Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lúc chạng vạng, Phùng Khác Chi đánh xe tới sư đoàn 12, tìm được Hà Phương Tắc.
Huấn luyện ban ngày vừa mới kết thúc không lâu, binh lính đang xếp hàng giải tán, hoàng hôn chiếu nghiêng, sân thể dục là một mảnh khô ráo, bụi đất theo gió bay lên. Hà Phương Tắc đứng ở trên sân thể dục, thần sắc nghiêm túc, cùng mấy sĩ quan đang nghị sự.
Phùng Khác Chi chờ ở phía sau, chờ Hà Phương Tắc cùng mọi người nói chuyện xong thì mới đi lên gọi một tiếng “Bát tỷ phu”.
Hà Phương Tắc quay đầu lại, trên mặt lộ ra tươi cười, xoay người đi về phía hắn, tới gần thì chụp thật mạnh lên vai Phùng Khác Chi, cười nói: “Không tồi a, tiểu tử! Mấy ngày không gặp mà cậu đã theo đuổi được Mạnh tiểu thư! Tin về hôn lễ anh cũng thấy rồi, chúc mừng cậu, chúc cậu cùng Mạnh tiểu thư sớm sinh quý tử, bách niên hảo hợp!”
Phùng Khác Chi hơi hơi khụ một tiếng: “Cảm ơn Bát tỷ phu.”
“Ngày mai chính là hôn lễ rồi, em cố ý đến đây chính là muốn nhắc nhở anh dù bận đến đâu thì ngày mai cũng phải đến dự hôn lễ của em.”
Hà Phương Tắc ngừng lại một chút, không nói chuyện.
“Tỷ phu, em biết anh và Bát tỷ hẳn là có chút vấn đề, nhưng mặc kệ nói như thế nào thì hai người không phải phu thê sao? Ăn tết năm ngoái, anh nói bận việc không về Nam Kinh được, lúc trước mừng thọ cha em nghe nói anh đến trước một bước, thăm cha rồi lại đi, không gặp mọi người. Lúc này em kết hôn, anh lại đang ở Thượng Hải, vô luận như thế nào ngày mai nếu anh không tới thì làm sao nói nổi?”
Phùng Khác Chi nói xong, nhìn Hà Phương Tắc.
Hà Phương Tắc hơi chần chờ rồi mỉm cười, rốt cuộc gật đầu: “Cậu nói đúng, anh nhất định sẽ tới.”
Trên mặt Phùng Khác Chi lộ ra tươi cười: “Vậy là tốt rồi, định thế nhé, ngày mai anh nhớ đi cùng Bát tỷ!”
Hà Phương Tắc hàm hàm hồ hồ mà đáp ứng, hai người lại nói vài lời nhàn thoại rồi mới từ biệt, Phùng Khác Chi cũng rời đi.
Hà Phương Tắc tiễn hắn ra tận ngoài cửa doanh rồi mới về ký túc xá của mình.
Trời tối, trong phòng không bật đèn, Hà Phương Tắc ngồi ở ghế dựa, ánh mắt rơi xuống vali quần áo đặt dưới giường, thân ảnh chìm trong bóng tối, vẫn không nhúc nhích.
……
Từ khi hai nhà Phùng Mạnh công bố tin tức tổ chức hôn lễ, trong nửa tháng, báo chí Thượng Hải đều không phải lo không có tin đăng nữa rồi. Mỗi ngày, các loại tin tức về hôn lễ liên tiếp xuất hiện trên báo. Tự nhiên, trừ bỏ tin tức bình thường, thí dụ như khách khứa hôm đó thì để thỏa mãn tính tò mò của mọi người, bọn họ lại đào sâu hơn về tình sử phong lưu của Phùng gia Cửu công tử. Nghe nói Chung tiểu thư mấy ngày nay cũng liên tiếp có phóng viên đến dò hỏi. Nhưng Chung tiểu thư phảng phất đã mai danh ẩn tích, không những không tiếp nhận bất kỳ phỏng vấn gì mà đến người cũng không lộ diện. Phóng viên rất thất vọng, phỏng đoán Phùng gia gây áp lực với Chung tiểu thư, nói nàng không được lộ diện để tránh gây phiền phức cho hôn lễ sắp tới.
