Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mặt trời chiều ngã về tây, màu vàng kim nhàn nhạt phủ lên bệ cửa sổ, vài nhành hoa quế đang nở tỏa hương thơm nồng đậm xuyên qua gió thu, cánh mũi thanh tú của Lý Tú Ninh khẽ phập phồng, hương thơm cũng không thể làm dịu nghi hoặc trong nội tâm nàng.
Ngay vừa rồi, từ trong thành Đại Hưng truyền đến tin tức của Vệ Huyền, kế hoạch vốn đồng ý từng bước suy yếu lực lượng thủ vệ thành Đại Hưng bỗng xuất hiện biến cố, bây giờ Vệ Huyền yêu cầu Đoạn Luân giả vờ bại, khiến lãnh binh Nguyên Thượng Vũ thu được công lao, từ đó tăng lên địa vị trong quân đội ở thành Đại Hưng.
Lý Tú Ninh cảm thấy có chút buồn cười, lão già Vệ Huyền này đang làm cái gì? Mặc dù trong thư viết rất rõ ràng nhưng Lý Tú Ninh lại cảm thấy ở trong đó dường như có vấn đề.
Lúc Lý Tú Ninh đang nghi ngờ, gia đồng Mã Tam Bảo đi tới trước mặt Lý Tú Ninh, tuổi Mã Tam Bảo cũng không lớn, bất quá 25-26 tuổi, đang lúc trẻ trung khoẻ mạnh, thực tế với tài năng của Mã Tam Bảo, hắn không chỉ đơn giản là một gia đồng như vậy, chỉ bất quá, lần đầu tiên Mã Tam Bảo nhìn thấy Lý Tú Ninh, y đã bất giác bị chìm đắm, nữ tử này dáng vẻ oai hùng khiến Mã Tam Bảo cảm thấy chỉ cần có thể hầu cận bên nàng, đi theo nàng là đủ.
Chỉ đáng tiếc, kỳ nữ như vậy không thể không phụng phụ mệnh kết hôn cùng Sài Thiệu, thời khắc đó khiến Mã Tam Bảo vô cùng ghen ghét, thế nhưng hắn biết, cho dù ghen ghét thế nào, cho dù trong lòng Lý Tú Ninh cũng không yêu nam tử kia, nhưng bọn họ cuối cùng cũng là vợ chồng.
Tiếng chân Mã Tam Bảo cũng không mạnh, nhưng Lý Tú Ninh lãnh binh lâu ngày cảm giác được, giật mình tỉnh lại, đôi mắt đẹp nhìn thoáng qua Mã Tam Bảo, thấy trên mặt Mã Tam Bảo có ý cười, Lý Tú Ninh không khỏi hỏi: "Tam Bảo, có chuyện gì?"
Mã Tam Bảo cuối đầu trình lên một tập giấy mỏng, nói: "Tiểu thư, đây là tin tức từ trong thành truyền tới."
Trong lòng Lý Tú Ninh thầm than một tiếng, nàng lấy chồng đã lâu, thế nhưng Mã Tam Bảo vẫn xưng hô nàng là tiểu thư như cũ, nguyên nhân Lý Tú Ninh dĩ nhiên hiểu, chỉ là... Trong lòng có chút buồn vô cớ, nhưng rất nhanh sau đó Lý Tú Ninh đem lực chú ý chuyển đến tin tức từ trong thành Đại Hưng truyền đến.
Lý Tú Ninh mở tờ giấy ra, vội vàng xem hết nội dung, trong lòng vui mừng, nói: "Nghĩ không ra chuyện này lại là thật."
Mã Tam Bảo cười nói: "Vẫn là tiểu thư anh minh, bây giờ mới có cơ sở ngầm vững chắc như thế này."
