Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Nhan Lan
Kết quả đến cuối cùng, chúng tôi vẫn không tìm được Tiểu Kiều.
Mấy ngày sau, Tái Anh đưa đến tin tức, Tiểu Kiều một thân một mình đã bình an đuổi theo bọn họ, trong lòng tôi cuối cùng thở phào một hơi, đồng thời lại có chút tức giận. Tiểu Kiều muốn đi thì đi, tại sao không thể nói một tiếng trước mặt tôi rồi đi, hôm nay sắp khai chiến, một mình bỏ đi có bao nhiêu nguy hiểm, hắn không thể không biết; biết rõ rồi mà còn cố phạm phải, tôi thật sự muốn đánh hắn.
"Ngươi đang nghĩ cái gì?"
"Tiểu Kiều... à." Tôi nhìn thấy ánh mắt Tái Hoành, thế là dừng lại.
Ánh mắt của hắn đen lại, giống như vô cùng xoắn xuýt, nhăn mày, sau nửa ngày mới cúi đầu nói: "Ngươi cảm thấy như vậy thú vị sao?"
"Cái gì?" Tôi mờ mịt không hiểu.
"Ngươi thích tiểu nha đầu kia, sao còn trêu chọc ta?" Hắn cười một tiếng, nhưng trong ánh mắt lại không hề vui vẻ.
Hóa ra hắn vẫn còn lăn tăn vấn đề này, nhưng giống như tôi đã nói, đối với Tiểu Kiều xác thực không có bất kỳ tình cảm gì vượt quá tình bằng hữu, nhưng mà trong mắt Tái Hoành, chúng tôi đã khác phái lại còn là chủ tớ, chuyện này bản thân nó cũng đã không đủ trong sáng rồi, nói không chính xác hắn còn tưởng rằng Tiểu Kiều và tôi giống như Giả Bảo Ngọc, từng có cái gì mà...chuyện công tử mây mưa phong lưu.
Tôi nuốt cháo trong miệng xuống, nắm chặt tay hắn đặt trên bàn, hắn rút vài cái, không thể giãy ra liền không tình nguyện để cho tôi nắm. Kỳ thật dùng khí lực của hắn, đương nhiên không phải hoàn toàn không thể giãy ra, cho nên bộ dáng này của hắn chẳng qua là muốn cự tuyệt nhưng lại ra vẻ mời chào mà thôi.
Hắn không nhìn tôi, cũng không nói gì.
Tôi cảm thấy có chút buồn cười, cuối cùng không nhịn được mà bật cười.
"Ngươi cười cái gì!" Hắn thẹn quá hoá giận.
"Không có gì." Tôi lắc đầu, "Chỉ là, ngươi không cảm giác mình như vậy vô cùng..."
"Vô cùng gì?" Vẻ mặt hắn mờ mịt.
Rất ngây thơ, rất mất tự nhiên, rất buồn cười, nhưng lại như một đứa trẻ, vô thức làm cho người ta yêu thương. Tôi nghĩ tới đây, cũng không nói ra những lời trong lòng này, nếu thật sự nói ra, hắn có khi lại giống như con mèo bị dẫm vào đuôi, đương nhiên như vậy có lẽ cũng rất thú vị.
"Không có gì, nhanh ăn đi." Tôi mỉm cười nói, "Không phải ngươi còn phải đi quân doanh một chuyến?"
Tái Hoành lại nhìn tôi, hậm hực ăn xong chiếc bánh bao thịt cuối, mơ hồ có hơi buông lỏng tay tôi ra, cuối cùng đứng dậy rời đi. Tái Anh đặc biệt để hắn ở lại đây, chắc hẳn đã phó thác không ít chuyện cho hắn, tôi đưa mắt nhìn hắn đi, trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng có chút thẫn thờ.
Đến đêm khuya, Tái Hoành mới trở lại khoảng sân nhỏ, tôi sớm đã nằm ở trên giường, nghe hắn nhẹ chân nhẹ tay tắm rửa ở gian ngoài, bỗng nhiên nảy sinh một loại ảo giác mình là vợ chờ chồng đi làm về muộn. Không biết qua bao lâu, ngọn đèn ở gian ngoài tắt, Tái Hoành sờ soạng đi đến, leo lên trên giường.
