Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trưởng Tôn Minh Đức lúc này nghiêng mặt ở một bên, trong lòng sóng trào mãnh liệt, một hơi ngăn ở ngực, muốn nói cũng nói không nên lời.
“Còn nghe cái gì a?” Lâm Úc khó khăn tìm lúc miệng còn đang rãnh rỗi, đưa ra nghi vấn, “Bọn họ không phải đang nói chuyện thiếu gia sao? Đúng vậy, thiếu gia kêu là Trưởng Tôn Minh Đức đúng không?”
Sấm dậy đất bằng, toàn trường lâm vào chấn động. Tất cả tầm mắt đều đồng loạt xoát xoát hướng lại đây. Chân chính nhìn chăm chăm.
Người bàn bên cạnh cùng cái người đặc biệt nói đến muốn khô nước miếng kia, ánh mắt trừng to gấp hai lần mà nhìn.
Thấy tình hình như vậy, Hạ Phong mỉm cười.
“Các vị quan tâm chúng ta tâm lĩnh*, nhưng dù sao đây cũng là việc nhà Trưởng Tôn Gia, xin hãy mọi người chớ bắt gió bắt bóng. Về phần chân tướng của sự tình đến tột cùng như thế nào, chúng ta thì sẽ tra ra manh mối. Làm phiền mọi người lo lắng .”
_tâm lĩnh : ghi nhớ ở trong lòng
Nụ cười khi làm cho lòng mọi người ngất ngây một mảnh, ngơ ngác nhìn đoàn người lên lầu mà đi.
Hạ Phong đem bọn nhỏ lại ném quay về cho Lâm Úc. Lâm Úc cũng không giận, ăn uống no đủ, muốn hắn làm gì đều được.
Mướn hai gian phòng.
Đem hắn xem như người dư thừa đuổi vào phòng, Hạ Phong đỡ lấy Trưởng Tôn Minh Đức đã không biết đi vào cõi thần tiên đến mấy tầng mây trở về phòng.
“Ngươi nghỉ ngơi trước một chút.” Nói xong để Trưởng Tôn Minh Đức nằm vật xuống trên giường.
“Nói cho ta biết, “Giữ chặt Hạ Phong ay áo, Trưởng Tôn Minh Đức thẳng tắp nhìn chằm chằm phía trên, “Ngươi có phải hay không sớm biết chuyện cha mẹ ta?”
Hiểu được dấu không được y, Hạ Phong đành phải thành thật khai báo.
”Đúng vậy.”
“Vì cái gì không nói cho ta?”
“Bởi vì ta không muốn làm cho ngươi càng thêm áy náy.”
Nửa ngày sau.
“Ta vốn tính dẫn dụ Bạch Linh rồi đem nàng ngầm giải quyết.” Hạ Phong nhất ngũ nhất thập*, “Ta biết ngươi nếu biết được việc này nhất định sẽ phi thường hối hận, hơn nữa, ta cũng sợ ngươi sẽ bởi vậy mà hận ta…” Thanh âm dần dần phai nhạt đi xuống.
_nhất ngũ nhất thập : nói rõ ràng đầu đuôi
Nhẹ tay vuốt ve hai má ướm lệ, Hạ Phong đau lòng không thôi.
“Làm sao ngươi biết đây là Bạch Linh gây nên?”
Rốt cục khôi phục lý trí, Trưởng Tôn Minh Đức hỏi.
“Ngày ấy ta từ chỗ Diêm Quân biết Nhị lão chết oan, vì thế thừa dịp đêm đến trước mộ phần Nhị lão…”
“Khai quan khám nghiệm tử thi?”
”Đúng vậy, phải” Gặp trên mặt Trưởng Tôn Minh Đức không có vẻ hờn giận, Hạ Phong quanh co trả lời.
“Ta phát hiện trong cơ thể Nhị lão có thiên hạt chi độc mà ngày đó ngươi đã trúng. Bất quá bọn hắn vì tính chậm trúng độc mà chết. Xem ra Bạch Linh nhất định là lẫn vào trong sơn trang, ở trong cơm canh của Nhị lão hạ độc.”
“Ta muốn tự tay giết nàng.”
Trưởng Tôn Minh Đức chỉ cần vừa nghĩ tới hành động thả hổ về rừng ngày đó, tâm giống như là bị bỏ vào trong chảo dầu.
Hạ Phong cởi giày lên giường, chặt chẽ ôm lấy vợ. Lẳng lặng, giống như thời gian đều đã đình chỉ.
“Yên tâm, ta sẽ làm cho nàng sống không bằng chết.”
Loảng xoảng!
Hai người nghe tiếng liền bật người kinh nhảy dựng lên, là thanh âm truyền đến từ phòng cách vách. Nháy mắt hai người liếc mắt lẫn nhau một cái, ăn ý mười phần chạy vội ra.
Chết tiệt, sơ suất quá! Thế nhưng làm cho địch nhân thừa dịp mà vào! Bạch Linh, nếu bọn hắn thực sự xảy ra chuyện gì, ta định cho ngươi kêu trời không ứng, kêu địa mất linh, trọn đời không được siêu sinh!