Lý Tú Ninh không nói gì, mà đứng bên cạnh cầu nhỏ, ngửi ngửi hương thơm hoa quế, tự hỏi bước kế tiếp hành động như thế nào. Mã Tam Bảo dường như sớm đã có chủ ý, nói: "Tiểu thư, nếu Vệ Huyền một lòng muốn đầu nhập vào chúa công, như vậy không ngại làm theo lời hắn." Chúa công trong miệng Mã Tam Bảo chính là Lý Uyên.
Lý Tú Ninh khẽ nhíu mày, đã có tin tức của người kia, như vậy chuyện Vệ Huyền đầu nhập vào hẳn là thực tình, thế nhưng Lý Tú Ninh sợ chuyện này không có đơn giản như vậy. Tờ giấy mặc dù không lớn, nhưng lại đem sự việc hôm nay trên triều đình kể lại rõ ràng, Đại Vương Dương Hựu đột nhiên cải biến kế hoạch, ngược lại khiến gia tướng Nguyên thị, Vệ thị xuất chinh, rõ ràng là muốn lợi dụng hai nhà Nguyên, Vệ.
Hiển nhiên, suy nghĩ của Lý Tú Ninh càng thành thục hơn một ít, nàng hoài nghi phải chăng Dương Hựu có âm mưu gì.
Mã Tam Bảo thấy Lý Tú Ninh không nói lời nào, lại mở miệng nói: "Tiểu thư đang hoài nghi đây là âm mưu của Đại Vương?"
Lý Tú Ninh gật gật đầu, Mã Tam Bảo cười nói: "Tiểu thư, ta có một kế, không biết tiểu thư nghĩ như thế nào?"
...
Trong thành Đại Hưng, Đông cung, Dương Hựu phê duyệt tấu chương trong thư phòng.
Dương Hựu chau mày, không biết có phải vì hiệu ứng cánh bướm do mình xuyên qua, có nhiều chuyện trong lịch sử đã bị thay đổi.
Đầu tiên, là Tiêu ở quận Hà Trì, dâng biểu tâu việc đại quân Tiết Cử đột kích, quận Hà Trì đang ở trong vòng vây của quân Tây Tần, Tiêu hi vọng thành Đại Hưng có thể phái viện quân, việc này khiến Dương Hựu cười khổ, thành Đại Hưng đã là bồ tát đất qua sông bản thân khó đảm bảo, sao còn có thể phái viện quân? Bây giờ trong thành Đại Hưng chỉ có hai vạn tinh nhuệ, mặc dù triều hội hôm nay quyết định chiêu mộ lính mới, thế nhưng phải cần thời gian, nhất là lính mới cần phải huấn luyện, không thể lập tức phái đi cứu viện quận Hà Trì.
Dương Hựu cúi đầu hồi lâu, quyết định lệnh Tiêu rút về thành Đại Hưng. Tiêu có đại tài, Dương Hựu có thể tha thứ Độc Cô Hoài Ân vứt bỏ huyện mà chạy, chuyện của Tiêu cũng hợp tình hợp lý.
Mặc dù từ bỏ quận Hà Trì, khiến cho quân Tây Tần có thể tiến đánh Quan Trung, nhưng việc này cũng không phải nhất định là tin xấu. Bởi vì thủ lĩnh phản tặc Lý Tú Ninh đã chiếm lĩnh các huyện Hộ, Vũ Công, Chu Chất, quân Tây Tần quân nếu muốn tiến đánh Đại Hưng, sẽ trực tiếp đối đầu với Lý Tú Ninh.
Theo Dương Hựu, nếu hai cánh phản quân này gặp nhau đối địch, chính là chó cắn chó một miệng lông, không còn gì tốt hơn. Nghĩ đến chỗ này, Dương Hựu liền phê chuẩn vào tấu chương.