Từ sau một đêm kia, hắn ngẫu nhiên sẽ ngủ trên giường tôi, đối với chuyện này thật sự tôi cũng không để ý lắm, một là chuyện không nên phát sinh cũng đã phát sinh rồi, cũng không sao cả, hai là khoảng thời gian trước khi đi về phía Bắc chúng tôi thường xuyên ngủ cùng một chỗ, sớm đã thành thói quen.
Trên người hắn mang theo một vị ôn hòa của nước, tôi lui vào bên trong một chút, để cho hắn nằm ở cạnh ngoài.
Đây rốt cuộc xem là quan hệ gì, tôi cũng không biết. Muốn nói là mập mờ cũng không giống, dù sao chúng tôi cũng đã từng lăn giường, có điều tôi cảm thấy, cảm thấy hắn đối với tôi còn có một chút tình cảm khác lạ.
"Còn chưa ngủ sao?" Tái Hoành thấp giọng nói.
"Ừm." Tôi tùy ý lên tiếng, hắn nhất thời không nói gì nữa.
Không biết sao, qua lúc lâu, hắn bỗng nhiên hừ một tiếng, "Ta không bảo ngươi phải chờ ta, ngươi đợi thì đó là chuyện của ngươi." Ngữ khí đúng là dương dương đắc ý.
"Ta không có." Tôi vô ý thức phản bác. Tôi thật sự không chờ hắn.
Hắn không trả lời, hiển nhiên là cảm thấy tôi nói dối, tâm tình rất coi như hiểu hết, tại trong bóng tối phát ra một tiếng cười nhạo. Tôi cuối cùng cũng hiểu vấn đề của hắn là ở đâu, nhất thời cũng không biết nên khóc hay nên cười.
Đối với chuyện mà bản thân nhận định hắn vô cùng tin tưởng vững chắc, đêm đó tôi lên giường với hắn, lại nói mình yêu thích nam sắc, hắn liền cảm thấy tôi có ý với hắn; nhưng tôi lại rất để ý lo lắng cho Tiểu Kiều, thế là hắn cảm thấy tôi đối với Tiểu Kiều cũng có vài phần ý tứ, là thứ hoa tâm bắt cá hai tay; còn có chuyện vừa rồi, rõ ràng tôi không hề chờ hắn, cũng nói ra sự thật, nhưng hắn vẫn chỉ tin phán đoán của bản thân.
Cái này thật sự là từ lúc sinh ra tới giờ tôi mới thấy một người tự coi mình là trung tâm như vậy, ngay cả Tiểu Kiều cũng còn lâu mới có thể đuổi kịp hắn.
"Tái Hoành."
"Hở?" Hắn ậm ừ lên tiếng.
"Có phải ngươi thích ta không?"
Hình như hắn khẽ giật mình, giọng điệu xấu hổ, "Nhanh ngủ, đừng có nói hươu nói vượn."
"Vậy là không thích à?" Tôi không để ý tới hắn quát tháo.
Ngữ khí của hắn càng trở nên nóng nảy, "Ngươi..."
Tôi xoay người chặn thân thể hắn, ý vị thâm trường nói: "Lại nói tiếp, ngươi còn thiếu nợ ta một lần."
Trong bóng tối, tôi không thấy rõ sắc mặt của hắn, nhưng giọng hắn bỗng nhiên trở nên yếu ớt, cũng không biết có là đang thẹn thùng hay không, lắp bắp nói: "Ngươi... Ngươi thật sự nghiêm túc à?"
Thân thể hắn trở nên cứng ngắc, tựa hồ thật sự rất lo lắng.
"Nếu như thật sự thì sao?" Tôi cố ý nói.
Dường như đốt cháy thứ gì đó, trong nháy mắt, thân thể Tái Hoành nóng lên, chúng tôi dựa sát cùng một chỗ, tôi cũng cảm nhận được nhiệt độ bất thường trên người hắn, trong khoảng thời gian ngắn, có hơi kinh ngạc. Hắn có phản ứng rồi...
Cái kia cọ vào đùi tôi, hiển nhiên khá là phấn khởi, Tái Hoành lại trầm mặc, hình như xấu hổ mà không biết làm sao.
Qua lúc lâu, hắn lắp bắp nói: "Không... Vì cái kia..."
"Vậy thì vì cái gì?" Tôi cảm thấy có chút buồn cười, thế là cố ý trêu chọc hắn.
