Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Quán bar Lạc Sào.
Trong không khí tràn ngập mùi cồn và nicotin hòa lẫn vào nhau.
Cả trai lẫn gái đang lắc lư người trong sàn nhảy, chùm ánh sáng nhiều màu chợt sáng chợt tắt.
Lâm Trạm để tay vào túi quần, đi thẳng đến phòng bao.
Khi đẩy cửa vào, một nhóm người bên trong đang chơi đùa.
Trần Dương Dương đang hợp tác với một nam sinh, xem nam sinh là cái cột, vừa hát vừa nhảy.
Khi Lâm Trạm tiến vào, Trần Dương Dương khẽ hất mái tóc gợn sóng màu đỏ rượu, đúng lúc hất vào mặt anh.
Lâm Trạm xoa mặt, khẽ liếc cô ta, nhưng cũng không so đo.
Giang Thành khui chai bia, đúng lúc thấy anh tiến vào, cậu ấy đi qua vài bước ôm lấy cổ anh trêu chọc, “Sao giờ cậu mới đến thế, nào tới đây, uống rượu đi nào!”
Nam sinh khác cũng giỡn theo, “Nhất định rồi, uống đi nào, đến trễ sắp một tiếng luôn rồi!”
Lâm Trạm không đẩy ra, nhận lấy bia liền bắt đầu uống.
Một chai rất nhanh đã xuống bụng, còn giống như người không có việc gì.
Trần Dương Dương cũng vừa hát xong, có người cũng cầm bia bảo cô ta uống.
Nam sinh nữ sinh cùng chơi bời với nhau, chỉ trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng bao đã náo nhiệt.
Lâm Trạm ngồi trên sô pha, lấy điếu thuốc của Giang Thành châm một điếu, làn khói dần dần tản ra trước mắt.
Bạn gái Giang Thành đi toilet còn chưa trở về, cậu ấy đang nhàn rỗi nên qua bắt chuyện với Lâm Trạm, “Đánh bài không, mới có ba người thiếu một đấy.”
Lâm Trạm giương mắt liếc cậu ấy, “Đánh cái em gái cậu đấy, trình độ thối đến không chịu nổi, cậu nghĩ nếu thế vận hội có hạng mục mạt chược là mình có thể lấy được quán quân Olympic à?”
Giang Thành đẩy anh ra, vẻ mặt kinh ngạc, “Cậu ăn nhầm thuốc nổ hả, không phải mấy ngày trước thua ít tiền, còn cố đổ xăng cho xe, khi nào thì cậu keo kiệt bủn xỉn thế hả?”
Lâm Trạm mặc kệ cậu ấy.
Trần Dương Dương hát rồi uống bia xong, thấy Tống Loan Loan ngồi trên sô pha nhỏ, bưng mặt nhìn Lâm Trạm suốt, cô ta tiến lên, trực tiếp kéo Tống Loan Loan dậy, “Sợ cái gì hả, không nói chuyện với cậu ấy thì sao cậu ấy có thể chú ý tới cậu?”
Tống Loan Loan nghiêm mặt vội vàng lui về phía sau, “Ơ chị Dương, đừng kéo tớ dậy mà, đừng có kéo tớ dậy.” DiienDaannLEquyyDonn`@@
Cô ấy tránh thoát khỏi ma trảo của Trần Dương Dương, nhỏ giọng nói: “Hôm nay hình như tâm trạng của Lâm Trạm không tốt lắm, hay là đừng đi nữa....”
Lâm Trạm vừa tiến vào phòng bao thì đã lạnh nhạt.
Anh ngồi ở chỗ kia hút thuốc, nhìn không ra đang có tâm tình gì, nhưng xung quanh lại bị áp suất thấp vây quanh.
Ngay cả Tống Loan Loan cũng nhìn ra tâm tình anh không tốt.
Hôm nay là kèo do Giang Thành rủ, nghỉ lễ Quốc Khánh nên cậu ấy bảo mọi người cùng nhau đi chơi.
Phần lớn học sinh bộ phận Quốc tế đều là người địa phương ở Nam Thành, hồi lúc cấp ba cũng có tình cờ gặp nhau, có người thậm chí còn là bạn thời trung học.
Bọn họ ăn cơm chiều xong mới đến phòng bao, chơi được hơn phân nửa thì Lâm Trạm mới khoan thai đến muộn.
Ngày thường Lâm Trạm đều là vai chính của cuộc tụ họp, hôm nay không biết làm sao, anh không có hứng thú lắm.
Trần Dương Dương cùng Tống Loan Loan kề tai nói nhỏ một hồi lâu, Trần Dương Dương đột nhiên đứng dậy, đoạt lấy microphone: “Hát hoài thì cũng không vui nữa, kế bên đây mới mở một quán nướng, chúng ta đi không?”