Tiếp theo, là tấu chương của Khuất Đột Thông. Trong tấu chương, Khuất Đột Thông biểu thị mặc dù Lý Uyên bắt lấy Khuất Đột Thọ, nhưng thân là Tùy thần, tất nhiên Khuất Đột Thông sẽ huyết chiến chiến trường, tinh trung báo quốc. Dương Hựu nhìn đến đây, trong lòng có chút vui sướng, xem ra việc trấn an Khuất Đột Thông vẫn có tác dụng nhất định, tuy trong lịch sử Khuất Đột Thông cuối cùng vẫn đầu hàng Lý Uyên, nhưng đó là ở tình huống thành Đại Hưng đã bị phá, bây giờ thành Đại Hưng vẫn đứng vững không ngã, ít ra trong thời gian ngắn Khuất Đột Thọ vẫn giữ lòng trung.
Đối với Dương Hựu, chỉ cần vượt qua được năm nay, lính mới luyện thành, tình huống hẳn là sẽ tốt hơn rất nhiều.
Thời Tùy mạt, cho dù Đại Hưng hay Lạc Dương, thật ra vẫn còn thực lực không nhỏ, vấn đề ở chỗ, trấn thủ hai nơi này là Đại Vương Dương Hựu cùng Việt Vương Dương Đồng, tuổi tác còn nhỏ, lại không chưởng khống quân quyền, cho nên mới bị kích phá.
Nghĩ tới đây, trong đầu Dương Hựu nổi lên thân ảnh Dương Đồng, Dương Đồng lớn hơn Dương Hựu một tuổi, tính cách ôn hòa mà đơn thuần, mặc dù cũng kiên cường, nhưng cuối cùng vẫn bị Vương Thế Sung giết. Nghĩ đến đây, Dương Hựu âm thầm quyết định, nếu như tình huống cho phép, nhất định phải cứu ca ca của mình.
Tấu chương thứ ba mặc dù cũng rất trọng yếu, nhưng đối với Đại Hưng cũng không phải mấu chốt, trong tấu chương nói Tiết Thế Hùng ở Hà Bắc bị Đậu Kiến Đức suất lĩnh trăm người đánh bại, hôm ấy sương mù giúp Đậu Kiến Đức thừa cơ đánh lén.
Dương Hựu khẽ thở dài một cái, Tiết Thế Hùng bại trận đã mang lại cơ hội cho Vương Thế Sung dần dần nắm giữ quân quyền Lạc Dương, bằng không, với lòng trung nghĩa cuả Tiết Thế Hùng có lẽ triều đình Lạc Dương sẽ xuất hiện cơ hội xoay chuyển.
Bất quá, chuyện này đã là sự thật, Dương Hựu có chút tiếc nuối, lại đem sự tình bỏ qua một bên, muốn cứu Dương Đồng, nhất định phải cứu mình trước. Dương Hựu đứng dậy, chắp tay sau lưng suy nghĩ, Dương Hựu đang chờ đợi một tin tức.
Dương Hựu đi qua đi lại vài vòng, ngoài phòng vang lên tiếng bước chân dồn dập, chốc lát sau, Độc Cô Võ Sư xuất hiện trước mặt Dương Hựu, "Thần bái kiến điện hạ."
"Độc Cô tướng quân không cần đa lễ, mau nói việc đó có kết quả gì?" Dương Hựu hỏi, mấy ngày nay hắn không có nghỉ ngơi tốt, khóe mắt vằn lên tia máu.
Độc Cô Võ Sư đứng dậy, thấp giọng nói: "Thần thăm dò được tin tức, Vệ Huyền trở lại phủ liền lập tức gửi thư đi Huyền, nội dung là..." Độc Cô Võ Sư nói.
Dương Hựu nghe, lông mày nhíu một cái! Vệ Huyền đã công nhiên phản quốc! Dương Hựu hỏi: "Giữa Vệ Huyền cùng Lý Tú Ninh liên lạc như thế nào?"
Độc Cô Võ Sư nói: "Là dùng chim bồ câu!"
Dương Hựu gật gật đầu, trầm ngâm nói: "Ngươi đi tìm một cái thần xạ thủ, lần tiếp theo cô có việc cần dùng. Mặt khác, tận lực mua chuộc nhân vật trọng yếu trong phủ Vệ Huyền, Nguyên Mại. Tiền không thành vấn đề."
