Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trái tim nhỏ bé của bạn học Phùng Kiên lại chịu đả kϊƈɦ vô tình. Cô giáo mà cậu chàng kính trọng nhất không nói một lời đã tham gia đoàn giao lưu của đại học Nam Kinh với đại học K ở Hongkong. Tin tức cực kỳ đột ngột, lúc cậu ta biết thì đã tới lúc tạm biệt. Mà ngày gặp lại thì xa không thấy đâu, các bạn nói môn《chiến tranh mạng》sẽ do giáo viên khác dạy, còn cô Gia có lẽ không về đây nữa.
Phùng Kiên trừng con mắt hình viên đạn nhìn hiệu trưởng lúc này đang cười như ông phật Di Lặc. Đợi đến ngày nhân tài đi hết, đại học Nam Kinh không tuyển sinh được thì xem ông còn cười được không.
Hiệu trưởng bắt tay Gia Hàng, nói cô đã vất vả, lại cảm ơn, chỉ còn kém chưa tặng cờ thi đua cho cô. Mặt Gia Hàng cười đến đờ ra, tết năm nay khẳng định hiệu trưởng sẽ lại lên núi dâng hương cho coi, thật là linh nghiệm. Cô và Loan Tiêu vừa đi hẳn là trường này sẽ được bình an. Óe, mà Loan Tiêu đâu?
Loan Tiêu đang bị Phùng Kiên lôi kéo hỏi: “Thầy Loan thì sao, chẳng nhẽ cũng không về đây nữa ư?” Cậu chàng có dự cảm rất xấu, hơn nữa loại dựa cảm này rất linh vì thế trong lòng lập tức nổi mưa rền gió dữ nói, “Nếu thầy không về đại học Nam Kinh thì có muốn đến chỗ công ty ba em làm việc không? Em bảo ông ấy mở phòng khám cho thầy, hiện tại tâm lý đám công nhân viên u ám lắm, động cái lại nhảy lầu.”
Loan Tiêu nửa thật nửa giả nói: “Có thể, nhưng tôi chỉ muốn làm công cho chủ tịch Phùng Kiên thôi.”
“Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.” Sẽ có một ngày như thế! Đây là hứa hẹn giữa những người đàn ông, vung quyền mà thành. Phùng Kiên mím môi bắt tay thầy Loan. Nhìn thầy Loan văn nhã thế này mà sức lực không nhỏ nhỉ.
Gia Hàng và tiến sĩ Tư Ảnh thân thiết mà ôm nhau. Cô nàng Tư Ảnh không đau khổ nữa, có lẽ thời điểm khổ sở nhất đã qua đi. Cô nàng đã từ bỏ Loan Tiêu, những thứ đã lướt qua cũng không cần nhìn lại nữa, vẫn nên sửa sang tinh thần chờ mong thôn làng phía trước thì hơn.
“Đúng là người thực tế.” Mùi hương nước hoa của cô nàng bay xa, Gia Hàng nhìn theo bóng dáng thướt tha của tiến sĩ Tư Ảnh.
“Không, là người thông minh.” Ánh mắt Loan Tiêu đạm mạc nhưng có mang theo thưởng thức.
Cũng phải, mấy năm nay tiến sĩ Tư Ảnh có thể tự nhiên tự tại thì tất nhiên là trí tuệ không tầm thường, trái tim mạnh mẽ.
Bạn học Phùng Kiên lúc này còn vẫy tay nhỏ gọi: “Cô Gia, chúng ta giữ liên lạc nhé, em sẽ nhanh chóng đi thăm cô.”
Gia Hàng “Ừ, ừ” mà đáp lời, lại thấy hơi hổ thẹn vì cuối cùng vẫn lừa gạt đứa nhỏ!
Cô ngẩng đầu nhìn bốn chữ to “Đại học Nam Kinh”, lại phải chia tay rồi!
Có những lần chia tay như giây lát, có những lần giống như cách một đời. Tạm biệt, đại học Nam Kinh!
“Thầy Loan, về sau mong được quan tâm nhiều.” Cô hơi khom lưng giống như ngày đầu mới nhậm chức.
“Cô Gia, cùng cố gắng.” Loan Tiêu cổ vũ gật đầu với cô.
Hai người nhìn nhau cười, từng người xoay người lên xe.
Loan Tiêu chờ Ngô Tá lái xe đi mới chậm rãi khởi động xe. Anh ta lái xe tới một cây cầu của Trường Giang, nói với quản lý là anh ta muốn lên cầu một chút. Vị quản lý kia lại tưởng anh ta là du khách, xem chứng minh thư xong thì chỉ đồng ý cho anh ta lên cầu 10 phút. Mười phút nhiều nhất cũng chỉ đi được một đoạn, còn cách xa nơi anh và Gia Hàng cùng nhau trải qua sống chết. Thôi, coi như nhìn về phía xa vậy!
