Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Nhan Lan
Nói đến lễ mừng năm mới, những năm trước đều đón tết cùng với ba mẹ, thế nhưng hôm nay đến thời đại này, Tiểu Kiều đã đành, tôi còn chưa từng nghĩ tới sẽ đón tết cùng Tái Anh và Tái Hoành.
Tái Hoành thì không nói đến, đã sống cùng nhau mấy tháng nay, hắn không phải là một người dễ sống chung, nhưng bản chất không xấu, hơn nữa trước mắt vẫn còn đang chiến tranh lạnh với tôi, tôi cũng biết điều không dám chọc ghẹo hắn; mà người chính thức khiến cho tôi đau đầu lại là Tái Anh.
Kỳ thật tôi cũng không rõ lắm mối quan hệ giữa Tiều Kiều và Tái Anh, hai người bọn họ có chỗ mập mờ kỳ quái, mặc dù Tiểu Kiều cam đoan với tôi sẽ không ngốc nghếch đi làm tiểu thiếp, có điều phía đối phương rốt cuộc muốn gì lại là một chuyện khác.
Tôi giống như anh trai lo sợ em gái bị bắt cóc, suốt ngày lo lắng việc này, đến mức muốn túm lấy bọn họ hỏi cho ra nhẽ, nhưng trên thực tế đây cũng không phải là chuyện tôi có thể can thiệp, thế là tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiểu Kiều và Tái Anh cả ngày dính lấy nhau, cũng không có cách nào khuyên can bọn họ.
Xuất phát từ hiếu kỳ, tôi từng hỏi tuổi của y, mới biết Tái Anh năm nay đã hai mươi bảy tuổi, còn Tiểu Kiều qua năm nay mới mười lăm tuổi, hai người kém nhau đúng một giáp, cầm tinh giống nhau... loại tổ hợp này nhìn kiểu gì cũng giống như đàn ông trưởng thành dụ dỗ thiếu nữ vị thành niên.
"Y già rồi..."
"Y đẹp trai mà!"
"Có khả năng y chỉ là muốn chơi đùa với cậu..."
"Nhưng y thật sự nhìn rất đẹp mà!"
Vậy đấy, bây giờ tôi mới hiểu, sự yêu thích của Tiểu Kiều đối với Tái Anh có một nửa dựa trên vẻ đẹp trai của đối phương, thật không biết có nên nói hắn mê gái (trai) hay không; mặt khác một nửa đại khái là xuất phát sự sùng bái và ngưỡng mộ đối với một người tài giỏi cùng giới tính.
Tái Anh không chỉ có vẻ ngoài đẹp mà thôi, nói đến quốc sách nông thương mọi việc, y đều có thể nói được đạo lý rõ ràng, võ nghệ của Tiều Kiều cũng là do y dạy. Ngẫu nhiên nhìn thấy lúc bọn họ đang nói chuyện, ánh mắt Tiểu Kiều sáng rực, hiển nhiên là rất thích thú.
Tôi không phải là sinh viên khoa tiếng Trung, cũng không đọc sách cổ, mặc dù có được tài năng chữ triện do Triệu công tử để lại, trong đầu cũng còn nhớ một ít văn vẻ kinh điển, nhưng vẫn không đủ để theo chân bọn họ.
Dưới tình huống này, tôi cũng chỉ có thể mắt to trừng mắt nhỏ với Tái Hoành, bị hắn sai sử, bị hắn đối xử lạnh nhạt. Kỳ thật tôi biết hắn vẫn còn giận, nhưng chuyện này đâu có cách nào khác? Ngoại trừ giả ngu, chẳng lẽ tôi còn có thể công khai thảo luận với hắn sự kiện hôm ấy sao?
Nhưng mà chuyện càng muốn trốn, càng khó lảng tránh.
Vào đêm một hôm nào đó sau tết âm, Tái Hoành say rượu còn không chịu buông tha tôi.
"Ngươi thật sự thích tiểu nha đầu kia như vậy, muốn cướp người của hoàng huynh ta sao?" khẩu khí không có ý tốt, toàn thân mùi rượu, lại nấc một cái "Đã thích tiểu nha đầu đó, đêm hôm ấy tại sao lại làm những chuyện kia với ta, khi đó ngươi rõ ràng biết ta là nam nhân, còn cầm lấy... của ta —— A...!"
