Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cốc cốc
Kyle không đáp lại tiếng gõ cửa của tôi.
Sau khi đếm đến ba, tôi bước vào phòng làm việc.
Anh ngồi trên ghế sofa với tư thế như trước, như thể anh đang suy nghĩ về điều gì đó một lúc lâu.
Sự im lặng bao trùm căn phòng bằng cách nào đó dường như đại diện cho sự cô độc của anh.
Tôi tiến lại gần Kyle hơn và cố mở miệng.
"Ngài đang lo lắng về điều gì?"
"......Ta từng nguyền rủa cậu ta "Đi chết đi"."
"Ai cơ?"
"Em trai ta."
Hoàng tử Belial.
Tôi nhai từng chữ trong miệng.
Kyle, Belial và Lorenz đã sống cùng nhau trong cung điện hoàng gia khi họ còn nhỏ.
Đương nhiên, không thể nói là lúc đó bọn họ quá thân thiết, nhưng đều là bởi vì người lớn, chứ không phải vì học thật sự oán hận nhau.
Chắc hẳn bọn họ đã phải chĩa kiếm gỗ vào nhau trong khi tổ chức sinh nhật mình.
Nhưng, "Đi chết đi".
Trái tim của Kyle đã tan nát biết bao trước khi anh nói điều đó.
Dù không biết nội tình nhưng tôi nghĩ có lẽ vì những lời đó mà anh ấy bị đuổi ra miền Bắc.
Jane, tức là mẹ của Kyle, con trai của một phi tần, nhất định là cái gai trong mắt lũ hoàng tộc.
Tôi ngồi cạnh Kyle và nhìn vào mặt anh ấy.
Trong bóng tối, sự hối hận và thương xót lẫn lộn với nhau.
"Lúc đầu, ta chỉ muốn sống sót.
Ta muốn chứng minh bằng cả cơ thể mình rằng mọi thứ trên thế giới không phải lúc nào cũng diễn ra theo cách chúng muốn.
Và, ta muốn phản đối.
Chỉ vì các ngươi muốn loại bỏ nó không có nghĩa là các ngươi có thể tự nhiên làm vậy.
Nhờ đó, ta đã cố sống sót, sống sót và chỉ sống sót......"
Đối với anh ta, sẽ không có từ nào ghê tởm và đáng sợ hơn từ sinh tồn.
Vì con người sống không chỉ cần thở.
Khi thời gian đến, phải cần thức ăn để ăn, và khi mặt trời lặn, cần một nơi để nằm.
Khi nhiệt độ giảm xuống, bạn phải mặc nhiều quần áo hơn và bạn cần tiền để làm những điều đó khả thi.
Được rồi.
Tôi phải thừa nhận.
Lý do tôi được truyền cảm hứng bởi Kyle trong (Trái tim mùa đông).
Vi cuộc đời lưu đày ra Bắc của anh cũng giống tôi.
"......"
Tôi không thể nói bất cứ điều gì.
Đó là bởi vì tôi cảm thấy rằng không có từ nào có thể miêu tả được chiều sâu của nỗi buồn trong giọng nói đó.
Chỉ mơ hồ biết rằng suốt thời gian qua anh đã chịu đựng và cô đơn, đó là khoảng thời gian lạnh lẽo và tàn nhẫn đến mức không thể so sánh với cái lạnh của phương bắc.
"....Nhưng, trả thù không phải là tất cả.
Ta nhận ra điều này chỉ sau một thời gian.
Trả thù không có nghĩa là cả hai bên sẽ hạnh phúc.
Cho đến ngày chết, ta vẫn sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho đám người của Công tước Klein, nhưng ta không có ý định phí phạm cuộc đời mình cho sự trả thù đó."
Kyle đang nhìn tôi.
Đôi mắt đỏ không thể lay chuyển đó đã ăn sâu vào não tôi hơn bao giờ hết.
"....Tại sao?"
Giọng nói vừa đủ nghe thật tệ hại.
Đoạn cuối dần nhỏ đi, nên tôi thậm chí không thể nghe hết.
Tuy nhiên, tôi không thể không hỏi.
Mục đích của Kyle, mà hệ thống đã cung cấp từ trước, rõ ràng là để trả thù.
Và ngay cả khi anh ấy sống chỉ vì mục đích đó, thì đó là một cuộc sống mà không ai có thể can thiệp.
"Ta đã có một cái gì đó để yêu.
Và ta muốn hết mình bảo vệ."
Giọng của Kyle rất dịu dàng.
Đôi mắt của anh ấy hướng về tôi, như thể đang nói với tôi vậy.
Tôi xoa xoa gáy đang đỏ lên và tựa mình vào tay vịn của ghế sô pha.
