Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phùng Khác Chi không dám ôm nàng thật chặt, chỉ nhẹ nhàng mà ôm, bàn tay có chút vụng về mà vỗ vỗ lưng nàng, cúi đầu ở bên tai nàng dỗ dành: “Em khóc đi.”
“Không sao hết ——”Dừng một chút, hắn lại thêm một câu.
Mạnh Lan Đình không đẩy hắn ra, không giãy giụa, cũng không có bất luận phản ứng gì khác mà vẫn chôn mặt trong khuỷu tay như cũ, giống như hắn không tồn tại, cũng không phải mình đang được hắn ôm trong lòng vậy.
Nhưng Phùng Khác Chi lại rõ ràng cảm nhận được thân thể mềm mại mang theo chút lạnh lẽo trong lòng hắn giống như run rẩy càng thêm kịch liệt hơn so với lúc trước.
Hắn thậm chí nghe thấy cả tiếng hô hấp hỗn loạn của cô nên vội cuống quít buông lỏng vòng ôm.
“Được, được, anh không chạm vào em! Em cứ khóc thoải mái!”
Mạnh Lan Đình rốt cuộc nhịn không được, nức nở một chút rồi khóc ra tiếng. Tiếng khóc thút thít tràn ngập bi thương phiêu đãng trên con đường cây xanh, phá tan màn đêm yên tĩnh.
Đây là lần đầu tiên trong đời Phùng Khác Chi gặp được một tình huống khó giải quyết thế này.
Nàng vẫn cứ khóc mãi không ngừng, hắn thì như gà mắc tóc đảo xung quanh.
“Lan Đình, là anh không tốt, tất cả là do anh sai rồi! Anh để em đánh anh nhé! Em cứ đánh tùy thích! Em đừng khóc nữa!” Hắn dỗ nàng, đem bản thân mình đến trước mặt nàng, tư thế thấp hèn.
Nhưng mà đáp lại hắn chỉ là tiếng khóc càng thêm bi thương của nàng.
Phùng Khác Chi thật sự không nghĩ ra được dưới tình huống này thì mình còn có thể làm gì. Cuối cùng hắn chỉ có thể ngồi xổm trước mặt nàng, ngơ ngác mà nhìn nàng khóc.
“Lan Đình! Là cháu sao ——” Bỗng nhiên, phía sau có ánh đèn chiếu tới, theo đó là một tiếng gọi nôn nóng.
Phùng Khác Chi quay đầu lại, thấy một chiếc xe ô tô đang chạy dọc theo hàng cây tiến đến, Chu thái thái từ cửa sổ xe ló đầu ra, hướng bọn họ kêu lên.
Phùng Khác Chi liếc mắt một cái liền nhận ra đây là xe của Hề Tùng Chu. Xe nhanh chóng ngừng ở bên cạnh, Chu thái thái từ trong xe bước xuống, chạy vội tới trước mặt Mạnh Lan Đình.
“Lan Đình, ta đang muốn đi tìm cháu! Có ai bắt nạt cháu sao?” Chu thái thái ôm lấy Mạnh Lan Đình, nôn nóng hỏi.
Mạnh Lan Đình bổ nhào vào trong ngực Chu thái thái: “…… Bá mẫu……” Nàng khụt khịt đến lợi hại, nhất thời nói không nên lời.
Chu thái thái thì nhẹ thở phào nhưng rồi lại thắc mắc cũng đau lòng. Bà vừa gắt gao ôm lấy Mạnh Lan Đình, an ủi nàng, vừa nhìn về phía Phùng Khác Chi.
“Phùng công tử, bọn họ nói Lan Đình là được người ta mời đi đến tiệm cơm đúng không? Nhưng như thế này là sao? Lan Đình vì sao lại khóc?” Giọng bà đã có chút không kiên nhẫn.
Giáo sư Chu hôm nay không có ở nhà, lúc chạng vạng Chu thái thái nấu cơm thì phát hiện thiếu nước tương nên đi ra ngoài tiệm tạp hóa mua, vì thế bà không nhận được điện thoại nàng gọi về. Khi trở về, Tiểu Hổ đã bị Vương thái thái kêu về nhà nên cũng quên chuyển lời.