Hắn không nói nên lời, chỉ là khí tức càng gấp rút, tay chân cứng ngắc, nhưng hạ thân vẫn không hề ủ rũ, rất có tinh thần đụng đụng tôi; tôi lặng lẽ nhúc nhích, cách một lớp quần áo nắm lấy vật kia, hơi thở của Tái Hoành lập tức xiết chặt, thân thể kéo căng như một chiếc dây cung..
"Ngươi ——" hắn vừa sợ vừa giận.
"Đừng sợ, chỉ là dùng tay." Tôi vội vàng trấn an hắn.
"Ai sợ!" Hắn thấp giọng quát.
Tôi cầm chặt khí quan kia, tận lực dịu dàng xoa nắn, Tái Hoành trước đó còn muốn phản kháng, nhưng sau một lúc lâu, cả người nhũn ra như một vũng nước, chỉ có thể phát ra vài tiếng rên rỉ. Nghe được thanh âm của hắn, tôi cũng âm thầm có chút hưng phấn, lại vuốt ve vài cái, Tái Hoành vùi mặt vào trong ngực tôi, khí tức không còn vững vàng nổi nữa.
"Chỗ này ướt cả rồi..." một bên tôi dùng đầu ngón tay xoa xoa đỉnh, một bên ranh mãnh nói.
Tái Hoành không nói gì, chỉ là hơi thở càng gấp rút, cuối cùng vô lực bắt lấy cổ tay tôi, cũng không biết là muốn tôi tiếp tục hay là dừng lại, động tác do dự chần chừ, tôi quan sát một hồi, trong bóng tối tìm được mặt của hắn, rất nhanh nghiêng người qua hôn hắn. Tái Hoành phát ra một tiếng kêu đau đớn, cơ hồ không kịp nói gì, trong nháy mắt bị tôi mút lấy đầu lưỡi ấy, nửa người dưới liền vội vàng không kịp chuẩn bị bắn ra ướt đẫm, chất lỏng nóng rực tung tóe ướt bàn tay của tôi.
Tôi dùng tay thăm dò xâm nhập giữa hai chân hắn, tay không ngừng vuốt ve đùi hắn, cố ý tìm kiếm, ý đồ muốn tiến thêm một bước.
Hắn thở dốc, có chút không chịu nổi nói: "Không được, ngày mai ta còn phải đi gặp quận trưởng..." Ngữ khí của hắn hiếm lắm mới thấy vài phần coi chừng, có lẽ cảm thấy nói ra nói như vậy rất xấu hổ, nhưng lại không thể không nói, đã cảm thấy nói như thế sẽ đắc tội tôi, nhưng vẫn ưa sĩ diện cho nên không muốn yếu thế.
"Không sao." Tôi tìm một cái khăn tay lau sạch sẽ cho hắn, đẩy hắn xuống giường, "Ngươi ngủ đi."
Tuy nhiên có thể thấy hắn muốn dùng tay giúp tôi, nhưng mà thôi. Cũng đã như thế rồi, hắn cũng mệt mỏi rồi. Tôi mới nghĩ đến đây, cũng cảm thấy tự hào vì sự quan tâm săn sóc của mình với hắn, hắn bỗng nhiên đứng dậy ngăn tôi, cực kỳ nhanh cởi bỏ quần áo của tôi, tôi còn không kịp đẩy hắn ra, hắn đã mở miệng ngậm chặt tính khí đang cứng ngắc của tôi.
"Tái Hoành, ngươi chờ một chút..." Tôi có chút bối rối.
Hắn không biết cái gì gọi là chờ.
Đầu lưỡi nóng rực ẩm ướt ngậm lấy tôi, cẩn thận liếm từ ngọn cho đến gốc, dường như không thở nổi nữa, hơi thở dồn dập, phát ra âm thanh liếm mút, nhưng lại không muốn buông thứ trong miệng ra. Hắn sao lại biết làm chuyện này —— tôi hơi kinh ngạc, tưởng rằng hắn đã từng được nữ nhân phục vụ như vậy, nhưng mà cẩn thận ngẫm lại, trên thực tế chính là tôi dạy hắn làm như vậy.
Lần say rượu ban đêm ấy, tôi cũng từng làm như thế với hắn, dù cho ký ức mơ hồ, có lẽ hắn cũng vẫn còn nhớ.
Kết quả cuối cùng tôi vẫn là phóng thích trong miệng hắn rồi.
Sau khoảng khắc ấy, một lúc rất lâu, hắn không hề nói gì.