"Tuy nhiên, đôi khi ta tự hỏi liệu cái chết của mẹ ta có trở nên oan ức không nếu ta ngừng trả thù."
Giọng nói dịu dàng nghe càng thấy buồn.
Tôi ngẩng đầu lên như có lửa đốt và mở miệng theo phản xạ.
"Không! Ngài đang làm rất tốt......"
Tuy nhiên, tôi không thể hoàn thiện điều tôi muốn nói.
Đó là bởi vì Kyle, người đã nghiêng người về phía tôi trước khi tôi kịp nhận ra, vòng một tay qua eo và kéo tôi về phía anh ấy.
Tôi mím môi vài lần, rồi lẩm bẩm phần còn lại trong khi lắng nghe nhịp thở của anh.
"Cha mẹ sẽ muốn gì? Rằng con của họ được sống hạnh phúc mãi mãi về sau.
Thật tốt khi được sinh ra và tồn tại..."
Tôi mím môi và nhắm mắt lại.
Đó là bởi vì khuôn mặt của bố mẹ, những người mà tôi thậm chí không thể nhớ rõ được nữa, hiện lên trong tâm trí một cách mờ nhạt.
Khuôn mặt của họ trông như thế nào, biểu cảm của họ khi cười và giọng nói khi họ gọi tên tôi.
Tôi thậm chí không nhớ nổi, nhưng tôi vẫn có thể biết điều này.
Họ sẽ muốn tôi sống hạnh phúc.
Không phải là cuộc sống bị bóc lột trong nhà chú tôi.
Bọn họ sẽ muốn sống trong một thế giới thân thiện và nhẹ nhàng, hơn là chấp nhận cái chết một cách vô ích.
Trong một thế giới có những người như ngài, Kyle.
Tôi dang rộng vòng tay và ôm lấy anh.
Sau đó, anh ấy cũng ôm chặt eo tôi hơn.
(Hai người lấy nhau luôn rồi)
"Ngài đang làm rất tốt.
Đừng từ bỏ.
Những người ra đi vẫn ở trong tim, và họ sẽ nhắc nhở ngài ngày mai hãy cười nhiều hơn hôm nay."
"Kỳ lạ.
Ngươi nói như vậy, ta cũng không biết có thật hay không."
Tôi không biết là đang nói vậy thôi hay là sự chân thành, nhưng phần nào như an ủi tôi.
Tôi bật cười và vỗ nhẹ vào người anh ấy vài cái.
Và, tôi nhổm nửa người trên để thoát khỏi vòng tay anh ta.
Thực ra, tôi đã ngộp thở từ trước đó.
Sao ngài phải dùng lực mạnh thế này?
"....Xin lỗi."
Tuy nhiên, dù có duỗi nửa thân trên ra bao nhiêu, eo tôi vẫn bị kẹt trong vòng tay của anh.
Tôi thở dài khi nhìn anh ta, người không có ý định để tôi đi, chính xác là, đôi mắt anh ta đang giả vờ vô cảm xúc.
Được rồi, dù gì vẫn còn một chút thời gian.
"Nếu ngài không muốn buông tay, hãy thử trả lời nhiều hơn.
Trả thù, giống như một cuộc nổi loạn chăng?"
"Được rồi.
Mẹ ta thực sự là người sẽ trở thành Serena.
Tuy nhiên, bà đã bị trục xuất một cách bất công bởi Nữ Công tước Klein, người hiện là Serena, vì những cáo buộc sai trái.
Bà đã nuôi ta một mình, lang thang qua những ngõ hẻm lạnh lẽo.
Cho đến khi bà ấy mất và tôi vào hoàng cung, cứ thế tiếp tục."
"....Ngài không muốn có ngai vàng sao? Có nguyên nhân, đúng chứ?
"Sẽ là nói dối nếu nói ta không có ý định.
Nhưng không phải bây giờ.
Ta ước muốn ai đó khác tốt hơn xử lý ngai vị đó."
Kyle nhẹ nhàng nói, rồi lặng lẽ thêm vào.
"Đây mới là nhà của ta."
Tôi có thể biết mà không cần nghe.
Anh ấy quan tâm đến nơi này và người dân biết bao.
Là người ngoài cuộc, dù tôi có ở lại trong một thời gian ngắn cũng đủ rõ ràng để biết.
(Trái tim mùa đông) ban đầu cũng vậy.
Người ta nói rằng khuôn mặt hạnh phúc của những người sống ở đây còn đẹp hơn cả lâu đài Hoàng gia, mặc dù nơi này là vùng đất chỉ có tuyết và những vách đá dựng đứng.
"...Thế thì tại sao."
