Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bận bịu suốt 2 canh giờ, quân đội của Lý Thần Thông đóng quân ở doanh trại phía đông của Lý Tú Ninh, hoàn toàn nằm lọt vào trong hệ thống phòng ngự của đại doanh Lý Tú Ninh.
Lúc này, Lý Thần Thông chắp tay sau lưng bất an rảo bước trong doanh. Trong trận Lam Điền Lý Thần Thông tổn thất không ít dòng chính tâm phúc. Chuyện này khiến y vô cùng đau lòng, mà bản thân Sử Vạn Bảo trọng thương lại càng khiến Lý Thần Thông lo lắng. Y đã biết quân Tùy đến tấn công, hiện giờ bộ hạ phần lớn là người bị thương, công lao đánh bại quân Tùy rõ ràng sẽ bị Mã Tam Bảo cướp mất, chuyện này khiến y rất phiền muộn.
Phía xa mơ hồ truyền đến tiếng binh sĩ hô hoán, Lý Thần Thông mang vẻ tâm phiền ý loạn hỏi: "Bên ngoài có chuyện gì?"
Thân binh ở ngoài trướng trả lời: "Báo cáo tổng quản, là binh sĩ quân Tùy chửi rủa bên ngoài doanh trại."
Lúc này, trong tiếng mắng chửi loáng thoáng truyền đến danh tự Lý Tú Ninh, Lý Thần Thông vén rèm cửa doanh, đi ra ngoài. Thanh âm bên ngoài lớn hơn, loáng thoáng truyền đến cái gì mà "Nhất định ngươi phải gọi ta đến". Lý Thần Thông nhíu mày, nói: "Nhanh đi nghe ngóng coi là chuyện gì?"
Một người thân binh vâng lệnh, chạy về hướng bắc.
Một lát sau, có một thân binh khác đến bẩm báo: "Phó tổng quản, có mấy tên binh sĩ cầu kiến!"
Lý Thần Thông hỏi: "Cầu kiến ta? Bọn họ có chuyện gì?"
Thân binh nói: "Bọn họ chỉ nói có quân tình cần bẩm báo, lúc ti chức hỏi bọn họ lại không trả lời, chỉ nói việc này trọng đại, nhất định phải gặp tổng quản mới nói được."
Lý Thần Thông nhíu mày, nhìn về phía bắc. Thanh âm truyền về từ phía bắc khiến y cảm thấy có chút không ổn, nhưng y cũng minh bạch, Lý Tú Ninh là người cẩn thận, quân Tùy muốn đánh hạ doanh trại cũng chỉ là si tâm vọng tưởng. Y quay lại, nhìn thân binh nói: "Ngươi dẫn bọn họ vào trong trướng."
Rất nhanh, hai tên thương binh theo thân binh vào trướng. Cánh tay hai người này đều bị thương, quấn trong băng vải, máu tươi thấm ra ngoài, nhìn thương thế không nhẹ. Hai người tiến vào đại trướng, quỳ xuống đất: "Ti chức bái kiến phó tổng quản!"
Lý Thần Thông nói: "Các ngươi có việc gì?" Tâm trạng y không tốt, khẩu khí rất lạnh nhạt.
Một người đứng dậy, nhìn thân binh nói: "Phó tổng quản, việc này quan hệ trọng đại, nhất thiết không thể để người ngoài nghe được."
Lý Thần Thông nhíu mày, nói: "Người này là tâm phúc của ta, đừng ngại."
Người kia do dự một lát, đáp: "Phó tổng quản, việc này quan hệ trọng dại, ti chức chỉ sợ..." Người kia nói, lại nhìn thân binh, muốn nói lại thôi.
Trong lòng thân binh giận dữ, quát: "Ở trước mặt tổng quản, ngươi muốn nói bậy chuyện gì?"
Người kia dường như rất sợ hại, thân thể run một cái, té lăn xuống đất, nói: "Ngươi, ngươi..."
Lý Thần Thông nhíu mày, suy nghĩ, nhìn thân binh, phất tay nói: "Được rồi, ngươi đi xuống trước đi!"
"Tổng quản, ti chức..." Thân binh hơi do dự, chỉ còn lại một mình tổng quản trong đại trướng, dường như không ổn.