Đêm đó, sau khi gặp mặt ăn cơm với người của Phùng gia, Mạnh Lan Đình trở về liền không đi ra ngoài, cũng không để ý đến các loại tin tức náo nhiệt trên báo chí.
Trừ bỏ làm may vá y phục cho hôn lễ gấp gáp của mình thì nàng dường như rất nhàn rỗi. Chu thái thái bận rộn trong ngoài, lại không cho nàng tham dự bất cứ chuyện gì, nàng cũng liền ru rú trong nhà, mỗi ngày ở trong phòng đọc sách học tập như cũ, chờ hôn lễ sắp đến.
Qua mấy ngày, thân tộc dưới quê của Mạnh Lan Đình và vài trưởng bối đã đến Thượng Hải, được an bài ở một nhà khách cách Chu gia không xa. Bọn họ cùng với Chu thái thái cùng nhau xử lý các công việc.
Ngày cứ thế trôi qua, nửa tháng cũng không dài lắm, đảo mắt thì ngày mai đã là hôn lễ rồi.
Chạng vạng hôm đó, quần áo cho hôn lễ cũng được mang đến Chu gia. Hôn lễ ngày mai kỳ thật được tổ chức làm hai đợt. Đầu tiên là ở Phùng công quán cử hành một hồi nghi thức kiểu Trung Quốc long trọng. Sau đó, đôi tân nhân lại đến tiệm cơm cử hành hôn lễ kiểu Tây.
Cho nên chỉ là trang phục cho hôn lễ thì đã có hai bộ kiểu Trung và kiểu Tây. Áo cưới là Phùng Lệnh Mỹ thỉnh một nhà thiết kế trứ danh của Anh quốc làm ra, kiểu Trung Quốc thì là từ tiệm may trứ danh lâu đời của Thuợng Hải chuyên làm cho quan lại quý nhân làm.
Tuy thời gian thật khẩn trương nhưng hai bên đều dốc toàn lực mà đẩy nhanh tốc độ, hôm nay chế tạo gấp gáp xong đưa tới, áo cưới cùng kiểu Trung Quốc đúng là tinh xảo hoa lệ không gì sánh kịp.
Chu thái thái để Mạnh Lan Đình mặc thử, nếu có chỗ nào không phù hợp thì thì xưởng may liền sửa ngay tại chỗ.
Nàng đem lễ mặc từng cái một, Chu thái thái cùng các thái thái của Mạnh gia vây quanh nàng, người này thay nàng sửa sang lại đai lưng, người khắc giúp nàng vuốt tà váy, tấm tắc khen ngợi, khoe khoang không ngừng.
Thử xong quần áo, các vị thái thái cũng lục tục tan đi, lúc này cũng đã sắp 9 giờ rồi.
9 giờ sáng mai, Phùng gia sẽ tới đón nàng đến Phùng trạch tổ chức hôn lễ. Nàng cần dậy sớm tắm rửa, mặc quần áo, hoá trang, chuyện cần làm rất nhiều.
Chu thái thái dặn dò Mạnh Lan Đình sớm chút đi nghỉ ngơi, dưỡng tinh thần để tham dự hôn lễ ngày mai. Mạnh Lan Đình đáp lời, đang muốn vào nhà thì có người gõ cửa. Chu thái thái đi mở cửa, lộ ra thần sắc kinh hỉ: “Tùng Chu! Lâu lắm không gặp cháu! Mau vào đi.”
Hề Tùng Chu mặt mang tươi cười, hướng Chu thái thái gật gật đầu, đi đến. Mạnh Lan Đình cũng nghe tiếng mà ra, mỉm cười, cùng hắn chào hỏi.