Chu thái thái không thấy Mạnh Lan Đình về nhà, gọi điện thoại đến văn phòng cũng không ai nghe máy. Thấy sắc trời càng ngày càng tối thì bà vô cùng lo lắng, liền gọi điện tới Bộ Tư Lệnh, tìm được Hề Tùng Chu, lại nhờ hắn hỗ trợ cùng nhau nghĩ xem Lan Đình có khả năng đi đâu.
Hề Tùng Chu biết Hồ thái thái có chút thân thiết với Mạnh Lan Đình nên lập tức lái xe vào trong thành phố, tìm được Hồ thái thái, rồi từ miệng nàng biết được Mạnh Lan Đình hẳn là đến tiệm cơm ở Tân thế giới gặp Cố tiên sinh. Lúc này hắn mới nói với Chu thái thái.
Chu thái thái lúc này mới thở nhẹ chút nhưng nghĩ đến trước đây Lan Đình vẫn luôn lảng tránh Cố tiên sinh mà đêm nay lại một người đi gặp mặt thì có chút không bình thường. Bà rốt cuộc vẫn không yên tâm nên liền gọi điện thoại đến tiệm cơm dò hỏi. Thế này bà mới biết động tĩnh lớn vừa xảy ra ở đó.
Theo lời của giám đốc tiệm cơm thì vị tiểu thư trẻ tuổi ăn cơm cùng Cố tiên sinh cuối cùng bị Phùng gia Cửu công tử mang đi. Chu thái thái lúc này làm sao còn yên tâm được nữa, lập tức gọi Hề Tùng Chu hỗ trợ đi tìm Phùng Khác Chi.
Hề Tùng Chu gọi điện thoại đến Phùng gia mới biết được Phùng Khác Chi không ở đó. Hắn liền đến đón Chu thái thái đang lòng như lửa đốt đi dọc theo con đường từ tiệm cơm trở về, một đường tìm đến đây, rốt cuộc cũng thấy người.
Nàng lúc này khóc thành như vậy, bên cạnh lại chỉ có Phùng Khác Chi, người vừa đánh nhau làm loạn tối nay nên Chu thái thái tự nhiên nổi lòng nghi ngờ, sợ hắn mạo phạm nàng.
Hề Tùng Chu cũng nhanh chóng đuổi đến: “Khác Chi, chuyện này là sao thế?”
Hắn nhìn Mạnh Lan Đình đang khóc trong ngực Chu thái thái, chuyển hướng qua Phùng Khác Chi, trong giọng nói mang theo chút nghiêm khắc.
Phùng Khác Chi lúc này chậm rãi đứng lên, không nói gì.
“…… Không liên quan đến anh ta.” Mạnh Lan Đình mở ra đôi mắt đã khóc đến sưng đỏ, khụt khịt lắc đầu.
“Vậy rốt cuộc là có chuyện gì?” Chu thái thái vừa đau lòng vừa gấp gáp, để nàng dựa lên vai mình.
“Bá mẫu, em trai cháu…… Không còn nữa.” Một giọt nước mắt lại lăn trên má nàng.
Bốn phía an tĩnh lại.
Chu thái thái ngây người nhưng rất nhanh đã đỏ vành mắt, gắt gao ôm lấy Mạnh Lan Đình, không ngừng an ủi nàng.
Mạnh Lan Đình chậm rãi ngừng khóc.
“Đi thôi, về nhà trước đã được không?” Chu thái thái đỡ nàng dậy.
“Khác Chi, tin tức về Mạnh công tử là xác thực sao? Đã xảy ra chuyện gì?” Hề Tùng Chu hỏi.
Phùng Khác Chi đut tay vào túi quần, không rên một tiếng, nhìn Mạnh Lan Đình được Chu thái thái đỡ lên xe thì cũng xoay người nhanh chóng rời đi, bóng dáng hắn nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Hề Tùng Chu sửng sốt, chần chờ một lúc rồi cũng xoay người lên xe, đem Chu thái thái cùng Mạnh Lan Đình đưa về Chu gia.
……
Ngày hôm sau, Phùng Lệnh Mỹ đọc báo thì thấy được tin tức của đệ đệ.
Bên trên trang nhất có một hàng chữ to bắt mắt, nội dung bên dưới thì miêu tả sinh động một màn phát sinh ở tiệm cơm Tân thế giới tối hôm qua.