Tôi vội vàng bịt miệng hắn, xấu hổ cười cười với Tái Anh và Tiểu Kiều, ném mấy quân bài mới đánh được một nửa, kéo người bên cạnh trở về phòng. Từ đấy đến nay, hắn vẫn luôn giữ thái độ lạnh nhạt giọng điệu cáu kỉnh, hiện tại trên mặt lại mang vẻ tủi thân và không cam lòng tôi chưa bao giờ ngờ tới, giống như một đứa trẻ, dường như có thể gọi là cố tình gây sự, nhưng cái cố tình gây sự này chắc là có nguyên nhân đấy.
Lại nói tiếp, đây đều là lỗi của tôi.
Đêm hôm đó nếu không phải tôi ra tay với hắn trước, hắn cũng sẽ không lâm vào tình cảnh trước mắt.
Tôi nói chậm rãi, "Hầu gia..."
"Ta không phải Hầu gia." Hắn buồn bực ngắt lời tôi, "Là A Hoành!"
Tôi bắt đầu cảm thấy, thế giới này khẳng định có chỗ nào đó vận hành không đúng rồi. Tại sao hắn lại dùng ánh mắt kiểu này nhìn tôi, giống như là vô cùng quan tâm để ý tới tôi, cũng không phải không có cảm tình. Có lẽ chỉ là do hắn bị tôi đánh trúng điểm yếu cho nên đặc biệt để ý mà thôi, cũng không thật sự thấy tôi thú vị, nhưng cái kiểu ánh mắt tủi thân này thật sự có thể lừa gạt tất cả mọi người, giống như tình cảm của hắn là thật, mà việc hắn khổ sở cũng là thật.
"A Hòanh..." Tôi thấp giọng gọi, trấn an vỗ vỗ lưng hắn.
Sau đó hắn mới giống như một con mèo lớn ngoan ngoãn dùng mặt cọ xát vai tôi, một lát sau hơi thở bình ổn, ngủ rồi. Thật là không nhận ra Tái Hoành sau khi uống say sẽ biến thành kiểu người ưa làm nũng, nhưng bộ dạng này cũng không thấy buồn cười, thậm chí có chút đáng thương đáng yêu.
Buổi sáng hôm sau, chúng tôi dường như đồng thời tỉnh lại, hắn lập tức như một cô nương sợ mất trong sạch, đề phòng mà lại còn mang địch ý dịch ra một khoảng cách, cứng ngắc nhìn chòng chọc tôi.
"Ta không làm gì hết." Tôi tranh thủ thời gian làm sáng tỏ.
"Ai biết được." vẻ mặt hắn không tin.
"Một đêm kia... Là ta không tốt." Tôi hắng giọng một cái, có chút xấu hổ, nhưng vẫn cố lấy dũng khí, "Nếu trong lòng ngươi không bỏ qua được chuyện này, còn giận ta, vậy phạt ta sao cũng được. Nhưng có một việc ngươi thật sự đã hiểu lầm, Tiểu Kiều như là muội muội ruột của ta, ta không có cái ý nghĩ kia với hắn..."
Trong mắt của hắn vẫn còn hoài nghi.
"Chuyện đêm đó ngươi cũng nhớ rõ, ta chỉ có hứng thú đối với nam nhân." Thần sắc hắn lập tức trầm xuống, tôi biết điều sửa lại: "Kỳ thật không phải đối với nam nhân nào ta cũng có hứng thú, còn có, đêm đó là ta không đúng, chiếm tiện nghi của ngươi..."
"Ngươi biết rõ là tốt rồi."
Ồ?
"Đã như vầy, hiện tại bắt đầu chuộc tội đi." Tái Hòanh lạnh lùng nói.
—— Hóa ra một dạo đối xử lạnh nhạt trước đó còn không tính là chuộc tội à?!
Tôi trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn, bỗng nhiên nảy sinh dự cảm xấu.
Mặc dù nói muốn chuộc tội, nhưng khi tôi hỏi Tái Hoành phải làm thế nào, hắn lại hừ một tiếng, kiêu ngạo nói ". Chính ngươi muốn đấy nhé", xong rồi không thèm quay đầu đi thẳng. Tên này một khi chiếm được thế thượng phong liền trở nên hung hăng càn quấy. Lúc tôi kể chuyện này cho Tiểu Kiều sau đó xin hắn giúp đỡ, Tiểu Kiều dùng ánh mắt thương cảm xen lẫn bất đắc dĩ nhìn tôi.