“Đi chứ! Đi!”
“Ăn đồ nướng được đó, đói muốn gần chết, đi đi đi!”
Quan Chi Lâm (*) của Nam Đại mở miệng, đương nhiên mọi người sẽ phụ họa.
(*) Quan Chi Lâm: Đệ nhất mỹ nhân Hồng Kông
***
Buổi tối vào cuối hè, gió nhẹ hiu hiu.
Dọc theo hai bên đường đều là hương thơm của cây nhãn, đèn đường vàng ấm tỏa ra ánh sáng mờ mịt.
Đường phố tấp nập.
Từng gian hàng đồ nướng san sát tựa vào nhau, tấm bảng hiệu đèn dựng đứng hơi dơ, cũng có cái không còn phát sáng nữa.
Nguyễn Kiều và Tô Hòa ngồi quanh một cái bàn nhỏ, hơi ngửa ra sau, hơi nóng từ chậu than thật sự có thể xông luôn cả người.
Tô Hòa còn cầm cây quạt: “Cái này phải nướng tới khi nào thế? Quá chậm rồi, còn không bằng ăn đồ nướng bình thường.”
Nguyễn Kiều nhún vai, “Chuyện này cũng không thể trách tớ, cậu sống chết muốn tới chỗ này mà.”
Tô Hòa chán nản, cảm giác thèm ăn đã đặt sai chỗ.
Cô ấy đói đến sắp chết, thật sự không có kiên nhẫn gì chờ đợi chậu than nướng này, vì thế lại bảo người phục vụ, “thêm một phần tôm hùm, là phần lớn, sau đó thêm một phần sò lụa.”
Khi các cô gọi thêm đồ ăn, thì cửa hàng đồ nướng có thêm một nhóm người ùa vào, ước chừng khoảng mười mấy người.
Tuy rằng là đề cử không đúng sự thật, nhưng người tới ăn được giới thiệu thật sự không ít, bên trong đã sớm ngồi đầy, mười mấy người bọn họ, chỉ có thể đặt thêm bàn tròn lớn ở bên ngoài.
Nguyễn Kiều thoáng nhìn qua, sau đó ngạc nhiên.
Rốt cuộc là cái quỷ gì vậy? Nam Thành rất nhỏ sao? Sao đến đâu cũng có thể gặp bọn họ chứ…
Cô kéo tay áo Tô Hòa, rũ đầu nhỏ giọng nói: “Tớ với cậu đổi chỗ đi.”
Tô Hòa không rõ nguyên do: “Sao thế.”
“Đám người kia ở phòng ngủ tập thể đó……”
Bà chủ thêm bàn ngay ở chỗ bên cạnh các vô, chỗ Nguyễn Kiều vừa đúng đối mặt với bọn họ, nếu như không đổi chỗ chắc chắn sẽ nhìn thấy cô.
Đổi chỗ ngồi, Tô Hòa không nhịn được tò mò, cứ dùng dư quang nơi khóe mắt đánh giá người ở bên bàn kia.
Giang Thành gọi đồ ăn xong, sờ tóc, trong lòng khoe khoang, cậu ấy dùng khuỷu tay chạm vào bạn gái bên cạnh, “Này, người đàn ông của em cũng có giá lắm đó em biết không, bên kia có một mỹ nữ cứ đang nhìn anh nè.”
Bạn gái cậu ấy trầm mặc hai giây, vẫn không nhịn được hỏi: “Anh chắc chắn không phải nhìn Lâm Trạm chứ?”
“……”
Giang Thành cười nhạo Lâm Trạm liếc mắt một cái.
Đổi đến quán nướng, cậu ấy vô cùng hăng hái, còn gọi têm hai món ăn.
Tô Hòa nhỏ giọng hỏi Nguyễn Kiều: “Ơ, cái người nhuộm tóc màu xám lanh kia… có phải là Đạo Minh Tự của Nam Đại không?”
Nguyễn Kiều “ùm”.
“Không phải cậu nói tệ lắm sao, tớ nhìn thấy, người đó trông rất man và đẹp trai, màu tóc này mà còn có thể trụ được trong đời sống hiện thực này thật sự không nhiều lắm.”
Nguyễn Kiều giật giật mí mắt, “Đó là khoảng cách sinh ra cái đẹp.”
Tô Hòa: “Còn đẹp trai hơn Tằng Gia Thụ.”
“……”
***
Quán nướng là nơi để tiện tụ tập.
Người đàn ông cởi trần tụ tập uống bia họp thành một nhóm, uống rượu vào là khoác lác, vừa mới nói là đã nói tràng giang đại hải không cần xé nháp.