Tất nhiên người đưa tin không nói hẳn là Phùng gia Cửu công tử bởi vì tranh người đẹp mà đánh nhau với ảnh đế Cố tiên sinh, khiến người ta trọng thương, cuối cùng còn mang theo nữ tử kia nghênh ngang rời đi mà chỉ nói công tử này, minh tinh điện ảnh nọ. Nhưng những câu chữ ở giữa đủ để những người ngày thường có để ý đến tin tức hiểu ra được đây là ai với ai.
Người viết cái bài này cực kỳ chuyên nghiệp, chẳng những đưa tin chuyện tối qua mà chỉ trong một đêm ngắn ngủi đã đào ra được nội tình kinh động bên trong.
Nghe nói, người khiến Phùng công tử cùng Cố minh tinh đồng thời theo đuổi chính là Mạnh
tiểu thư từng đảm nhiệm vai Romeo trong vở kịch nhân ngày thành lập trường đại học. Lại nghe nói, Phùng gia Cửu công tử theo đuổi Mạnh tiểu thư không phải chỉ một ngày. Xét thấy Mạnh tiểu thư này mấy tháng vẫn luôn đảm nhiệm vai trò giáo viên lớp học buổi tối ở Bộ Tư Lệnh Hiến Binh thì hẳn là hai người đã có tiếp xúc liên tục. Từ sau buổi lễ kỷ niệm thành lập trường cũng không thấy Cửu công tử qua lại với Chung tiểu thư. Theo suy đoán cơ bản thì Cửu công tử chắc đã vứt bỏ Chung tiểu thư để theo đuổi bông hoa mới.
Cuối cùng, bài báo còn đưa lên một tin cực kỳ sốc, một ám chỉ có tính suy đoán cao: Vào ngày kỷ niệm thành lập trường, Cửu công tử vung tiền như rác để quyên dưới tên Chung tiểu thư và đồng thời cũng bắt đầu theo đuổi Mạnh tiểu thư.
Căn cứ vào trình độ diễn xuất của Cửu công tử thì người viết bài báo suy đoán, việc quyên món tiền lớn kia là Cửu công tử tặng quà chia tay cho Chung tiểu thư.
Một người là Phùng gia Tiểu Cửu gia đại danh đỉnh đỉnh, một người là ảnh đế minh tinh không ai không biết, mà vị tiểu thư kia lại là danh môn khuê tú, kim chi ngọc diệp ngày xưa.
Tin tức này đúng là nổ một phát lớn, tốc độ lan truyền như vũ bão.
Nghe nói tờ báo này mới nửa ngày đã bán sạch, muốn mua cũng không được.
Đêm qua đệ đệ không về nhà, nàng vốn tưởng rằng hắn ngủ ở cơ quan, không nghĩ tới hắn lại làm ra chuyện lớn thế này.
Phùng Lệnh Mỹ tức giận đến không được, lập tức gọi điện thoại đến Bộ Tư Lệnh.
Trương bí thư nói Phùng Khác Chi không ở đó nhưng thái độ rất ấp úng.
Phùng Lệnh Mỹ càng thêm tức giận, vừa gác điện thoại xuống thì nàng đã lập tức kêu lão Diêm đưa mình tới Bộ Tư Lệnh.
Mọi người thấy là Phùng gia Bát tiểu thư tới, thì không ai dám ngăn cản, tất cả đều nhường nàng một đường đi tới văn phòng của Phùng Khác Chi. Đến nơi nàng gõ cửa bang bang.
“Cậu đi ra đây cho chị! Đừng tưởng trốn tránh thì chị không biết cậu đang ở bên trong!” Phùng Lệnh Mỹ chụp một lúc lâu thì cuối cùng cửa cũng mở.
Phùng Lệnh Mỹ giương mắt, thấy đệ đệ tóc tai hỗn độn, hai mắt đầy tơ máu, quần áo nhăn dúm dó, phảng phất mới từ trên giường ngồi dậy. Hắn đứng sau cửa, vẻ mặt không kiên nhẫn mà nhìn nàng. Lúc này nàng hỏa khí tận trời, quay đầu lại thì thấy người của Bộ Tư Lệnh vẫn ở trên hành lang nhìn vào. Nàng liền giẫm mạnh chân đi vào, đóng cửa lại rồi mới móc tờ báo ra ném lên trên bàn.
“Tiểu Cửu, cậu là heo hả? Chị nói với cậu bao nhiêu lần rồi, chính cậu phải tranh đua chút chứ!”