Chuyến bay là sáng sớm ngày mai, anh ta còn ở Nam Kinh một buổi tối, về sau có lẽ sẽ còn tới Nam Kinh nhưng sẽ không ở lại lâu như thế này. Trong mấy tháng, anh ta dần dần đã dung nhập vào thành phố này, quen thuộc đồ ăn, thời tiết, đi làm rồi tan tầm, quen với tiếng bước chân Gia Hàng dồn dập đi qua văn phòng của mình, lúc cô gõ cửa luôn không có kiên nhẫn……
Trước kia Lý Nam nói đến chuyện của Nam Kinh và Bắc Kinh thì thường khịt mũi một cái nói: Nam Kinh với Bắc Kinh thì bà con cô bác cái nỗi gì?
Nếu anh ta mà biết tâm tình của Loan Tiêu bây giờ thì hẳn sẽ coi thường nói: Cậu là cái đồ lằng nhằng!
Loan Tiêu cầm di động xoay đối diện với mình, phía sau là trụ cầu cao lớn, mặt sông trắng xóa. Anh ta hơi mỉm cười, tách một tiếng, hình ảnh dừng lại ở khoảnh khắc đó.
Nhìn mẹ lại thu dọn hành lý Luyến Nhi ngồi ở một bên cúi đầu, cái miệng nhỏ méo xệch. Gia Hàng thật không quen nhìn cô nhóc an tĩnh như thế vì vậy đành đi qua ngồi xổm xuống trước mặt con bé rồi ôn tồn nói: “Không phải mẹ mang anh đi chơi, mà mẹ đi…… làm. Con xem, Luyến Nhi và anh càng ngày càng lớn, mỗi ngày ăn cơm càng nhiều hơn, quần áo ngắn đi nên phải mua quần áo mới. Nếu chỉ có tiền lương của ba ba thì không đủ nuôi một nhà chúng ta nên mẹ phải giúp đỡ ba, phải không?”
“Nhưng mẹ chỉ mang anh theo……” Trong mắt Luyến Nhi dần có hơi nước, chuẩn bị khóc đến nơi.
Nếu có thể thì cô cũng không muốn mang thằng bé đi nhưng thủ trưởng không cho thương lượng. Có Phàm Phàm ở đó lúc làm việc cô sẽ phải băn khoăn một chút, sẽ không gây ra sai lầm lớn. Nhưng sao lại chỉ có một chút, rõ ràng đây là thêm 6 tầng áp lực, giống như hạ chú trêи người cô rồi còn gì.
“Ba ba ở Bắc Kinh, thím Đường lại phải làm cơm, giặt quần áo, còn phải trông anh và con thì nhiều việc quá làm không xuể.”
Luyến Nhi tụt xuống ghế, ôm chân Gia Hàng, nước mắt lưng tròng nói: “Mẹ đừng đi ra ngoài, con sẽ ăn ít đi, quần áo cũng không cần mua mới nữa……”
Gia Hàng đau lòng lau nước mắt cho Luyến Nhi. Cô nhóc lúc này càng khóc lớn tiếng khiến Gia Hàng phải cầu cứu nhìn thím Đường. Thím Đường bế Luyến Nhi lên, chỉ một câu đã dỗ được Luyến Nhi: “Bởi vì anh lớn hơn nên mẹ mang anh cùng đi. Đợi lần sau mẹ ra ngoài sẽ mang Luyến Nhi đi theo.”
“Thật vậy chăng?” Luyến Nhi khóc đến nấc lên.
Gia Hàng thề: “Thật hơn vàng.”
“Thế mẹ đi sớm về sớm nhé!”
Sẽ không mất nhiều thời gian, Gia Hàng có loại cảm giác này.
Luyến Nhi lại hỏi: “Con mà nhớ mẹ thì có thể gọi điện không?”
Phàm Phàm đi từ ngoài vào đáp lời: “Em mà nhớ mẹ thì có thể viết thư.”
Luyến Nhi nhíu mày nhỏ, đầu nhỏ uốn éo nói với thím Đường: “Thím Đường, cháu muốn đi học, đi học rồi sẽ biết chữ, như thế là có thể viết thư cho mẹ. Cháu sẽ lợi hại hơn cả Dứa Hấu nhỏ với Bánh Trung Thu nhỏ.”