Lý Thần Thông phẩy tay, bất mãn nói: "Ngươi chờ ở ngoài trướng." Thân binh bất đắc dĩ, lui xuống, hai tên binh sĩ bị thương cánh tay có thể uy hiếp cái gì?
Lý Thần Thông nhìn hai người, nói: "Rốt cuộc có chuyện gì cơ mật?"
Hai người kia nhìn nhau, một người trong đó hơi run run, không ngừng ho khan, dường như bị thương rất nặng.
Lý Thần Thông hơi thiếu kiên nhẫn, y bưng sữa đặc trên bàn, muốn uống một chút làm trơn yết hầu. Lúc này, người kia bỗng nhiên đứng dậy, nhanh như chớp nhào về phía Lý Thần Thông.
Lý Thần Thông giật nẩy mình, y phản ứng cực nhanh, xoay người một cái, muốn chụp một thanh bảo kiếm trên kệ, nhưng một bên khác, người còn lại đã sớm chuẩn bị, đánh tới một quyền, Lý Thần Thông không kịp đề phòng, trúng một quyền, lảo đảo, thân thể còn chưa đứng vững thì một người đã tiến lên, duỗi đôi bàn tay lớn siết lấy cổ họng Lý Thần Thông, tiếp theo, Lý Thần Thông chỉ cảm thấy trên cổ mát lạnh, một cây chủy thủ đã chạm vào da thịt.
"Đừng lên tiếng, không thì một đao giết ngươi!" Người kia thấp giọng.
Một người khác lấy một sợi dây trong người ra, buộc cổ tay Lý Thần Thông lại rồi mới nhìn Lý Thần Thông, cười hăng hắc nói: "Nghĩ không ra vậy mà cũng được."
Lý Thần Thông bỗng thở dốc một cái, y bị siết cổ, hô hấp hơi bị nghẹt, y lắc đầu, mơ hồ nói: "Nhẹ một chút, nhẹ một chút."
Cánh tay người kia buông lỏng một chút, nhưng chủy thủ vẫn đặt lên cổ Lý Thần Thông. Hắn thấp giọng nói: "Ta là Lý Tĩnh, ngươi muốn sống, phải ngoan ngoãn nghe lời ta."
Lý Thần Thông trầm ngâm, lúc này Lý Tĩnh đè mạnh chủy thủ, Lý Thần Thông chỉ cảm thấy cổ tê rần, máu tươi chảy ra, sắc mặt y trắng nhợt, vội vàng nói: "Khoan, khoan, Lý tráng sĩ, ta nghe lời ngươi là được."
Cửa bắc đại doanh Lý Tú Ninh, quân Tùy đã lui về sau 500 bước, dành ra một không gian nhất định để chờ hai quân chiến đấu. Lúc này Dương Hựu hy vọng quân đội Mã Tam Bảo mang ra càng nhiều càng tốt, chỉ có như vậy, tỉ lệ thành công của Lý Tĩnh bên kia lại càng lớn. Hừ hừ, chỉ cần lừa mở cửa doanh, một khi 5000 kỵ binh của Lý Tĩnh giết vào, Lý Tú Ninh sao chống đỡ nổi?
Mã Tam Bảo mang 3000 binh mã ra khỏi doanh, không đợi bày trận xong, Mã Tam Bảo huơ hoành đao trong tay, quát: "Dương Hựu, ngươi dám đánh với ta một trận sao?"
Dương Hựu lạnh lùng nhìn Mã Tam Bảo, nhìn vành mắt y đỏ lên một mảng, trên mặt đầy vẻ phẫn nộ. Hắn vươn tay, dùng roi ngựa chỉ Mã Tam Bảo, cười nói với bọn người Nguyên Thượng Vũ, Vi Tùng bên cạnh: "Chư vị ái khanh, các ngươi biết người này là ai không?"
Hai người Nguyên Thượng Vũ, Vệ Hiếu Tiết nhìn nhau, không rõ Dương Hựu có ý gì, bèn ngậm miệng không nói.
Vi Tùng lại lắc đầu, nói: "Hẳn là điện hạ nhận biết người này?"