Nguyễn Kiều cùng Tô Hòa chuyên tâm ứng phó nhấm nháp món tôm, nhân tiện còn nghe bàn khác nói chuyện, rồi thầm chê cười.
Gần bàn các cô có điện thoại của một người đàn ông chợt reo lên.
Người đàn ông kia cứ luôn trả lời nói, “… Thất bại thì thất bại, chỉ là hạng mục hơn trăm vạn thôi mà, có làm hay không cũng không đáng kể.”
“Hay là vị Hoàng tổng kia nhìn trúng tôi, tám con số kia mới được gọi là hạng mục…”
Tô Hòa cắn xác tôm, che mặt, có chút muốn cười, lại không nhịn được phát ra thành tiếng.
Nguyễn Kiều lại bình tĩnh hơn, giọng nói cô đè xuống thật thấp: “Ăn đồ nướng chính là như vậy đấy, những người đàn ông uống chút rượu vào là xem Trung Quốc đều là của hắn.”
Nguyễn Kiều vừa dứt lời, bàn bên kia đột nhiên truyền đến tiếng chuông, “Tôi là một con cá ở trong ao sen của bạn, chỉ vì trông mong ánh trăng sáng vằng vặc này…”
Trong nháy mắt, quán nướng trở nên thật an tĩnh.
Mấy bàn bên cạnh đều nhìn sang, Nguyễn Kiều và Tô Hòa cũng thế, chỉ thấy màn hình điện thoại của người đàn ông vừa nói chuyện lúc nãy lóe sáng, tiếng chuông điện thoại báo không ngừng.
——Chuyện này thật xấu hổ mà.
“Phốc ——”
“Ha ha ha ha ha ha……”
Hai người Nguyễn Kiều và Tô Hòa thật sự không nhịn được, bốn phía cũng vang lên những tiếng cười bị đè ép liên tục không ngừng.
Mặt người đàn ông thoắt xanh thoắt trắng, ánh mắt quét quanh một vòng mỗi bàn, dừng lại trên người Nguyễn Kiều và Tô Hòa, sau đó ném điện thoại lên bàn, đứng lên.
Người đàn ông nhuộm tóc như màu hành tây, cởi trần, trên tay còn có hình xăm con báo.
Hắn trực tiếp đi tới trước bàn của hai người, “Cười cái gì hả, gọi điện thoại cũng buồn cười vậy sao? Hả?!”
Có hai người đàn ông đáng khinh hơi gầy gò cũng đứng lên, đứng phía sao tên Hoàng Mao, “Tiểu muội muội, chưa trải sự đời à, có biết lễ phép hay không? Có biết phép tắc không hả?”
Trên mặt tên Hoàng Mao kia không nén được giận, bây giờ càng ngoan độc hơn, tựa như rất muốn chọn hai quả hồng mềm xoa bóp, hắn quơ lấy một chai bia ném lên đất, “Hai cô gái thối tha!”
Nguyễn Kiều và Tô Hòa đầu tiên là sửng sốt, sau đó chậm rãi đứng lên.
Sắc mặt hai cô không tốt lắm, hoàn toàn không nghĩ tới, cười một chút cũng có thể gây ra chuyện.
Người đàn ông kia đi đến phía trước uy hiếp, Nguyễn Kiều che Tô Hòa ở phía sau, không ngừng lui về sau, đầu óc trống rỗng.
Đúng lúc này, tiếng chai bia vỡ lại truyền đến lần nữa, sắc mặt Nguyễn Kiều lại kém đi, nhưng kèm theo đó là tiếng bước chân lười nhác chậm chạp.
Người tới đứng trước người các cô, âm thầm đẩy cô về phía sau.
Nguyễn Kiều còn chưa ngẩng đầu thì đã ngửi được mùi chanh pha lẫn với mùi thuốc lá quen thuộc.
Tối nay Lâm Trạm mặc một áo thun màu lam đậm, hình như anh rất thích quần áo có màu trầm.
Nguyễn Kiều nhìn thấy, trong tay anh còn mang theo một chai bia rỗng.
Giọng nói của Lâm Trạm vẫn thờ ơ như cũ, khi nói chuyện còn mang theo chút trào phúng, “Thẹn quá thành giận khi dễ mấy cô bé thì có bản lĩnh gì hả, nếu không thì mày tiếp tục khoác lác nữa xem? Chắc mạnh miệng riết cũng xem mọi chuyện như là thật rồi.”
Tiếng anh vừa dứt, bên cạnh liền vang lên một loạt tiếng cười hả hê.
“F*ck! Mẹ nó! Ở đâu ra cái hỗn tạp này vậy.” Người đàn ông kia cắn răng mắng một câu, sau đó động thủ, Lâm Trạm giơ một tay lên khống chế, tay kia quơ lấy chai bia đập vào bên chân người đó, không lưu tình chút nào.