"Không có ai nói cho cậu biết, chuộc tội phải có thành ý sao?"
"Thành ý?"
"Muốn có sự nghiệp thì tốt xấu gì cũng phải hối lộ một chút?" Tiểu Kiều không lưu tình quở trách tôi, "Nói theo cách nghiệp dư..., chuẩn bị lễ hoa quả và hai bình rượu mang qua đó. Mồm miệng không được nói linh tinh, xin lỗi phải chân thành, tóm lại cậu muốn chuộc tội, không thể chỉ nói miệng."
... Xin thụ giáo.
Nhưng tôi nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy vẫn không nghĩ ra biện pháp tốt nào cả, bất kể là phương diện vật chất hay phương diện tinh thần, tôi cũng không biết nên làm sao. Tuy nhiên cách đơn giản nhất có lẽ là để đối phương chiếm tiện nghi lại, nhưng Tái Hoành đối với việc này chưa chắc đã có hứng thú. Song khi tôi thuận miệng vừa lúc nói giỡn chuyện này, phản ứng của Tái Hành lại ngoài ý muốn.
... Mặt của hắn ấy vậy mà đỏ lên.
"Này, thật sự muốn làm?" Tôi hỏi.
Tái Hoành không nói một lời, trong đầu buồn bực giật quần áo của tôi ra, bởi vì đã tắm rửa qua, thật ra vấn đề vệ sinh cũng không có vướng mắc gì, dường như lần đầu tiên hắn nhìn thấy tôi, hoặc là nói lần đầu tiên có cơ hội quan sát thân thể của tôi, ánh mắt chần chờ do dự lưu luyến trên người tôi, điều ấy lại khiến cho tôi có chút xấu hổ.
Lại nói tiếp, tôi cũng không phải xử nam, tuy nhiên thân thể này khả năng cao vẫn là xử nam, có điều kinh nghiệm hay là kỹ xảo và các loại dụng cụ vẫn còn ở trong đầu tôi, đối tượng từng qua lại đều còn nhớ rõ, thế nhưng trong số bọn họ không có ai giống như Tái Hoành, dùng ánh mắt trực tiếp gần như hiếu kỳ đơn thuần quan sát thân thể tôi.
"A Hoành..." Tôi thấp giọng thúc giục nói. Tuy bình thường ngẫu nhiên sẽ gọi hắn là Hầu gia, có điều tôi cũng biết, hắn vẫn hi vọng người khác gọi tên thật của mình.
Hắn vẫn im lặng, chỉ nhìn tôi.
Tôi biết điều ngậm miệng lại.
Một lát sau, Tái Hoành cuối cùng cũng mở miệng nói: "Ngươi thích luyến đồng?" ( chỉ những nam thiếu niên, kỹ nam giống như các kỹ nữ)
Tôi không hề nghĩ ngợi, lập tức lắc đầu. Trong khoảng thời gian đi về phương Bắc cùng với hắn, chúng tôi đi qua không ít thành trấn, thành trấn hơi lớn sẽ có thanh lâu, tôi cũng từng nhìn thấy thủ đoạn mời chào khách của một vài thiếu niên kiều mỵ trang điểm thật đậm, không thể nói là thích hay ghét, tóm lại không có cảm giác gì hết.
Luyến đồng trong mắt người bình thường, cũng giống như kỹ nữ, những thiếu niên kia đều có thể nhiệt tình giả trang giống như các cô nương, mà tôi đối với loại này hoàn toàn không có hứng thú.
Tái Hoành cũng không nói gì nữa, sau khi cởi bỏ áo ngoài, lại dùng tay cẩn thận từng li từng tí đụng chạm thân thể tôi, giống như không có bất kỳ kinh nghiệm nào; tôi cảm thấy hắn không thể hoàn toàn không biết gì, đại khái là chưa từng cùng nam nhân thôi, hơn nữa thoạt nhìn tôi cũng không giống mấy luyến đồng kiều mỵ mềm mại.
"Triệu Văn Thanh." Hắn bỗng nhiên nghiêm túc gọi.
Tôi do dự một chút, cuối cùng vẫn mở miệng nói: "Triệu Trọng Uyên. Gọi ta là Triệu Trọng Uyên."
