.
“Mẫu thân của Đô Đô? Hải Đường?”, lão phu nhân bước vào sân gọi nàng hai tiếng, chỉ thấy nha đầu kia vẫn đang cùng cây mận phân cao thấp, “Hải Đường! Đang nghĩ gì vậy?”, lão phu nhân lên cao giọng.
“Lão phu nhân, người gọi ta sao?”, Hải Đường vội đứng lên.
“Ngồi đi, ngồi đi. Cũng không biết ngươi đang nghĩ điều gì, ta gọi ngươi vài tiếng cũng không nghe thấy”
Hải Đường sờ sờ cổ, “Ta…ta…”
Lão phu nhân phất tay, “Được rồi, đừng ở đó ta ta nữa! Thời gian trôi qua thật nhanh, đảo mắt lại đến Trung Thu rồi, cũng nên làm hai bàn tiệc để mọi người đoàn viên”
“Không phải lại là ta nữa chứ?”, trong lòng Hải Đường kêu to không tốt, lão phu nhân cười cười liếc nhìn nàng một cái, “Nghĩ gì vậy? Ta cũng không bắt ngươi nấu nướng, đầu bếp của Du Viên tệ lắm sao?”
Hải Đường vô cùng thân thiết tiến đến trước mặt lão phu nhân, “Ta biết lão phu nhân hiểu rõ ta nhất mà”
Lão phu nhân nhấc tay chỉ chỉ vào trán nàng, “Ngươi biết là tốt rồi! Khi nào thì cho ta ôm cháu cố gái?”. Lão thiên của ta a, lại tới nữa, chuyện này…nằm chung một giường cũng không nhất định phải cái kia a! Hải Đường đành bày ra bộ dáng thẹn thùng cúi đầu không nói.