Thế quái nào dòng chảy trong cốt truyện gốc lại chảy sang phản quốc được? Với kiểu này, Kyle sẽ từ bỏ nổi loạn và chỉ muốn sống hòa bình với người dân trong lãnh thổ.
Đây có phải là một cái bẫy được đặt bởi Belial hoặc Lorenz? Mỗi người làm tôi đau đầu một kiểu, nhưng với hai người trong số họ, không còn biện pháp đối phó nào nữa.
Dù sao, nếu để mắt kĩ, điều gì sẽ xảy ra được chứ? Chúng tôi sẽ không phải gặp nhau trong một thời gian.
Sau khi dọn dẹp xong suy nghĩ, tôi ngước nhìn Kyle.
Rồi tôi đặt tay lên vai anh vỗ nhẹ.
"Vậy thì, hãy phát triển ngôi nhà này thêm một chút nữa.
Ngay bây giờ, điền trang Blake đang phụ thuộc quá nhiều vào Điện hạ."
"....Ta không thể bác bỏ sự thật này."
"Thật hiếm khi ra khỏi lãnh thổ, và nguồn cung cấp lại khan hiếm, vì vậy thành thật mà nói, tôi tự hỏi làm thế nào mà nơi đây lại có thể phát triển đến mức này.
Có vẻ như ngài đã giải quyết tất cả điều đó một mình."
"....Hmm."
"Dù sao cũng là vùng đất cằn cỗi khó mưu sinh, rất biệt lập.
Nếu Điện hạ đi vắng trong một thời gian dài, nơi này có thể gặp nguy hiểm."
"Ta đoán vậy."
Kyle chăm chú lắng nghe những gì tôi nói.
Và tôi đã say mê múa tay chân trong vòng tay của anh ấy trước khi tôi biết điều đó.
"Sẽ khó đạt được trong một sớm một chiều, nhưng hãy dần mở cửa.
Trước hết, thật tuyệt nếu không bị cô lập về chính trị.
Điều này cũng đúng về mặt kinh tế."
Đồng minh.
Để thực hiện điều đó, phải có một đồng minh.
Kyle có năng lực, nhưng có bản tính tham công tiếc việc, khi cố ôm mọi việc về phía mình.
Tất nhiên là anh đã gây được thiện cảm với người Bắc, nhưng đúng nghĩa là chỉ giới hạn ở miền Bắc thôi.
Tôi chưa từng thấy anh ấy hòa thuận với các quý tộc bên ngoài lãnh thổ.
Vì vậy rất dễ gặp rắc rối.
May mắn thay, Kyle đã gật đầu.
Như muốn tôi nói thêm, anh lắng nghe câu chuyện của tôi mà không nói thêm lời nào.
"Và chúng ta cần tìm ra lực lượng đã tấn công Hoàng tử Belial là ai.
Chắc chắn người đó sẽ không phải là đồng minh.
Chúng ta nên tránh bị đánh vào đầu sau khi bắt tay nhau mà không biết gì cả."
"Ý ngươi muốn nói kẻ thù của kẻ thù là bạn sao?"
"Không thể ư?"
"Ngươi có bất cứ lời khuyên nào không?"
"...Thì....Đó là một bí mật kỳ diệu."
Cuối cùng tôi cũng thoát khỏi vòng tay anh.
Kyle vẫn nhìn tôi với vẻ mặt nghi ngờ, nhưng giờ tôi đã có thể lướt qua ánh mắt đó mà không gặp sự cố nào.
"Thật kỳ lạ khi ngươi cứ nhìn xung quanh"
"Không, chỉ là tôi đang nghĩ lung tung thôi."
Tôi muốn quay lại, nên cứ nhìn thời gian 5 phút hiển thị trên cửa sổ hệ thống.
Tôi đã liếc đến Kyle một lần và chú ý đến lồng chuột một lần.
Và cuối cùng, tôi đã thêm một yêu cầu nữa.
"Tôi cần đi."
"Được thôi."
"Tuyệt.
Vậy thì..."
"Ngươi sẽ đi đâu mỗi lần biến mất như vậy? Ta không thể nhìn thấy ngươi trong lâu đài."
"Đừng tìm tôi.
Khó lắm."
Tôi không có gì để nói, vì vậy tôi chỉ tiếp tục nói.
Tại thời điểm này, Kyle nên ngạc nhiên.
Tại sao lại giữ tôi bên cạnh ngài khi danh tính của còn không rõ ràng và tôi đã không nói với ngài bất cứ điều gì?
Đó có phải chỉ là niềm tin?
Hoặc, bởi vì ngài thực sự quan tâm...
"....Ngươi đang nghĩ gì vậy?"
Tôi lắc đầu và vội vã về phòng.
Chạy trên bánh xe rất có ích.
Có vẻ như chân tôi đã nhanh hơn trước..