Hắn mờ mịt nhìn tôi.
Tôi không có ý định giải thích, chỉ im lặng nhìn hắn.
Hắn chần chờ gọi: "Triệu Trọng uyên..."
Muốn nghe thấy hắn gọi tên thật của mình, bởi như vậy tôi mới tìm được chút cảm giác chân thật với chuyện đang xảy ra, mảnh vải cuối cùng trên người rơi xuống.
"Ngươi từng ngủ với nữ nhân chưa?" Hắn nhẹ gật đầu.
"Thế nam nhân?" Hắn lắc đầu.
Cái này thật đúng là làm khó tôi. Tôi vốn cho rằng hắn chỉ muốn sờ một chút, dùng tay chiếm chút ít tiện nghi, thế nhưng điều này hoàn toàn không thể giải thích sự tồn tại của hộp cao mỡ ở đầu giường kia. Tôi hỏi thì mới biết đó là đồ Tái Anh cho hắn, còn dặn dò hắn đừng có dùng quá nhiều, tránh khỏi sau đó hao tổn quá mức mà bị thương, có lẽ trong cao mỡ đại khái có bỏ thêm dược thôi tình.
Nhưng tôi đâu có đáp ứng làm chuyện này, không phải nói là để cho hắn sờ lại là đủ rồi sao?
Tái Hoành nhìn thẳng vào mắt tôi, nửa ngày sau mới kéo tay của tôi đặt tại giữa hai chân hắn, khí quan kia đã ẩn ẩn có chút phản ứng. Tôi không phản ứng lại, hắn liền phối hợp áp đảo tôi trên giường, cũng không bắt buộc tôi, chỉ là tỏ vẻ đáng thương cọ xát, sắc mặt trở nên hồng, ánh mắt lại rất thản nhiên, thậm chí là kiên định.
... Tên này quả là thèm đòn.
Không biết từ lúc nào, sau khi Tái Hoành phát hiện tôi chiếm tiện nghi của hắn, ngẫu nhiên sẽ làm bộ làm tịch giống như vậy với tôi.
Tôi cũng không xoắn xuýt quá lâu, làm và không làm kỳ thật cũng không khác biệt lắm, có thể thật sự làm được hay không là một chuyện khác. Tái Hòanh hẳn là thẳng nam, không thể thật sự có hứng thú với tôi, kiểm tra coi như xong, lúc thật sự đi vào... Tôi cảm thấy có lẽ hắn sẽ lùi bước.
Hắn ôm lấy tôi, hạ thân hai người tiếp xúc cọ xát qua lại, chỉ một lúc sau, tôi nhịn không được bắn ra, chất lỏng trắng đục rơi trên bụng dưới của hắn, hắn có hơi hoảng, lại có chút hiếu kỳ, dùng ngón tay thăm dò đụng chạm thứ dinh dính kia, sắc mặt đỏ bừng.
"Đến cái này cũng chưa từng nhìn thấy sao?" Tôi cười nhạo hắn.
Dường như hắn có hơi mờ mịt luống cuống, "Ngươi... Ngươi và đám luyến đồng kia không giống nhau lắm..."
Chuyện này đến bây giờ hắn mới hiểu sao? Tôi cũng không biết nên cười hay là nên giận, đành phải sờ sờ đầu hắn, ôn tồn nói: "Hiện tại tiện nghi ngươi cũng chiếm lại được rồi, cứ như vậy đi."
"Còn chưa xong." Tái Hòanh ngửa mặt lên, hình như hơi xấu hổ, nhưng lại không buông tha, "Còn chưa làm xong."
Tôi vuốt vuốt hộp gỗ đựng cao mỡ, ghé bên tai hắn, thấp giọng nói: "Ngươi là thật tâm muốn hay sao? Ta và ngươi đều là nam tử, nếu là ngươi muốn ta, ta cũng sẽ muốn ngươi... Điểm ấy ngươi cũng đã biết?"
Hai bên tai hắn đỏ bừng, khí tức dồn dập, tựa hồ thật sự suy nghĩ hồi lâu, mới trịnh trọng đáp ứng việc này.