Hề Tùng Chu ngồi xuống thì có chút tâm thần không yên, nhưng không nói gì. Chu thái thái nhìn hai người liếc mắt một cái, mượn cớ lui trở về phòng mình.
Phòng khách chỉ còn lại Mạnh Lan Đình cùng Hề Tùng Chu.
Chung quanh thập phần an tĩnh, đồng hồ trên tường tích táp di chuyển, tiếng động lọt vào tai rõ ràng.
“Tùng Chu, có việc sao?” Mạnh Lan Đình đánh vỡ yên lặng, hỏi.
Hề Tùng Chu ngước mắt, nhìn Mạnh Lan Đình chăm chú. Hắn trầm mặc một lát, nói: “Chúc mừng em, cũng chúc phúc cho em và Khác Chi. Quà kết hôn của hai người anh đã đưa đến Phùng gia.”
“Cảm ơn lời chúc phúc của anh.” Mạnh Lan Đình hướng hắn nói lời cảm tạ thật lòng.
Hắn gật gật đầu, lại lấy từ trong túi mang theo mấy cuốn sách cùng tạp chí, để trên bàn, nói: “Đây là tài liệu nghiên cứu toán học mới nhất mà anh sưu tập, không biết về sau em có cần dùng không nhưng anh nghĩ nếu tới thì cũng vẫn nên đưa đến cho em.”
Mạnh Lan Đình cầm lấy một quyển trong đó, mở ra xem rồi ngẩng đầu nói, “Cảm ơn anh Tùng Chu, chúng đều rất hữu dụng!”
Trên mặt Hề Tùng Chu lộ ra tươi cười: “Hữu dụng thì tốt.” Hắn lại lần nữa lâm vào trầm mặc, sau đó đứng lên.
“Anh cũng không còn việc gì khác, không quấy rầy em nghỉ ngơi. Hôn lễ ngày mai anh chắc không tham dự được, chúc em hạnh phúc.” Hắn hướng Mạnh Lan Đình gật gật đầu, xoay người đi ra ngoài cửa.
“Để em tiễn anh.” Mạnh Lan Đình buông sách trong tay, đi theo hắn ra ngoài.
Hai người đi dọc theo ngõ nhỏ ra ngoài, đi đến một nửa thì Hề Tùng Chu bỗng nhiên dừng bước chân.
“Lan Đình, kỳ thật còn có chuyện, vừa rồi anh chưa nói với em. Anh đã nhận lời mời sang Mỹ làm giảng dạy, qua mấy ngày nữa phải đi rồi. Trong khoảng thời gian ngắn, ước chừng sẽ không trở lại.”
Mạnh Lan Đình thấy nao nao, ngay sau đó cười nói: “Vậy em nên chúc mừng anh. Là bằng hữu, em thật cao hứng khi anh có được cơ hội
phát huy sở trường như vậy.” Ngõ nhỏ ánh sáng tối tăm, một mảnh u ám.
Hề Tùng Chu nhìn chăm chú vào Mạnh Lan Đình, bỗng nhiên tăng thêm ngữ khí, cơ hồ gằn từng chữ mà nói: “Lan Đình, nói thật, đến bây giờ anh vẫn không thể tin em sẽ ở ngay lúc này lựa chọn kết hôn, còn gả cho Khác Chi. Nếu em có bất đắc dĩ hoặc việc hôn nhân này không phải mong muốn của em thì cứ nói với anh. Kể cả đây có là việc vô cùng khó xử, thì xin em tin anh, anh nhất định sẽ giúp em giải quyết!”
Mạnh Lan Đình trầm mặc một lát, nói: “Tùng Chu, cảm ơn anh, nhưng không cần.”