Dương Hựu cao giọng cười nói: "Người này tên là Mã Tam Bảo, là gia nô bên cạnh Lý Tú Ninh." Ngừng lại một chút, Dương Hựu nói tiếp: "Chư vị ái khanh, người này thân thủ bất phàm, vốn có thể làm một tướng tài, thế nhưng cam tâm ở bên cạnh Lý Tú Ninh làm một gia nô, thực ra có bí mật không thể cho ai biết!"
Độc Cô Thiên Sơn cười ha hả, nói: "Điện hạ, thần biết, nhất định là người này mê mẩn sắc đẹp của Lý Tú Ninh, nên mới cam tâm làm nô."
Trong lòng Dương Hựu tán thưởng một tiếng, nghĩ thầm Độc Cô Thiên Sơn ở cạnh mình lâu, cũng mò ra một ít tâm tư của mình. Lúc này hắn cười nói: "Không sai, đáng tiếc Lý Tú Ninh đã gả cho Sài Thiệu, yêu thương của người này đối với Lý Tú Ninh chỉ có thể che giấu trong lòng. Cô nghe nói, người này chuẩn bị tịnh thân, cả đời hầu hạ Lý Tú Ninh."
Mã Tam Bảo nghe được Dương Hựu cùng mọi người hồ ngôn loạn ngữ, lại nói y muốn tịnh thân trở thành hoạn quan, trong lòng giận dữ, y khẽ cắn môi, quát: "Dương Hựu, ngươi dám đánh với ta một trận sao?"
Dương Hựu bỗng thu lại vẻ cười cợt, híp mắt nhìn xung quanh, nói: "Người này nhiều lần dám gọi thẳng tục danh của cô, ai dám bắt lại người này cho cô?"
Không xa phía sau Hầu Quân Tập cất cao giọng nói: "Điện hạ, vi thần nguyện ý xuất chiến, bắt lại người này!" Thật vất vả Hầu Quân Tập mới tìm được gốc cây to là Dương Hựu, y nóng lòng biểu hiện mình.
"Câm miệng!" Nguyên Thượng Vũ thấp giọng khẽ quát một tiếng, nói: "Thân phận ngươi là gì, trước mặt điện hạ lại dám lắm miệng?"
Dương Hựu chỉ cười ha hả, nói: "Dưới trướng Nguyên tướng quân quả nhiên nhân tài xuất hiện lớp lớp."
Nguyên Thượng Vũ thoáng đỏ mặt, y trừng mắt liếc Hầu Quân Tập, thầm nghĩ tên này lại tìm phiền toái cho mình, nhưng hắn y là con ông cháu cha, có thể đặt chân ở Đông cung chỉ là vì thế lực Nguyên gia không nhỏ, dựa vào phúc ấm mới đạt được chức vị này, luận võ công y cũng không ra gì. Lúc này nhìn thấy Mã Tam Bảo trừng một đôi mắt đỏ hồng, trong lòng trống lui quân vang lên, sao dám nhiều lời.
"Nguyên tướng quân, tên Mã Tam Bảo này vô lễ, ngươi thay cô bắt hắn!" Lúc này Dương Hựu mở miệng.
Sắc mặt Nguyên Thượng Vũ trở nên xanh xám, y liếc mắt nhìn Vệ Hiếu Tiết, võ công Vệ Hiếu Tiết không tệ, y hy vọng lúc này Vệ Hiếu Tiết có thể nhảy ra ôm chuyện này thay y. Nhưng Vệ Hiếu Tiết chỉ đằng hắng một cái, cúi đầu.
Vệ Hiếu Tiết không phải người ngu, mặc dù quan hệ của y cùng Nguyên Thượng Vũ không tệ, nhưng muốn y ra mặt ôm lấy chuyện này, thắng thì không nhất định có chuyện gì tốt, thua thì lại rất không ổn, huống chi...
Trong lòng Nguyên Thượng Vũ thầm mắng một tiếng, liền nghĩ tới Hầu Quân Tập. Trái lại y nhận biết Hầu Quân Tập, nhưng y vẫn cảm thấy xuất thân người này thấp hèn, tính khí nóng nảy, khuôn mặt mọc đầy râu, nhìn không khác gì một tên đồ tể.