Tôi đốt ngọn đèn, thì thấy hắn ngồi ở trên giường, vẻ mặt mờ mịt khiếp sợ, bên môi còn lưu lại một vệt trắng đục... Khụ khụ, các bạn cũng biết là thứ gì rồi đấy; bộ dạng đối với chuyện phát sinh vừa rồi hoàn toàn không có tâm lý chuẩn bị, cho nên giờ phút này liền lộ ra vẻ mặt hết sức ngạc nhiên.
Không khí hiện tại kỳ quái quá mức, tôi do dự một chút, thò tay lau chất lỏng bên môi hắn.
Trên mặt bên tai cả cái cổ của Tái Hoành đều đỏ bừng lên, như là cuối cùng cũng hiểu được đã xảy ra chuyện gì, vẻ mặt cảm thấy thẹn mà trừng mắt nhìn tôi.
"Tốt rồi tốt rồi, nhanh ngủ đi." Tôi làm như không có việc gì nói, lại nghĩ tới một chuyện, e dè mà hỏi: "Có muốn súc miệng không?"
Hắn lại trừng mắt với tôi, hình như muốn nói gì đó, lại không biết nên mở miệng như thế nào, tôi nhìn mặt hiểu chuyện, tranh thủ thời gian rót một chén trà lạnh đưa tới, động tác hắn thô lỗ súc miệng, dùng sức chà sạch chất lỏng sót lạu trên mặt, thần sắc âm trầm trở mình, quay lưng về phía tôi nằm xuống.
Hắn tức giận sao? Nhưng thoạt nhìn lại không giống như vậy.
"Giận à?" Tôi hỏi.
Giọng hắn buồn bực nói: "Không có." Ngữ khí không tốt lắm.
Mặc dù như thế, nhưng đến khi tôi ngang nhiên xông qua, hắn cũng không đẩy tôi ra.
Bởi như vậy, liên quan đến vấn đề thích hay không thích cũng không cần hỏi nữa, đáp án đã rõ ràng. Không biết tại sao, trong lòng tôi mềm nhũn, lại sờ lên tóc hắn. Rốt cuộc là tại sao tôi lại đối xử với hắn như vậy, chuyện này đến chính tôi cũng không rõ nữa, hắn không có chỗ nào để bắt bẻ, người cũng không xấu, nhưng lại đối với tôi có một chút tình cảm không rõ ràng...
Được người ta thích, cảm giác đương nhiên không tệ, có điều đây là yêu sao? Cảm thấy giống như vẫn có chỗ nào đó không thích hợp, hay tôi chỉ là bị hắn hấp dẫn thôi? Cảm giác ở bên hắn không tính là khó chịu, nhưng mà hắn đối với chuyện giữa chúng tôi có suy nghĩ thế nào?
Tôi suy nghĩ một lúc, nhìn bóng lưng Tái Hoành, bất tri bất giác liền ngủ mất.
Sự thật chứng minh, những chuyện nhi nữ tình trường này, chỉ có người rảnh rỗi như tôi mới có thời gian nghĩ đến.
Bởi vì chiến sự đã bắt đầu, Tái Hoành rất nhanh trở nên bận rộn công việc, mỗi ngày đều đi rất vội vàng, chính là ở trong cái tiểu viện này, chúng tôi cả ngày cũng chưa chắc thấy mặt nhau được một lần, có khi tôi ngủ hắn mới trở về, có khi tôi chưa tỉnh hắn lại đi ra ngoài, bận rộn giống như một con quay đã lên dây vậy.
Trong doanh trại mọi việc đoán chừng khá phức tạp, thế sự cũng không phải hoàn toàn như ý, Tái Hoành nhanh chóng trở nên tiều tụy, cả ngày chau mày bặm môi, bộ dạng hờ hững mỏi mệt, cũng ít nói đi rất nhiều. Cùng lúc đó, tình hình chiến sự lại càng ngày càng căng, tôi nghe nói Tái Anh xuất quân liền chiến thắng liên tiếp, hôm nay quân đội đã mở rộng ra đến Lâm Nghi, còn cách kinh thành không xa lắm, trong lòng không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Tái Anh bình an, đến nay khó bại, Tiểu Kiều đi theo hắn chắc hẳn cũng sẽ an toàn.
Nào có thể đoán được, sau khi ý nghĩ này xuất hiện không lâu, quân sứ đưa tin của Tái Anh mang đến hai tin tức, không ngoại lệ chính là, một tin tốt và một tin xấu.