Thẳng thắn mà nói, điều này thật sự khiến tôi giật mình, tôi hơi hoài nghi liệu hắn có thực sự hiểu việc này đại biểu cho cái gì không, thế là tôi ghé vào tai hắn nói nhỏ mấy câu, vẻ mặt hắn thẹn thùng không chịu nổi, nhưng trên mặt có thể nhận ra một chút kích động, dường như chuyện này đối với hắn mà nói không chỉ là một trò chơi, mà còn là một sự khiêu chiến.
Vừa nghĩ tới hắn nguyện ý để cho tôi ở phía trên, tôi cũng mờ mịt không biết mình đã làm gì rồi.
Sau lúc tôi nhất thời xúc động nhét trả hộp cao mỡ vào trong tay hắn, ngón tay Tái Hoành duỗi đến, lặp đi lặp lại nhiều lần vuốt ve xâm nhập, giống như xác nhận có thể tiến vào hay không, nhưng thân thể này chưa từng có bất luận kinh nghiệm gì, động tác của hắn lại không tính là nhẹ nhàng, tôi cảm thấy hơi đau đớn, nhưng lại không còn cách nào khác.
"Ngươi khóc à?" Tái Hoành kinh ngạc nói.
Đây không phải nói nhảm ư! Tôi hung hăng trừng hắn.
Dường như hắn hơi áy náy bối rối, vội vàng cúi đầu xuống, đáng tiếc chính là, thân thể này vẫn rất khó thả lỏng, đợi lúc Tái Hoành cuối cùng không nhịn được đi vào, tôi cũng không nhịn được mà thốt lên nghẹn ngào, một bên ánh mắt kiên định, một bên giãy dụa muốn né ra.
Hơi thở của hắn bỗng nhiên trở nên gấp gáp, phát ra âm thanh trầm thấp rên rỉ, cũng không để ý tôi dãy dụa, một tay cầm chặt tính khí của tôi, thuần thục bắt đầu xoa bóp..., nửa người dưới cũng đã bắt đầu đút vào. Thật sự rất đau nhức, tôi sẽ không chết ở trên giường của hắn chứ?
Tôi cố gắng phân tán sự chú ý.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng rơi vào mộng đẹp.
Tái Hoành đại khái đã biết tôi không quá đau như lúc trước, dứt khoát cũng không cẩn thận từng li từng tí khắc chế lực đạo nữa, mỗi lần đi vào đều vừa nhanh vừa mạnh bạo, thần trí tôi đã sớm mơ hồ, chỉ có thể nhịn đau và khoái cảm yếu ớt, phối hợp với động tác của hắn, để cho hắn tận hứng...
Một lát sau, Tái Hoành cuối cùng cũng ngừng lại, phát ra một tiếng thở dốc khó nhịn, cả khuôn mặt chôn trên vai tôi, một bên cắn bờ vai của tôi, đồng thời thân thể cũng không kiềm chế được mà run rẩy, đem dịch thể bắn vào bên trong.
Một lát sau, Tái Hoành cuối cùng cũng tỉnh táo lại từ trong dòng khoái cảm, thẳng người lên rút thứ kia ra, tôi cũng ngồi dậy theo, giữa hai chân tràn đầy chất lỏng dinh dính, đau lưng, cảm giác khá là khó chịu.
Thần sắc Tái Hoành bỗng nhiên trở nên có hơi lo lắng, "Ngươi... Ngươi có muốn hay không..."
"Cái gì cơ?" Tôi sửng sốt một chút, bỗng nhiên hiểu ra rốt cuộc hắn đang lo lắng cái gì, thế là tôi tức giận nói với hắn: "Hôm khác nói sau, hiện tại ta muốn ngủ."
Dường như hắn âm thầm nhẹ nhàng thở phào, cảm thấy mỹ mãn cọ cọ tôi, rất nhanh cũng đi ngủ.
Tôi hơi mất ngủ, muốn đổi tư thế, chỉ thấy Tái Hoành hai mắt vẫn nhắm, dường như nói mớ, hàm hồ mà lầm bầm nói: "Tâm can..."
Tâm —— tâm can?!
Tôi cảm thấy toàn thân da thịt đều run lên từng hồi, trên lưng nổi một lớp da gà, cả người cứng lại. Cái đó là nói tôi sao?
Giữa chúng tôi có phải là có hiểu lầm gì đó hay không? Hoặc là tôi đem đến ảo giác kỳ quái gì cho hắn? Chúng tôi như vậy không phải là đang yêu nhau? Tại sao hắn lại gọi tôi như vậy! Tại sao!