Độc Cô Võ Sư ứng thanh, lui xuống. Dương Hựu nhìn Độc Cô Võ Sư lui ra, đôi mắt híp thành một kẽ nhỏ, sát cơ bỗng hiện.
Ánh mắt Dương Hựu lại đặt lên tấu chương thứ nhất, Tiết Cử, Tiết Cử! Dương Hựu nhẹ nhàng gõ bàn trà, Dương Hựu mặc dù có tâm tư muốn lợi dụng Tiết Cử, thế nhưng nếu Tiết Cử không vào quan, đó mới là tốt nhất.
Như vậy Dương Hựu mới có thể thong dong tiêu diệt Lý Tú Ninh, ổn định Quan Trung.
Dương Hựu đứng dậy, đứng chắp tay, nhìn mặt trăng đang dần lên cao giữa không trung, chỉ thấy ánh trăng sáng tỏ, bầu trời không một áng mây, ngẫu nhiên có mấy đôi chim bay bay qua, chắc là chim chóc về tổ muộn. Suy nghĩ của Dương Hựu như nước thủy triều, hắn đã cân nhắc chuyện Tiết Cử, lại đang lo lắng lần này Lý Tĩnh xuất kích rốt cục có thể thành công hay không.
Bỗng nhiên, ánh mắt Dương Hựu rơi lên một cuộn giấy, kia là một tờ thánh chỉ đã lâu trước kia, nội dung chính là đương kim Thánh thượng hạ lệnh Hoắc Thế Cử, Bàng Ngọc dẫn binh trợ giúp Đông Dương Lạc Dương, Dương Hựu phủi bay bụi bặm, mở thánh chỉ ra xem từng hàng chữ viết đẹp đẽ.
Thánh chỉ do Ngu Thế Nam viết, người này có tài văn chương, viết chữ đẹp, người lại thanh bạch, rất được Thánh thượng khen ngợi.
Dương Hựu nhìn thánh chỉ, bỗng nhiên nghĩ đến một biện pháp, có điều biện pháp này hơi khó nói. Tiết Cử đã xưng đế ở Kim Thành, muốn lợi dụng thánh chỉ tiến hành phong thưởng đối với hắn dường như cũng không thể. Đại Tùy đã như mặt trời lặn phía tây, Tiết Cử nhận thánh chỉ phong thưởng mới là lạ.
Đúng lúc này, Dương Hựu nghĩ đến trong lịch sử lúc Lý Uyên đối kháng Tiết Cử, đã chọn biện pháp kết minh cùng Lý Quỹ, kéo chân sau của Tiết Cử, khiến Tiết Cử không dám dốc hết binh lực cướp đoạt Trường An. Lúc này Dương Hựu nghĩ tới cùng Tiết Cử kết minh.
Mặc dù phải thừa nhận đế vị của Tiết Cử, nhưng không thừa nhận thì phải làm sao, ít ra trong khu vực Tiết Cử khống chế, người người đều phải xưng hô hắn một tiếng bệ hạ. Biện pháp đã có, chỉ bất quá sai người nào đi sứ? Người này nhất định phải giỏi tài ăn nói, tính cách cứng cỏi, nhân tài tựa như Lạn Tương Như, mới có thể hoàn thành chức trách lớn này.
Lý Tĩnh có việc trong người, Nghiêu Quân Tố mặc dù mang binh không tệ, nhưng khẩu tài không tốt, cũng không được, còn Thôi Bì Già, Lý Nhân Chính là hai người thư sinh văn nhược cũng không thích hợp. Dương Hựu chắp tay sau lưng dạo bước suy nghĩ, trước mắt mà nói, dường như cũng không có nhân tuyển thích hợp.
Xem ra chuyện này cũng chỉ có thể trì hoãn một chút.