Tin tốt là, Tái Anh đêm khuya vào kinh, nội ứng ngoại hợp với quan viên đã mua chuộc trước đó, thừa dịp đương kim hoàng đế vội vàng không kịp chuẩn bị, đưa ra thánh chỉ trước kinh thành và dân chúng. Tin xấu là, Tiểu Kiều lúc ấy thân ở trong cung, phát hiện có người muốn ám sát Tái Anh, liền phấn đấu quên mình ngăn cho Tái Anh một đao, hôm nay sống chết không rõ.
Tái Hoành trong lòng biết tôi lo lắng, hắn lại tạm thời không thể rời khỏi nơi này, nghĩ mãi rồi cuối cùng cho tôi một caí lệnh bài, vội vàng đưa tôi vào kinh thành diện thánh.
Khi tôi phong trần mệt mỏi vào kinh thành, chỉ thấy trong thành còn đang giới nghiêm, khắp nơi đều là quân lính, dường như vẫn còn loạn đảng của hoàng đế đang chạy trốn, may mà khi tôi lấy lệnh bài ra, binh sĩ ở cửa thành mới khách khí cho vào.
Nghe nói Tái Anh cũng không ngay lập tức nhập cung, đến nay vẫn ở tạm trong Uy Bắc Hầu phủ, nhưng khi tôi tới Hầu phủ, bất ngờ lại nhìn thấy Tiểu Kiều nằm ở trên giường, vừa ăn quả đào vừa xem cuốn "truyền kỳ du nhàn".
"Sao cậu lại đến đây?" Vẻ mặt hắn kinh ngạc, "Hiện tại trong thành còn rất loạn đấy."
Tôi thật sự cười không nổi, cứng ngắc nói: "Cậu nói xem? Tôi ở phương bắc nhận được tin tức, cậu bị người ta chém một đao..."
"Ah, cái đó ah." Vẻ mặt Tiểu Kiều nhẹ nhõm, linh hoạt từ trên giường đứng dậy, nhanh tay cởi lỏng vạt áo ra.
Tuy nhiên bên trong hắn vẫn còn phủ một tấm yếm lụa mỏng, che khuất phần hơi hở ra, nhưng tôi vẫn cảm thấy con mắt muốn mù luôn. Quả nhiên tôi đúng là một đồng tính luyến ái thuần khiết.
Một bên nghĩ vậy, tôi đi qua, ánh mắt dừng lại trên ngực Tiểu Kiều, chỗ đó bị đao rạch ra một vết thương, nhưng thương thế không nặng, độ sâu cũng không lớn lắm.
"Chỉ là bị thương ngoài da thôi, không có gì đáng ngại." Tiểu Kiều dương dương đắc ý, "Ngọc bội điện hạ tặng cho tôi, tôi vẫn luôn đeo ở trên người, nên khi tiểu thái giám kia cầm dao găm đâm tới, ngọc bội đã cản lại, có điều vỡ mất rồi, nhưng may mà tôi cũng không sao cả..."
Tôi hơi nhẹ nhàng thở ra, nhưng trong lòng lại nảy sinh nghi vấn, "Không đúng. Nếu như chỉ là vết thương nhỏ, tại sao lúc trước người báo tin lại nói cậu thay điện hạ chắn một đao, thương thế của cậu bất cứ lúc nào cũng có thể chết?"
Tiểu Kiều vuốt vuốt tóc, vẻ mặt xấu hổ cộng với ái ngại, "ây, bởi vì khi đó tôi hoảng sợ quá, chỗ bị đao đâm đau nhức vô cùng, tôi còn tưởng rằng mình sắp chết rồi bèn giãy dụa nói vài câu di ngôn, còn nói trước khi lâm chung nhất định phải gặp cậu một lần, tiếp theo thì bất tỉnh rồi, cho nên điện hạ không chút nghĩ ngợi sai người đi quân doanh phương bắc báo tin... Nghe nói lúc ấy chảy không ít máu, có điều chỉ là bị thương da thịt, tốt xấu gì cũng không chết được, sự tình sau này nhớ lại quả thực là dọa người." Hắn nói đến đây, cười ha ha.
"Cậu cũng biết sợ sao." Tôi lạnh lùng nói.
"Đương nhiên".
"Vậy mà cậu còn ngăn đao cho y." Tôi nghi vấn nói.
