Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: 笑顔Egao.
Cố Triều Ngạn vẫn còn nhìn cậu qua kính chiếu hậu, số lần nhìn ngày càng tăng, ngược lại độ kiên trì lại không ngừng giảm xuống.
Tai sao túi lại dễ cắn rách như vậy, tai sao em ấy lại uống nhanh như vậy, tại sao không giống như trước kia dùng đôi mắt linh hoạt nhìn hắn.
Cố Triều Ngạn không hiểu nổi mình đã nghĩ cái gì, một kẻ ngu ngốc, một vị thiếu gia nhà họ Thẩm đã sớm bị người đời lãng quên, hắn nghĩ muốn liền đến mang đi rồi. Giống như còn chưa tỉnh ngủ đã ra quyết định, chờ đến khi khôi phục ý thức, người đã bị hắn dùng lí do chu toàn mang ra khỏi nơi nước nôi lửa bỏng kia.
Hắn có mưu đồ gì?
Đồ gì cũng không mưu.
Thậm chí còn không cần Thẩm Đình cảm kích, hắn chỉ là vào khoảnh khắc nhìn thấy ảnh chụp của Thẩm Đình, nhớ lại quá khứ, bông nhiên sinh ra một suy nghĩ kỳ quái: người này có thể ở bên mình.
Hắn không có đam mê đặc thù, cũng không có chấp niệm gì với một người chưa trưởng thành về tâm trí, có thể là do tướng mạo của Thẩm Đình, cũng có thể là do một biến số sâu trong nội tâm của mình, hắn cảm thấy mình có thể nuôi đứa trẻ này, nếu em ấy ngoan ngoãn nghe lời, hắn có thể nuôi mãi mãi.
Cố Triều Ngạn đã giường đơn gối chiếc hơn một năm, bận bịu quá nhiều chuyện, chờ đến khi hết bận lại phát hiện bên cạnh không có ai làm cho mình vừa ý, chờ đến khi đi tìm mới thấy hứng thú năm xưa đã bị thời gian mài mòn hết, hắn cảm thấy càng ngày càng không có gì thú vị.
Việc Thẩm Đình xuất hiện có thể coi là một chuyện mới mẻ.
Những người hắn gặp trước đây có muôn hình vạn trạng, có dịu ngoan, có bướng bỉnh, có thẳng thắn thừa nhận đến chỉ vì tiền, có gọn gàng dứt khoát nói chia tay liền chia tay.
Chính là chưa có ai như Thẩm Đình.
Mấy năm đầu tiên mẹ Cố còn trông mong Cố Hướng Ngạn có thể quay đầu lại đi đường ngay, liên tục thay hắn mai mối mấy cô gái, sắp xếp gặp mặt, ăn cơm, mà hắn không thèm quan tâm, đến giờ hẹn vẫn không thấy người đâu, chẳng có một chút phong độ nào, lâu dần, chẳng còn con gái nhà ai muốn tới tự làm mình mất mặt.
Sau đó Cố Triều Ngạn làm một khóa công tác tư tưởng, mẹ Cố liền hạ tiêu chuẩn xuống thấp nhất, có thể không để ý giới tính, nhưng người nhất định phải tốt, biết nóng biết lạnh.
Cái này có vẻ mới mẻ, Cố Triều Ngạn nghĩ, bà mẹ nhà mình tuổi không cao, năm ấy có bản lĩnh lớn như vậy, tránh thoát bao nhiêu tai mắt sinh ra hắn, xem như là một người có thủ đoạn, làm sao còn không hiểu đạo lý này, biết nóng biết lạnh, chỉ bốn chữ đơn giản này, xòe tiền ra trả ai cũng có thể làm được.
Tiền, là thứ tốt, lúc cần thiết có thể dùng để mua cảm tình, Cố Triều Ngạn hiểu sâu sắc điều này. Bản dịch thuộc về 笑顔Egao, các bản dịch ngoài egao2016 đều là ăn cắp.
Có điều ——
Hắn nhìn người ngồi ghế sau một chút, Thẩm Đình uống xong sữa bò, đem túi gấp lại ngay ngắn chỉnh tề cầm trong tay cùng ống hút, ngồi sát bên cửa, cúi đầu, xem ra rất mệt.
