Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: 笑顔Egao.
“Mẹ khóc à?”
Thẩm Đình ghé sát vào xem mặt Thiện Cầm, cậu không biết nên làm gì, nhìn về phía Cố Triều Ngạn cầu cứu, cũng có rất nhiều người đang nhìn cậu, khi cậu muốn bắt chuyện với mọi người họ lại không hẹn mà cùng nhau dời tầm mắt qua chỗ khác.
Cậu luống cuống mắc kẹt giữa đám người, cảm thấy vô cùng khó xử, gọi một tiếng ca ca, Thiện Cầm nắm chặt tay cậu đặt lên lòng bàn tay bà, động viên nói: “Đình Đình, mẹ không khóc.”
“Đừng khóc.” Thẩm Đình nắm chặt tay bà, giọng lớn hơn: “Khóc xong rất mệt.”
Dịch Hi Tây và Dịch Hi Nam thấy vậy cũng hùa theo: “Đúng thế, khóc xong rất mệt.”
Thiện Cầm nói: “Không khóc, ăn Tết là chuyện vui, khóc cái gì.”
Bà sống đến chừng này tuổi, mới phát hiện ra cả nhà đoàn viên mới là chuyện hạnh phúc nhất, khi còn trẻ từng oanh oanh liệt liệt mong chờ những chuyện không tầm thường phát sinh quanh người mình, bao nhiêu những đòn đãi, bất công gặp phải những năm qua ngay khi gặp được lũ trẻ cũng trở thành việc không đáng kể.
Thiện Cầm đột nhiên nghiêng người sang nói chuyện bên tai Cố Mẫn Hoa, Thẩm Đình ngơ ngác uống nước, trong chốc lát bỗng thấy mặt lão Cố đỏ lên, nhìn như đang tức giận, nhìn kỹ lại thấy giống đang giận hờn hơn.
“Con bé đó không chịu nhận sai, về nhà làm gì!”
“Ông bớt giận,” Thiện Cầm bất mãn: “Nhiều tuổi như vậy còn hở tí là giận, người cũng không ở đây ông phát cáu cái gì.”
“Tôi có giận sao?”
“…”
Cố Triều Ngạn biết ông nói tới ai, Cố Triều Nhiên hiện tại đang dưỡng thai, đương nhiên sẽ không trở về gây chuyện với lão Cố, chuyện này không có lợi cho bất kì ai, Cố Mẫn Hoa thích trẻ con, vì vậy mỗi năm đều sẽ có cháu chắt được gửi nuôi tại nhà chính một quãng thời gian, Cố Triều Ngạn nếu có ý quay về, lúc đó chỉ cần dẫn theo trẻ con, Cố Mẫn Hoa có giận đến mấy cũng phải tiêu mất một nửa.
Thẩm Đình ngồi tựa bên Thiện Cầm nói chuyện với bà một lát, hai cô bé sinh đôi cảm thấy tẻ nhạt liền đến lôi kéo Thẩm Đình chơi game cùng, Thẩm Đình thẹn thùng nhưng không thể từ chối, sắc mặt ửng đỏ, bị hai cô bé kéo vào trong phòng chơi, Cố Triều Ngạn nhếch nhếch khóe miệng, nghe thấy Thiện Cầm trêu ghẹo: “Còn không mau đi theo?”
Hắn yên lặng đi theo sau ba đứa trẻ.
Cố Triều Ngạn đợi trong phòng gần một giờ, nghe bọn họ cứng ngắc đọc lời thoại trong trò chơi đóng vai suýt chút nữa ngủ gật, Dịch Hi Nam không hài lòng về vị khán giả không chịu phối hợp diễn này, mời hắn gia nhập hắn không chịu, không cho hắn nhìn lén hắn lại không chịu ra ngoài, Dịch Hi Tây hỏi hắn: “Cậu, có phải cậu sợ mợ thích bọn con không thích cậu nữa phải không?”
Cố Triều Ngạn không nói gì, đầu óc hắn vẫn còn tỉnh táo, nếu đến một bé gái năm tuổi cũng ăn giấm được hắn thành cái gì?