Còn không kịp hiểu rõ ràng chuyện này, chuyện ngày hôm sau xảy ra càng khiến cho tôi hoảng sợ.
Phủ An quốc công liên kết với chưởng quản quân doanh phía bắc là Hà tướng quân cùng quan viên sáu quận, đã có động thái khôi phục hoàng tộc chính thống, chính thức mưu phản rồi. Tái Anh thân là trưởng tôn hoàng tộc, tất nhiên là "nghĩa bất dung từ" chuẩn bị lên đường tiến trước về Lạc Dương, sau khi cùng mọi người thương thảo tất cả công việc, Tái Hoành tạm thời ở lại đây, bảo đảm tiếp tế lương thảo quân nhu ở hậu phương không gặp trở ngại.
"Đợi chiến sự chấm dứt, ta sẽ tới đón nàng vào cung thành hôn." Tái Anh mỉm cười, nói với Tiểu Kiều như thế.
Không xong, y mà tử trận thì sao... Chúng tôi lặng lẽ liếc nhau, Tiểu Kiều bi tráng nói: "Liệu có chết không."
"Sẽ không chết đâu." Tái Anh ôm lấy Tiểu Kiều, rất hàm súc dùng môi đụng đụng tóc Tiểu Kiều, dịu dàng nói: "A Kiều ở đây ngoan ngoãn chờ ta, nghe chưa."
Rõ ràng là lời thoại dỗ trẻ con, hết lần này tới lần khác chỉ số thông minh của Tiểu Kiều khi yêu đương hạ thấp xuống một khoảng lớn, hai mắt đẫm lệ nhìn y, trên mặt tràn đầy vẻ sắp ly biệt cộng với không cam lòng. Tôi và Tái Hoành đứng bên cạnh có thể nói là tạm thời biến thành bóng đèn.
Lại nói tiếp, hai người chúng tôi đều có chỗ xấu hổ, bọn họ ở đó tình ý lả lướt cầm tay nói lời tạm biệt, tôi và Tái Hoành thì chả ai nói chuyện, dù sao tối hôm qua mới làm chuyện như vậy, khó nhìn thẳng mặt đối phương cũng điều dễ hiểu.
Không biết qua bao lâu, Tái Hoành hắng giọng một cái, nhắc nhở: "Huynh, cần phải đi rồi."
Tái anh buông bàn tay vuốt ve Tiểu Kiều ra, cỡi con ngựa hắc bạch, cười cười với Tiểu Kiều, sau đó thật sự đem theo một nhóm người ngựa lên đường. Thần sắc Tiểu Kiều mệt mỏi nhìn phía xa, thẳng cho đến khi không nhìn thấy bóng lưng đoàn người, mới cúi đầu xuống, đứng dậy trở lại trong sân.
Tôi và Tái Hoành nhìn nhau, hắn bỗng nhiên nói: "Ta đi quân doanh một chuyến..."
Đi thì đi, nói với tôi làm cái gì? Đây là báo cáo chuẩn bị hay là tập trận? Tôi thấy hơi khó hiểu, không muốn nghĩ nhiều liền phất tay áo, ý là tạm biệt, đợi hắn đi rồi thì trở lại trong sân, ngồi xuống bên cạnh Tiểu Kiều.
"Thẩm Hành Kiều..."
"Hử."
"Cậu rất lo lắng?"
"Có thể không lo lắng à." Tiểu Kiều thở dài.
Quả thực như thế, Tái Anh tuy xuất thân chính thống, lại nắm giữ di chiếu của tiên hoàng, nhưng dù sao cũng là đối chọi là cả một quốc gia, của cải trong tay Tái Anh cũng chỉ có sự hậu thuẫn của quân doanh và sáu quận phương Bắc, lực lượng như vậy cũng không tính là hùng hậu, huống hồ lương thực phương Bắc những năm qua tự cung tự cấp tất nhiên không ngại, nhưng nếu muốn cung ứng cho quân đội, chỉ sợ không đủ. Kinh thành cách Hồ Quảng không xa, mà Hồ Quảng nổi tiếng là đất lành, lương thực sung túc, nếu muốn chiến tranh, nhất định là một sự uy hiếp lớn.