Đứa ngốc này mà biết nóng biết lạnh là gì mới có quỷ.
Cố Triều Ngạn nhớ tới tình cảnh mở hộp cơm trước đó, cảm thấy Thẩm Đình thực sự yên tĩnh, yên tĩnh tới mức đáng thương, đại khái là bị đói, dù sao vừa nãy còn luôn miệng kêu đói bụng.
Cố Triều Ngạn hơn bốn giờ chiều đã tới nơi, nhưng Thẩm Đình sợ bọn họ, trốn đi rất xa, hắn không phải loại người tàn bạo, trợ lý vì khiến Thẩm Đình không sợ sệt đồng ý đi cùng bọn họ còn chuyên môn chơi cùng Thẩm Đình mấy tiếng.
Cũng may kết quả thành công, cậu từ từ tin Cố Triều Ngạn không phải người xấu, còn có thể dũng cảm tiếp xúc Cố Triều Ngạn, trong phạm vi hai mét, tự cho rằng mình giấu giếm được quan sát hắn, đặt con thỏ bông mình thích nhất lên chiếc bàn trước mặt Cố Triều Ngạn, ý là muốn kết bạn với hắn.
Cố Triều Ngạn hiếm thấy tốt tính, không bắt Thẩm Đình lấy lại đồ chơi, hắn không thích mấy thứ đồ chơi con gái hề hề như thế này, nhưng nể tình Thẩm Đình không giống người thường, nghe người khác nói chỉ số thông minh của cậu chỉ khoảng bảy tám tuổi, chỉ có thể tạm thời thả lỏng nắm tay, nói với cậu: “Em đi tìm anh ta mà chơi.”
Ý chỉ trợ lý của mình.
Thẩm Đình cũng không khó bảo, nói một lần là hiểu, cũng không chạy xung quanh làm phiền hắn.
Đợi đến thời gian cũng khá dài, Cố Triều Ngạn cảm thấy đã có thể dẫn người đi, đứng lên vận động cổ và cánh tay, trợ lý ngay lập tức hiểu ý, nắm lấy tay Thẩm Đình dụ dỗ: “Có muốn đi cùng bọn anh không? Ở bên ngoài có càng nhiều chỗ chơi vui hơn.”
“Có thật không?”
Việc đi chơi đối với Thẩm Đình có sức hấp dẫn rất lớn, hai mắt sáng vài giây, sau đó lại giống hai bóng đèn bị cắt điện nhanh chóng tắt đi: “Nhưng mà, không được đi.”
Trợ lý nói: “Có thể đi được, sẽ không có ai mắng em, cửa mở rồi, thúc thúc dưới lầu cũng đã về nhà, em không đi cũng chỉ có thể ở lại đây một mình.”
Thẩm Đình ôm con thỏ bông ngồi bên mép giường: “Em vốn dĩ đã ở đây một mình.”
Nói cho cùng vẫn là trí lực không kiện toàn, bị nhốt lâu như vậy, đã sớm mất ý nghĩ phản kháng. Bản dịch thuộc về wp egao2016, các bản dịch hiện dòng này đều là ăn cắp.
Cố Triều Ngạn không hề tức giận, trẻ con mà, đứa nào chẳng như vậy.
Trợ lý cảm thấy có thể cố thuyết phục một lần nữa: “Ở một mình chỗ này không ổn đâu, không có ai ở đây, em không sợ sao? Nếu vậy, có thể nói cho anh biết được không, vì sao em không muốn đi?”
Thẩm Đình kéo kéo lỗ tai thỏ, bị trợ lý dọa sợ, trả lời không mấy vui vẻ: “Em không phải không muốn đi.”
“Vậy tai sao không đi?”
“Bởi vì phải ăn cơm,” Thẩm Đình vuốt vuốt cái bụng bẹp dí của mình, nói cho bọn họ nguyên nhân: “Còn chưa kịp ăn cơm, phải ở đây đợi ca ca đưa cơm.”
“Không ăn cơm?” Trợ lý nhìn về phía Cố Triều Ngạn, không thấy hắn có phản ứng gì, hỏi tiếp: “Nơi này không có người nấu cơm sao?”