“Lan Đình……”
“Là em nguyện ý.” Mạnh Lan Đình hơi hơi mỉm cười, đánh gãy lời hắn nói, “Tùng Chu, sau khi tới Thượng Hải, có thể quen và kết giao với một người bạn như anh là thu hoạch lớn nhất của em. Càng cảm ơn anh cho tới nay đều chiếu cố và trợ giúp em. Lúc anh đi thì em đang tân hôn, chắc không đi tiễn anh được, em mượn cơ hội này, chúc phúc cho anh, hy vọng sau này mọi việc với anh đều thuận lợi.”
Hề Tùng Chu đứng lặng một lát, cười khổ, thanh âm nặng nề vô cùng, “Cảm ơn lời chúc phúc của em. Lan Đình, có thể quen em cũng là chuyện may mắn trong đời này của anh. Tuy rằng cầu mà không được, nhưng anh sẽ không hối hận. Anh phải đi rồi.”
Hắn thật sâu nhìn người con gái trước mắt, xoay người đi dọc theo ngõ nhỏ.
Mạnh Lan Đình đứng tại chỗ, nhìn theo bóng dáng dần biến mất phía trước, chậm rãi xoay người, cúi đầu, hướng Chu gia mà đi.
Phùng Khác Chi liền đứng ở một góc ven đường mà hắn hay đứng chờ nàng, cả người ẩn trong bóng tối, nhìn Mạnh Lan Đình, cúi đầu đi qua bên người mình.
Sau đó thân hình mảnh mai của cô biến mất sau cửa, không thấy nữa.
Hắn ở trong bóng đêm đứng lặng thật lâu mới lấy một điếu thuốc ra, cúi đầu, dùng bật lửa châm, hít một ngụm thật sâu rồi mới quay người mà đi.
……
10 giờ tối, Phùng Lệnh Mỹ rốt cuộc chờ được đệ đệ trở về, vừa thấy người liền oán giận, “Ngày mai đã kết hôn mà tối nay cậu còn chạy đi đâu? Lễ phục buổi tối mới vừa đưa đến, còn đang chờ mặc thử đó!”
Phùng Khác Chi cười hì hì bồi tội, nói bị mấy bằng hữu mạnh mẽ kéo đi tham gia một bữa tiệc độc thân, ngay đó đứng cho Phùng Lệnh Mỹ giúp mình thử y phục.
Hắn cao lớn, chân dài, vai rộng eo hẹp, hai bộ lễ phục vô luận là trường bào cho hôn lễ kiểu Trung Quốc hay tây trang cũng đều rất hợp, lúc mặc vào thì khí khái vô cùng, phong độ lại nhẹ nhàng. Phùng Lệnh Mỹ mặt mày hớn hở, nói: “Thời gian gấp quá, chị vốn có chút lo lắng. May vẫn kịp, Chu thái thái bên kia gọi điện đến nói lễ phục của Lan Đình cũng rất vừa người, không thành vấn đề.”
Phùng Khác Chi trịnh trọng mà nói: “Cảm ơn Bát tỷ vẫn luôn thay em bận trước bận sau. Vất vả cho chị rồi.”
Phùng Lệnh Mỹ lần đầu tiên được đệ đệ trịnh trọng cảm tạ như thế thì ngẩn ra, ngay sau đó cười, giúp hắn kéo kéo ống tay áo, nói: “Được, được, cái cảm ơn làm gì! Đệ đệ muốn kết hôn, muốn thành người lớn, chị không giúp cậu thì giúp ai! Mau đi ngủ đi, nghỉ ngơi cho tốt, tối nay cũng là ngày cuối cậu ở lại đây, ngày mai là cậu với Lan Đình ở bên kia rồi.”
Căn phòng ở Tây Ái Hàm Tư trước kia để không, nhưng người hầu vẫn đầy đủ, bảo dưỡng cũng rất khá, hiện tại sửa chữa không kịp nhưng nửa tháng nay mọi người cũng sớm dọn dẹp trong ngoài, dự định để đôi vợ chồng mới cưới ở đó.
Để hai người kết hôn xong ở riêng cũng là ý tứ của Phùng gia trưởng tỷ Phùng Lệnh Nghi.