Càng không cần phải nói, cho dù Tái Anh tự xưng là chính thống, nhưng bệ hạ dù sao cũng sống lâu hơn y mười mấy năm, giỏi về đùa bỡn mưu kế, trong triều cũng nhiều quan lại, nếu hai quân giao đấu, thật sự là không biết được là ai thắng ai thua. Hà tướng quân tuy có thanh danh, nhưng dù sao vẫn còn trẻ, còn thiếu thêm vài phần kinh nghiệm rèn luyện.
Tái Anh để Tiểu Kiều ở lại đây, có lẽ cũng đại biểu y cũng không phải hoàn toàn tự tin đối với trận chiến này.
Tiểu Kiều sau đó trở về phòng, tôi cũng hơi mệt mỏi, dứt khoát trở về phòng ngủ. Qua một buổi chiều, khi đêm đến, Tái Hoành bỗng nhiên đạp cửa xông vào, thần sắc vội vàng, cao giọng nói: "Ngươi có thấy tiểu nha đầu kia không?"
Hắn nói đến Tiểu Kiều?
Tôi vội vàng lắc đầu, tranh thủ thời gian đứng dậy xuống giường, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
"Trong chuồng ngựa thiếu mất một con, nha đầu kia lại không thấy bóng dáng đâu!" Tái Hoành hổn hển, nói trong cơn giận dữ.
Tôi nao nao, trong khoảng thời gian ngắn, như có linh tính, vội vàng quay lại phòng ngủ của Tiểu Kiều, trong phòng không có một bóng người, tôi tìm tới tìm lui, trong tập sách bên trên tìm được một trang giấy, chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo: "Tôi đi tìm điện hạ."
Tái Hoành vừa thấy giấy, tức giận đến đỏ cả mắt.
Tôi chần chừ một lát, nói với hắn: "Đừng tức giận, ngươi cho ta mượn một vài người, ta đi kéo hắn về."
"Ngươi cũng muốn đi?" Tái Hoành không hiểu sao càng tức giận hơn.
Tôi thật sự không biết tại sao hắn lại giận, đành phải im lặnh không lên tiếng. Không biết qua bao lâu, hắn vung đến một cái thẻ bài, tức giận nói: "Đây là lệnh bài, ngươi đem theo mưòi hộ vệ, đừng dại dột đi tách ra. Nếu không tìm được thì cũng thôi, về ta phái nhiều người hơn nữa đi tìm."
Hắn vừa nói như vậy, đương nhiên là đã đồng ý, chỉ là hiển nhiên không cam tâm tình nguyện.
Cho đến lúc này tôi mới hiểu được, trong lòng hắn bất an lo lắng có lẽ cũng không ít hơn tôi và Tiểu Kiều.
Tái Anh là huynh trưởng cùng hắn sống nương tựa lẫn nhau, hắn chỉ có thể lo lắng, nhưng vì giám sát lương thảo vận chuyển, hắn nghe theo phân phó ở lại, hơn phân nửa cũng đáp ứng huynh trưởng sẽ chăm sóc Tiểu Kiều. Nhưng mà Tiểu Kiều lại lặng lẽ trộm ngựa đào tẩu, một mặt hắn cảm thấy đã phụ sự phó thác của huynh trưởng, mặt khác lại cảm giác bản thân bất lực, chung quy chỉ có thể dùng sự tức giận thổ lộ cảm xúc.
"Tái Hoành." Tôi gọi tên hắn.
Hắn nhìn tôi, đôi mắt sâu, ánh mắt lạnh như băng.
"Ta sẽ không đi đâu cả, đợi ta tìm được Tiểu Kiều, lập tức đưa hắn trở về." Tôi vừa nói vừa đi đến bên cạnh hắn, ngẩng đầu hôn gương mặt hắn, nói chậm hết sức, "Ngươi ở đây chờ ta, ta sẽ trở lại."
Tái Hoành im lặng, gục đầu xuống, hốc mắt hồng hồng, phẫn nộ nói: "Ai mà thèm ngươi trở về."
"Không thèm cũng không sao." Tôi trấn an hắn, "Là ta muốn trở về."
Hắn trầm mặc một lát, cuối cùng thu lại oán khí, tức giận nói: "Còn không mau đuổi theo nha đầu kia?"
Tôi cười cười, "Vậy thì đi."