Thím Đường mừng đến mặt mày hớn hở, khen Luyến Nhi thật ngoan và hiểu chuyện. Gia Hàng trộm giơ ngón tay cái với Phàm Phàm khiến cậu chàng đỏ mặt, nhớ tới câu chuyện của ba nói với mình ở thư phòng vừa rồi.
“Trác Dật Phàm.”
Mỗi khi ba gọi tên đi học của cậu thì Phàm Phàm đều ngồi cực kỳ thẳng thắn, hai mắt nhìn thẳng vào ba.
“Ba không hỏi ý kiến con đã xin nghỉ cho con để đi Hongkong với mẹ, con có cần ba giải thích không?”
Phàm Phàm không biết phải trả lời vấn đề này thế nào nên im lặng. Trác Thiệu Hoa tiếp tục hỏi: “Con muốn làm một bé trai vui vẻ, không lo lắng hay muốn làm một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất?”
Mặt Phàm Phàm đỏ lên, không chút do dự trả lời: “Con muốn làm một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất.”
Trong mắt Trác Thiệu Hoa có khen ngợi, anh vươn tay kéo Phàm Phàm qua nói: “Tốt, vậy hiện tại chúng ta nói chuyện như những người đàn ông nhé.”
Một lớn một nhỏ, hai cái vali, mỗi người còn đeo thêm một cái balô. Thím Đường nhắc nhở nói: “Nếu không thì mang theo một cái vali nữa đi, mọi người đều nói đồ ở đó vừa rẻ lại chuẩn, có rất nhiều người chỉ đến đó để mua sắm thôi đó!”
Ninh ʍôиɠ chính là số một trong số rất nhiều người đó. Mỗi mùa cô nàng sẽ đi một chuyến, quần áo, túi xách, đồ trang điểm đều mua ở Hongkong. Đứng ở góc độ của người khác thì Cố Thần Dật quả là bao dung cho cái sự phá của đó của cô nàng. Không biết Ninh ʍôиɠ nhớ tới những cái này thì trong lòng có cảm thán không?
Gia Hàng lắc lắc đầu, cô phải lo cho bản thân trước đã, mua sắm để sau!
“Nếu đồ quá nhiều thì đến lúc đó mua thêm vali cũng được.” Cô đáp qua loa.
Đêm khuya hôm qua Trác Thiệu Hoa chạy từ Bắc Kinh về Nam Kinh để tiễn Gia Hàng cùng Phàm Phàm đi sân bay. Vì chuyện này không biết anh đã bỏ bao nhiêu họp hành, Gia Hàng nhìn anh có vẻ như đã lâu anh không ngủ, mắt đều có quầng thâm.
Dù sắp xếp có chu đáo chặt chẽ thế nào thì trong lòng anh hẳn vẫn rất lo cho cô. Trong lòng Gia Hàng dâng lên chút hối hận, nhưng cô lựa chọn bỏ qua.
Ngô Tá nổ máy, Trác Thiệu Hoa ôm Luyến Nhi, một nhà bốn người ngồi ghế sau. Ngô Tá mở cửa sổ ghế trước một chút, để không khí sáng sớm thổi vào trong. Mùa xuân đã tràn khắp Nam Kinh, hoa hai bên đường nối tiếp từng cây, hồng, trắng đan xen, cây liễu cũng rủ xuống muôn vàn dải lụa. Luyến Nhi xem đến mê mải, Trác Thiệu Hoa sợ cô nhóc đập đầu vào cửa kính nên phải dùng tay đỡ trán con gái. Một buổi sáng sớm thế này, gió nhẹ, xuân sắc bừng bừng…… Nếu có thể, Trác Thiệu Hoa thật muốn con đường này không có điểm cuối, cứ thế lái đến cùng.
“Thủ trưởng!” Gia Hàng nhẹ nhàng gọi anh một tiếng.
Anh nhìn về phía cô còn cô thì nghịch ngợm nháy mắt cười với anh. Anh hiểu ý cô muốn nói đừng lo lắng, cô nhất định sẽ bình yên trở về. Bọn họ đã cùng nhau vượt qua núi lớn, sông dài, gió, mưa vì thế anh tin tưởng cô, mà cô cũng tin anh, không gì có thể ngăn cản bọn họ sóng bước bên nhau.
Anh nhắm mắt, mỉm cười đáp lại.
Trác Thiệu Hoa chỉ tiễn người đến sân bay rồi đi. Lúc Ngô Tá quay xe, anh vừa lúc nhìn thấy Loan Tiêu cùng một vài thầy cô khác của đại học Nam Kinh cũng xuống xe buýt. Hai người nhìn nhau, nhẹ nhàng gật đầu.