“Con biết vì sao rồi.” hắn còn chưa kịp mở miệng giải thích, Dịch Hi Nam đã nói tiếp: “Cậu nhất định rất yêu mợ, ba ba con nói yêu chính là như vậy, ba ba yêu bọn con, chỉ hận không thể mỗi ngày đều có thể nhìn thấy bọn con.”
Cô bé nói xong còn nháy mắt một cái với Thẩm Đình nhìn vô cùng buồn cười, ra vẻ mình rất hiểu biết, Thẩm Đình gật gật đầu, trong lòng lại thắc mắc, mợ mà hai đứa nhắc đến là ai.
Cố Triều Ngạn lại không thể lên mặt dạy dỗ hai bé gái, mà hai đứa nói cũng không sai, hắn chỉ có một bảo bối như vậy, thương như con trai mang theo bên người, lúc nào cũng chỉ mong cậu mạnh khỏe, hắn cũng sắp đến mức thắp hương bái Phật, cầu xin Thẩm Đình có thể mở mang đầu óc một chút, tốt nhất là mau khỏi bệnh, sau đó có thể vui vẻ kết hôn với hắn sống bên nhau đến hết đời.
Em ấy có thể sao? Em ấy không thể, suy nghĩ của Thẩm Đình rất ngây thơ, thậm chí còn ấu trĩ hơn trò chơi cậu vừa chơi, hai chị em họi hắn là cậu, Thẩm Đình mỗi ngày đều ôm lấy hắn gọi ca ca, hắn không thể làm càn, chỉ có thể ngồi xổm xuống lén lút nói cho hai chị em sinh đôi nghe: “Hai đứa nói rất đúng.”
Thẩm Đình không biết phải làm sao, ngồi một bên nhìn mọi người thì thầm, cảm giác như trong miệng đang nhai một quả chanh, vừa chua vừa chát, nhưng cậu là ca ca lớn, cậu không thể quá nhỏ mọn, độc chiếm Cố Triều Ngạn một mình.
Quả dưa ngốc ôm tâm sự nặng nề, buổi tối ăn ít đi một bát cơm.
Đối với trẻ con mà nói, không khí đêm ba mươi Tết rất náo nhiệt, Cố Mẫn Hoa đồng ý cho tụi nhỏ chơi pháo hoa, nhưng mùi khói pháo hao rất nặng, giữa sườn núi lại nhiều cây cối, chỉ sợ không cẩn thận gây cháy nổ, ông liền sai người chuẩn bị riêng một bãi đất trông ở nhà họ Cố chuyên môn cho lũ trẻ bắn pháo hoa.
Thẩm Đình ăn xong cơm tối liền bị lũ trẻ kéo đi bắn pháo hoa, Cố Triều Ngạn dính lấy cậu như da trâu, Thẩm Đình chia pháo hoa cho hắn, hắn không nhận, lấy điện thoại di động ra chụp hình Thẩm Đình.
Thả xong pháo hoa, Thẩm Đình chạy lại gần xem, hỏi: “Anh đang chụp ảnh em à?”
“Không phải.” Cố Triều Ngạn cất điện thoại, ý cười trên mặt lại không cất đi được: “Ai thèm chụp em.”
“Anh có chụp, em nhìn thấy rồi.”
“Anh chụp pháo hoa đấy có được không?”
“Được rồi…”
Thẩm Đình nhờ Cố Triều Ngạn châm lửa cây pháo bông, cầm trên tay vung vung, ánh lửa lấp lánh trong đêm đông như xua tan hết lạnh giá, hắn nhìn nhóc ngốc vì sợ xác pháo bắn lên người mà lùi về phía sau ba bước, cảm thấy có một luồng ấm áp rót đầy vào trái tim.
Còn cả tình yêu dành cho cậu nữa.
“Hết pháo hao rồi ca ca.” Thẩm Đình cười nói: “Lần này có thể chụp ảnh em không?”
Cố Triều Ngạn “cố gắng” đáp ứng, Thẩm Đình nhanh chóng tạo dáng.
“Cười một cái.”
“Em đang cười rồi mà.”
Cố Triều Ngạn giơ điện thoại lên, lưu giữ lại khoảnh khắc khiến hắn động tâm này vĩnh viễn.