Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bowen nói với tôi, Thẩm Yến không đáng để tôi yêu.
Tôi sửa lại, là Thẩm Yến bây giờ.
Tôi nói, trước đây Thẩm Yến rất tốt, anh luôn làm tôi vui vẻ, cưng chìu tôi. Tôi đói, hơn nửa đêm anh cũng sẽ lái xe ra ngoài mua thức ăn khuya cho tôi. Anh mỗi ngày đều làm sẵn bữa sáng, tôi hay hạ đường huyết, anh luôn căn dặn tôi phải ăn cơm đúng giờ. Năm 2016 ngày tuyết lớn, anh đắp một người tuyết, trên người tuyết đặt một chiếc nhẫn. Anh trốn sau lưng người tuyết, chờ tôi đến gần, thình lình nhảy ra. Tôi sợ hết hồn, anh cầm nhẫn quỳ một chân xuống đất, nói với tôi, Ôn Gia, chúng ta kết hôn đi.
Bowen hỏi, sau đó thế nào?
Tôi cười, bảo, chúng tôi dự định từ Tanzania trở về liền nhập cư.
Mặt cậu lộ ra vẻ tiếc nuối, tôi nhún nhún vai, cầm cốc rượu lên uống một hớp. Tôi tận lực để cho mình không trông quá thảm, nói với cậu, "Trung Quốc có câu nói thế này, thế sự vô thường, hưng tận bi lai, cần phải nghĩ thoáng."
Nghĩ thoáng đi, nghĩ thoáng đi, mẹ nó vài giây thôi cũng được, tôi tự nhủ.