Phùng Khác Chi cười: “Được, em đi ngủ đây. Bát tỷ cũng sớm nghỉ ngơi một chút, đừng quá mệt mỏi.”
Phùng Lệnh Mỹ bỗng nhiên có một loại cảm giác đệ đệ trong một đêm liền hiểu chuyện hơn, trong lòng cũng được trấn an. Nàng nhìn theo hắn đi lên lầu, tiễn thợ may vá đi. Lúc này đã 11 giờ, nàng cũng về phòng mình, tắm rửa xong thì lập tức muốn lên giường tắt đèn để ngày mai dậy sớm thì điện thoại đầu giường bỗng vang lên.
Điện thoại trong phòng nàng là số trực tiếp, người biết số đều là người thân cận. Đã trễ thế này, hẳn là vị tỷ tỷ nào đó nhớ tới việc gì liền quan đến hôn lễ nên gọi lại. Nàng ghé vào trên gối, một tay đấm eo đau nhức của mình, một tay cầm điện thoại lên “Uy” một tiếng, dùng khẩu khí mang theo oán giận mà nói: “Lại là vì tỷ tỷ nào vậy, nhớ ra cái gì thế? Sao không gọi sớm hơn…… Nguyệt sự của em vừa đến, lại bận quá, eo này cũng sắt đứt rồi, hiện tại còn không cho em ngủ……”
“Là anh, Hà Phương Tắc.” Đầu dây bên kia yên lặng một chút rồi một giọng nói truyền đến.
Phùng Lệnh Mỹ mở to mắt một chút, “Là anh sao?”
Tươi cười trên mặt nàng lập tức biến mất, thanh âm cũng trở nên lãnh đạm.
Hà Phương Tắc cảm nhận được sự biến hóa trong cảm xúc của cô, trầm mặc một lúc mới nói: “Thực xin lỗi khi muộn như vậy còn gọi điện thoại cho em, lúc trước anh có gọi nhưng em đều không có ở nhà.”
“Chuyện gì?”
“Buổi tối Tiểu Cửu tới tìm anh, muốn anh tham gia hôn lễ ngày mai của cậu ấy. Anh muốn hỏi ý tứ của em……”
Ngày đó Phùng Lệnh Mỹ đem quần áo hắn để lại đưa cho hắn xong, sau khi quay lại sau lễ mừng thọ phụ thân thì liền thông qua luật sư của mình mà cùng Hà Phương Tắc ký đơn ly hôn. Lúc ấy hai người đến gặp mặt cũng không gặp, nàng tự mình ký tên rồi đem văn kiện giao cho luật sư đưa đến cho Hà Phương Tắc ký tên rồi thu lại.
Hai người hiện tại đã không còn là vợ chồng nữa. Chẳng qua, bọn họ vẫn gạt người trong nhà, Phùng lão gia cũng không biết.
Đầu bên kia vẫn luôn trầm mặc, phảng phất đang đợi nàng trả lời. Phùng Lệnh Mỹ chần chờ một lúc lâu mới hừ một tiếng: “Tùy anh, thích thì tới!”
Đầu bên kia thấp giọng nói: “Cảm ơn, anh đã biết. Sáng mai anh sẽ đến đúng giờ.”
Phùng Lệnh Mỹ xa cách mà ừ một tiếng, vừa muốn cúp điện thoại thì lại ngừng một chút: “Còn có việc không? Không có việc gì thì tôi cúp máy đây!”
Hà Phương Tắc chần chờ một lúc mới thấp giọng nói: “Bệnh cũ của em vẫn giống trước đây sao? Em lót một cái túi ấm vào em, đừng lót cao quá, cao quá sẽ không thoải mái, thấp chút là có thể……”
“Liên quan gì đến anh!” Phùng Lệnh Mỹ bang một cái cúp điện thoại, tắt đèn nằm xuống.
Hà Phương Tắc nắm điện thoại, đứng đó một lúc lâu rồi mới chậm rãi thả xuống.