Chai rượu này vừa nện xuống thì đã gây ra chuyện lớn.
Quán nướng vang lên một trận kinh hô, tất cả mọi người đều đứng dậy trốn về phía bên cạnh.
“Miệng của mày không sạch sẽ chút nào, để ông đây thêm một chai, chăm sóc cái đầu cho mày.”
Đầu người đàn ông kia đổ mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, tay bị vặn đến sắp thật khớp.
Lúc này chủ quán nướng rốt cuộc đã tới, làm cái nghề ăn uống này, mấy chuyện gây rối cũng không hiếm thấy.
Ông chủ rất hiểu phép tắc châm thuốc cho Lâm Trạm, “Soái ca, có chuyện gì thì chúng ta ôn hòa nhã nhặn nói chuyện nhé, đừng tổn hại đến hòa khí, nào lại đây, hút một điếu thuốc trước nể mặt tôi nhé.”
Lâm Trạm khẽ ồ một tiếng, liếc ông ấy: “Ông là ai? Mặt mũi lớn như vậy?”
Nguyễn Kiều và Tô Hòa trốn sang một bên, sắc mặt vẫn trắng bệch, hoảng hồn còn chưa ổn định.
Nguyễn Kiều nhìn về phía Lâm Trạm, khóe mắt anh sưng đỏ, rõ ràng là rất tức giận, không muốn dàn xếp ổn thỏa.
Quả thật không ngoài dự đoán của cô, Lâm Trạm ra tay trước.
Từ lúc anh động thủ trong kỳ huấn luyện quân sự thì Nguyễn Kiều đã biết, anh thật sự có thể đánh nhau.
Lúc này nhóm người Trần Dương Dương che chở cho Nguyễn Kiều và một đám nữ sinh, Giang Thành mang theo một nhóm nam sinh cùng xông lên đánh, giúp Lâm Trạm.
Lâm Trạm đánh nhau, kỹ thuật vẫn rất chuẩn, trở tay bẻ gãy các đốt xương, ném đồ ăn lên mặt người ta, đầu gối đá vào bụng.
Không có một chiêu thừa thãi nào.
Chủ yếu là nhóm bên anh người đông thế mạnh, ba tên lưu manh đã bị đánh đến nằm bò trên sàn.
Lâm Trạm đá văng một cái ghế nhựa, mở chai bia ra, giội vào trên người bọn hắn, giọng điệu lạnh nhạt: “Đã lâu rồi không vận động xương cốt, cảm ơn, mời tụi mày uống chai bia nào.”
Giội xong, anh lấy ra một xấp tiền mặt từ trong bóp, ném lên bàn.
Đánh xong một trận, quán nướng hỗn loạn, đồ ăn không thể nào ăn tiếp được nữa.
Mọi người chuẩn bị rời đi.
Lâm Trạm xem như không có việc gì sắp xếp nam sinh đưa nữ sinh về nhà, còn hai người Nguyễn Kiều và Tô Hòa, anh nhướng mày, giọng nói lười biếng: “Đi thôi, tớ đưa các cậu trở về.”
Tô Hòa không biết làm sao, bị dọa đến choáng váng một trận, đột nhiên thông suốt, kêu Giang Thành, “Này soái ca, có thể cho ké xe được không, tớ cũng ở khu Thuận An.”
“……”
Rất nhanh, một màn hỗn loạn này, chỉ còn hai người Nguyễn Kiều và Lâm Trạm.
Lâm Trạm: “Trở về trường à?”
Nguyễn Kiều ngẩng đầu nhìn anh, có vài sợi tóc rơi lộn xộn, ánh trăng trên bầu trời phía sau anh, giống như một trang giấy in, làm tôn lên một chút mềm mại trên người anh.
Nguyễn Kiều yên lặng gật đầu.
Đứng dưới lầu phòng ngủ, Nguyễn Kiều dừng bước chân lại, cô do dự một lát, thấp giọng nói: “Hôm nay cảm ơn cậu, Lâm Trạm.”
Lâm Trạm cà lơ phất phơ không quan tâm đến lời cảm ơn của cô.
“Tớ không phải đánh nhau vì cậu, tâm tình không tốt, đúng dịp muốn vận động gân cốt.”
Thừa dịp chưa lên lầu, anh châm điếu thuốc.
“Đúng rồi, không phải cậu nói rất hay sao, nói tớ chơi mạt chược có thể lấy được cúp quán quân thế vận hội, còn nói tớ mặt dày hơn cả bức tường thành, sao thế, khi đụng chạm với vai ác thì thật sự ngay cả rắm cũng không dám đánh à?”
“……?!”
“Tớ thấy, cậu đừng tên Nguyễn Kiều nữa, không bằng gọi là quả hồng mềm thì chuẩn rồi.”