Thẩm Đình mờ mịt: “Nơi này tại sao phải có người nấu cơm?”
Nơi này cũ kĩ như vậy, không có ai muốn tới, bọn họ nói cậu bị bệnh mới bị nhốt vào đây, tuy rằng cậu tin tưởng bản thân mình không có bệnh, nhưng như vậy cũng chẳng có ích gì, trừ cậu ra, à không, trừ cả bà ra nữa, căn bản không có ai quan tâm cậu nói gì.
Thúc thúc dưới lầu luôn miệng mắng cậu, Thẩm Đình thường xuyên nghe được ông chú này nói mình xui xẻo, phải đi làm công việc như thế này.
Lâu dần Thẩm Đình bắt đầu cảm thấy áy náy, cho rằng bản thân mình làm liên lụy chú.
Đã làm liên lụy một người, không thể lại làm nhiều người hơn nữa liên lụy vào, cái này là ca ca nói, Chương Tước là ca ca của cậu, tuy rằng cậu không thích người ca ca này, ca ca cũng không thích cậu, nhưng Chương Tước lớn tuổi hơn mình, cậu vẫn lễ phép gọi một tiếng ca ca.
“Được rồi, ca ca của em bao giờ đến? Ban ngày đã từng tới rồi sao?”
Thẩm Đình lắc đầu: “Ban ngày không đến, buổi tối mới đến.”
Trợ lý không thể tin nổi, hỏi lại: “Đến mấy lần?”
Thẩm Đình tỉnh tỉnh mê mê đáp: “Một lần.”
Trợ lý nghe xong, trong miệng cũng có chút chua xót: “Chỉ một lần, chỉ cho em ăn một bữa cơm?”
Thẩm Đình đại khái nghe hiểu ngữ khí của trợ lý, nói: “Có rất nhiều món ăn, cơm cũng nhiều, ăn đủ no.”
Ăn đủ no —— Bản dịch thuộc về wp egao2016, các bản dịch hiện dòng này đều là ăn cắp.
Thân thể toàn xương không có chút thịt nào này, là nuôi như vậy mà ra.
Trợ lý cũng coi như cùng Cố Triều Ngạn trải qua cảnh đời, làm nghề trợ lý vào nam ra bắc, cũng nghe được không ít những chuyện bí mật của giới nhà giàu, đại thiếu gia nhà họ Thẩm không ai không biết, bị mẹ kế làm hại biến thành ngu dại, chỉ có thể gửi nuôi ở viện điều dưỡng.
Mà viện điều dưỡng trong miệng mẹ kế —— chính là nơi này.
Như vậy so với giam giữ một con súc vật có gì khác nhau?
Chẳng trách Cố Triều Ngạn sốt ruột như vậy, vội vàng không ngừng nghỉ chạy tới đón người, không nghĩ tới hắn bình thường nhìn lạnh lẽo như vậy, thực tế lại là một người rất tốt.
“Làm sao còn chưa tới?”
“Không biết, chắc phải đợi thêm một lát.”
Thẩm Đình nắm hai lỗ tai thỏ bông, hai chân vung vẩy đá vào thành giường kêu bẹp bẹp.
Cố Triều Ngạn ngồi lại trước bàn, mở máy tính, trợ lý phỏng đoán, đại khái là hắn muốn đợi vị kia đưa cơm tới.
“Vậy chúng ta cùng nhau chờ một lát đi.”
“Cũng được ạ.”
Thẩm Đình đáp ứng rất nhanh, không qua bao lâu, cậu thực sự quá đói, chơi cũng không muốn chơi.
“Em đói quá.”
Cậu nhìn mọi người, tất cả mọi người đều tỏ ra mình không thể làm được gì.
Cuối cùng, cậu nhìn về phía Cố Triều Ngạn, Cố Triều Ngạn ngẩng đầu lên, lạnh mặt nói: “Nhìn anh thì có ích gì?”
Thẩm Đình quay mặt qua chỗ khác, trợ lý cười lúng túng: “Có muốn chơi game nữa không?”
Thẩm Đình có chút ai oán: “Em không muốn chơi, chúng ta ngồi cùng nhau đi.”