Lúc này y hy vọng Hầu Quân Tập lại nói thêm câu nữa "Vi thần nguyện ý xuất chiến", nhưng y lại nhanh chóng thất vọng, lúc này, y cảm nhận được một tia sát ý lạnh lùng.
Nguyên Thượng Vũ ngẩng đầu, len lén liếc nhìn Dương Hựu, chỉ thấy Dương Hựu nhìn mình chòng chọc, y vô cớ cảm thấy da đầu thoáng tê dại, mồ hôi trên trán tuôn ra. Y khẽ cắn môi, suy nghĩ thoáng qua mấy cái phương án.
Đánh nhau với tên mắt đỏ Mã Tam Bảo kia, nói không chừng sẽ bị một đao chém chết, nếu như không đi, dựa vào thế lực Nguyên gia cũng không đến mức bị tội chết, nhiều nhất là cách chức điều tra à? Nguyên Thượng Vũ nghĩ đến, bỗng lấy tay ôm bụng, nói: "A, điện hạ, vi thần đau bụng, phải đi một lát, xin điện hạ chờ một lát!"
Nguyên Thượng Vũ nói xong, cũng không đợi Dương Hựu trả lời, vội vàng thúc ngựa đi.
Dương Hựu nhìn y đi xa, cười lạnh một tiếng, thấp giọng nói: "Phế vật không biết sống chết!" Ánh mắt hắn lại đưa lên thân Vệ Hiếu Tiết.
Vệ Hiếu Tiết có chút võ công, trái lại cũng không sợ, thẳng lưng cưỡi chiến mã, nghĩ thầm "Ta cũng không phải tên phế vật Nguyên Thượng Vũ kia". Y cũng biết dáng vẻ càng sợ hãi, không chừng Dương Hựu sẽ làm phiền mình, cho nên tỏ ra ngạo nghễ.
Ánh mắt Dương Hựu đảo qua thân ngời Vệ Hiếu Tiết, cũng không dừng lại, mà nhìn ra xa Mã Tam Bảo.
Dương Hựu đang trì hoãn thời gian. Lúc này, phía sau quân Tùy khói xanh đã bốc lên, thướt tha như một nữ nhân quyến rũ, lan về phía bầu trời. Bấy giờ, Lý Tĩnh đã đắc thủ sao?
Mã Tam Bảo nhìn khói xanh phía sau quân Tùy, không hiểu Dương Hựu đang làm gì. Mà Dương Hựu cũng không xuất chiến, điều này khiến tâm trạng Mã Tam Bảo vô cùng nôn nóng. Lúc này, một tên thân binh đi đến trước mặt Mã Tam Bảo thấp giọng nói cái gì đó.
Mã Tam Bảo nghe xong, trong lòng càng thêm phẫn nộ. Thế mà tiểu thư thổ huyết rồi?! Đây đều là do Dương Hựu gây ra! Y biết Lý Tú Ninh vì cân bằng thế lực các phương, vững vàng nắm giữ cánh quân này đã hao hết tâm huyết. Gần đây thân thể của Lý Tú Ninh cũng không tốt lắm, thường ăn không được, y vốn có chút bận tâm, nhưng không ngờ đến nỗi thổ huyết rồi?
Mã Tam Bảo hét lớn một tiếng, hoành đao trong tay chỉ về phía trước, quát: "Các huynh đệ, theo ta giết, báo thù cho Đại tổng quản!" Binh sĩ phía sau chiến ý hừng hực, bọn hắn là tâm phúc của Mã Tam Bảo, càng là tâm phúc của Lý Tú Ninh, đã sớm bất mãn với thủ đoạn hèn hạ của Dương Hựu, nghe được thanh âm của Mã Tam Bảo, lập tức phát ra tiếng rống kinh thiên động địa, theo Mã Tam Bảo xông lên.
Lúc này, Dương Hựu đã giục ngựa lui lại, sớm có Vi Tung suất lĩnh 2000 binh mã nghênh tiếp. Hai bên đều là bộ binh, trong đó trường thương binh chiếm đa số, đều được chủ soái dẫn đầu, đụng vào nhau ầm vang!