Nàng chỉ vào tờ báo nói: “Cậu nhìn xem mình lại làm cái gì? Cái bộ dáng này của cậu thì có khiến Lan Đình coi trọng không?”
Phùng Khác Chi nhìn cũng không nhìn, chỉ ngáp một cái, nói: “Em mệt, buồn ngủ”, sau đó hắn xoay người đi vào gian phòng nghỉ nhỏ, đóng cửa lại.
Phùng Lệnh Mỹ đuổi theo, một phen đẩy cửa ra, đánh giá xung quanh.
Trong phòng hỗn độn kinh lên được, trên mặt đất trước cửa sổ là đầu mẩu thuốc lá ném ngang dọc.
Phùng Lệnh Mỹ càng giận sôi máu, chỉ vào đệ đệ nhà mình đang để nguyên quần áo mà nằm trên gối nhắm mắt giả vờ ngủ: “Tiểu Cửu, cậu làm chị quá thất vọng rồi! Chị quản không được cậu nữa! Nếu cậu còn tiếp tục thế này thì sau này đừng trông cậy chị giúp cậu cái gì! Lan Đình là cô gái tốt như vậy, nếu phải gả cho cậu thì đúng là hoa tươi cắm ở……”
“Em là cứt trâu! Được chưa?” Phùng Khác Chi bỗng nhiên mở to mắt, từ trên giường xoay người xuống đất.
“Bát tỷ cứ tự nhiên, em ra ngoài đây!”
Phùng Lệnh Mỹ nhìn đệ đệ khoác áo khoác rồi không thèm quay đầu mà nghênh ngang đi ra ngoài thì tức giận đến muốn chết. Nàng ngồi trong chốc lát, chờ cơn tức giận dần dần bình ổn mới đi ra gọi lão Diêm tới đưa mình đến Chu gia.
Tối hôm qua xảy ra chuyện như vậy nàng nghĩ đệ đệ nhà mình chính là đã đắc tội triệt để với Mạnh Lan Đình rồi. Nàng không có cách nào bắt đệ đệ bướng bỉnh kia của mình đi nhận lỗi với Mạnh Lan Đình, cũng không hy vọng ghép đôi cho bọn họ nữa.
Xuất phát từ lễ tiết nàng muốn đi qua, thay đệ đệ nói vài lời hay, lại nhận lỗi, chỉ mong chuyện này cứ thế mà qua đi.
……
Phùng Lệnh Mỹ đi vào Chu gia, Chu thái thái thấy nàng đến thì vội đón vào.
Phùng Lệnh Mỹ cảm thấy có chút khó có thể mở miệng, nhìn nhìn quanh nhà một chút rồi hỏi Mạnh Lan Đình.
Chu thái thái mời nàng ngồi xuống rồi nhỏ giọng nói: “Lan Đình có chút không thoải mái nên vừa mới ngủ trong chốc lát. Phùng tiểu thư có chuyện gì thì tôi có thể giúp cô chuyển lời.”
Trong lòng Phùng Lệnh Mỹ càng thêm áy náy. Tối hôm qua xảy ra chuyện như vậy, hôm nay cả thành đã biết, một tiểu cô nương làm sao có thể nghĩ thoáng được chứ?
“Chu thái thái, chuyện tối hôm qua em trai cháu làm, cháu nghĩ ngài cũng biết rồi. Hôm nay cháu tới là để thay hắn xin lỗi.”
Chu thái thái nói: “Phùng tiểu thư nói quá lời rồi. Phùng công tử không có gì phải xin lỗi cả. Tối hôm qua nếu không phải cậu ấy đến đúng lúc thì Lan Đình sợ là đã bị cái tên Cố tiên sinh kia lừa rồi!”
Phùng Lệnh Mỹ sửng sốt, vội truy hỏi tình hình một cách cụ thể tỉ mỉ. Chu thái thái liền đem chuyện tối hôm qua nói qua một lần, cuối cùng còn nghiến răng nghiến lợi mà mắng: “Cái tên Cố tiên sinh kia không ngờ lại là hạng mặt người dạ thú như thế! Ngay cả chuyện này cũng dám lừa! Phùng công tử đánh đúng lắm! Tối qua ta mà ở đó thì ta cũng phải một hai đánh chết tên kia!”