Ánh mắt ôn hòa, khí thế thu lại, đây mới là kẻ mạnh chân chính. Loan Tiêu chỉ cảm nhận được sự tôn trọng và lễ độ chứ không có chút địch ý nào nhưng vẫn khiến người ta sinh ra sợ hãi. Loan Tiêu không tự nhiên đỏ mặt.
Trêи balô nhỏ của Phàm Phàm có hai dấu chân nhỏ, bên trong không biết nhét cái gì mà phình lên. Gia Hàng muốn nhìn nhưng thằng bé không cho. Lúc qua cổng an ninh, thằng bé cũng không cho Gia Hàng đi theo phía sau. Nhìn đứa nhỏ nhón chân đưa giấy thông hành và vé máy bay cho nhân viên an ninh, Loan Tiêu rất vui. Anh không rõ tại sao Trác Thiệu Hoa lại để đứa nhỏ cùng đi Hongkong nhưng anh rất thích đứa nhỏ này.
Gia Hàng thấy đau đầu rồi. Cô phát hiện Phàm Phàm không chỉ không nghe lời, còn trở nên rất ấu trĩ. Cũng đâu phải lần đầu tiên ngồi máy bay, đột nhiên thằng bé lại giống cái đồ nhà quê, chốc lát chạy tới toilet nghịch nước, chốc lát đi gõ cửa khoang điều khiển. Cô tiếp viên xinh đẹp đen mặt nói với Gia Hàng khi bay qua nơi thời tiết xấu máy bay sẽ xóc nảy, mong cô để ý không để đứa nhỏ chạy ở giữa lối đi.
Càng ấu trĩ hơn chính là khi máy bay hạ cánh, từ cửa máy bay nhìn thấy biển rộng màu xanh ở bên ngoài, cậu nhóc còn hỏi: “Mẹ, đây là nước ngoài ư?”
Gia Hàng cũng không có dũng khí nhìn người khác, cô chỉ hận không thể để máy bay vận chuyển thằng bé về nhà. Lúc lấy hành lý, Loan Tiêu giúp đỡ mẹ con họ, cô thì mải túm chặt lấy Phàm Phàm, bằng không trong nháy mắt là thằng bé đã biến mất.
Đại học K cho xe tới đón bọn họ, người đi đón không nói sõi tiếng phổ thông mà chỉ miễn cưỡng hiểu được. Hôm nay ở trêи đường có biểu tình vì thế bọn họ di chuyển rất chậm.
Nghe nói có biểu tình, Phàm Phàm an tĩnh hơn hẳn. Kỳ thật đội ngũ kia cũng không điên cuồng, bạo lực như trêи phim. Bọn họ ngay ngắn trật tự đi tới, trong tay giơ biểu ngữ ghi “Chiến sĩ hòa bình”, “Sứ giả của chính nghĩa”, “Công bằng”, “Tự do” linh tinh gì đó. Lúc xe đi qua, bọn họ nhường đường cho xe, vì thế giao thông cũng còn đỡ.
“Đều là người ủng hộ Paul ư?” Một thầy giáo hỏi tài xế.
Tài xế gật gật đầu, trêи mặt không có một chút lo lắng nào nói: “Ở chỗ bến tàu còn có một đội, ở Hongkong rất nhiều người thích Paul.”
Gia Hàng và Loan Tiêu lặng lẽ trao đổi ánh mắt, mấy thầy cô khác là thật sự đi giao lưu, nhưng cô và Loan Tiêu là giả.
Đại học K sắp xếp chung cư cho đám giáo viên, mỗi phòng có hai người ở chung. Gia Hàng được phân phòng đơn, có lẽ vì cô mang theo con nhỏ. Tòa chung cư kia dựa vào núi Bàng Hải, điều kiện có thể nói là tốt, điều hòa, kệ sách, bàn, tủ quần áo đều đầy đủ. Gia Hàng mở cửa sổ, hít sâu một hơi. Cuối cùng cô cũng có thể nhẹ nhàng ngắm bầu trời Hongkong, quả nhiên xanh thẳm như truyền thuyết.
Buổi tối lúc đi ngủ, Phàm Phàm mặc áo ngủ kẻ ô màu xanh, ôm cái gối đứng trước giường nghiêm túc nhìn cô nói: “Ba ba ngủ bên phải đúng không?”
Gia Hàng nhíu mày, cảnh giác hỏi: “Con làm gì?”
Phàm Phàm bò lên giường, đặt gối ở bên phải, vỗ vỗ sau đó nằm xuống nói: “Từ giờ trở đi, con chính là ba ba.”
“……”