Tiểu Kiều sững sờ một chút, mờ mịt mở miệng: "Y... Y không giống như vậy. Kỳ thật tôi cũng không biết tại sao muốn làm như thế, đương nhiên tôi thật sự thích y..., nhưng tôi thật sự cũng không phải muốn vì y mà chết... Khi đó, cả người dường như không còn bị ý chí điều khiển, không chút suy nghĩ thay y lãnh kiếp nạn này, mặc dù không hối hận, nhưng tôi cũng nhận ra rằng, hóa ra tôi đã thích y đến như vậy..."
"Buồn nôn quá." Tôi không lưu tình chút nào bình luận, "Đối với tình sử lãng mạn của cậu tôi không có hứng thú, đừng nói nữa, câm miệng nhanh."
"Hơi quá đáng rồi ha!" Tiểu Kiều khó tin kêu to, "Chúng ta không phải huynh đệ tốt sao? Tôi còn nghe cậu thổ lộ hết tâm sự chuyện của cậu với Tái Hoành, tôi cũng đâu có chê cậu buồn nôn!"
"Đó là một mình cậu nhiều chuyện, tôi chưa từng có ý định chia sẻ loại chuyện này." Tôi lạnh nhạt nói.
Tiểu Kiều lập tức giả khóc, "Triệu Trọng Uyên cậu thật quá đáng! Hóa từ trước tới nay tôi đã nhìn lầm cậu rồi hu hu hu —— "
Lúc này cánh cửa bị đã đá ra...
Tiểu Kiều vẫn còn giả khóc, vừa rồi vạt áo cởi ra còn chưa kịp kéo lại. Vừa bước vào trong phòng, Tái Anh lập tức dùng ánh mắt khiển trách nghi kị nhìn tôi, như kiểu chính tôi là thủ phạm khiến Tiểu Kiều thành như vậy. Nhất thời tôi không biết phải nói gì, nghĩ thầm chuyện này đúng là oan uổng thấu trời.
"A Kiều, xảy ra chuyện gì vậy." Y liếc tôi một cái, tiếp theo lại đưa mắt nhìn Tiểu Kiều, dịu dàng nói: "Miệng vết thương đau sao? Có phải không khỏe ở đâu không? Nếu là thân thể không khỏe, ta gọi người bắt mạch cho nàng..."
Tiều Kiều làm bộ ngừng khóc, mặt dày làm nũng nói: "Công tử là người xấu, hắn bắt nạt thiếp."
Dáng vẻ bình tĩnh của Tái Anh trước đó lập tức thay đổi, đột nhiên trầm xuống, "Hắn bắt nạt nàng?" Nói xong, ánh mắt thâm trầm nhìn tôi, một đôi lông mày dài có chút nhíu lại, sắc mặt khó coi, "Hắn bắt nạt nàng như thế nào."
Nói chung Tiểu Kiều cũng phát hiện ra mình đùa quá trớn, vội vàng nói: "Không có gì, chỉ là vui đùa mà thôi, điện hạ không cần chú ý."
Tái Anh bán tín bán nghi, phòng bị nhìn tôi, vươn tay kéo lại vạt áo cho Tiểu Kiều thấp giọng nói: "Nghỉ ngơi thật tốt, chuyện bên cạnh đều có ta ở đây, nàng không cần phải lo."
Tiểu Kiều thuận theo gật đầu, nghe lời như một con mèo con, dùng mặt cọ cọ bàn tay Tái Anh, tiếp theo hai người lại nói chuyện riêng vài câu. Tôi sớm đã tự nhận thức được mình là bóng đèn, hai mắt sắp bị bộ dạng ân ái của bọn họ chọc mù, không đợi bọn họ mở miệng đuổi người, tôi liền tự mình lủi ra gian ngoài, để cho họ một chút không gian.
Chỉ là, hai người trong phòng kia hiển nhiên không biết nỗi khổ tâm của tôi, lúc nói chuyện âm lượng đều không hề giảm, cho dù ngăn bởi một tầng rèm, một khoảng cách, phía xa gian ngoài tôi lại hoàn toàn nghe được toàn bộ, giọng Tiểu Kiều tỉnh táo lạ thường, dường như khiến tôi cảm thấy lạ lẫm.
"Hôm nay nếu bàn về phần thưởng, hoặc là cho phong tướng phong Hầu, hoặc là nạp con gái hắn vào cung, mặc kệ cho bọn hắn tuyển là được, chỉ là không thể không phòng bị một chút, ngôi vị hoàng hậu tuyệt đối không thể cho người nhà họ. Hà tướng quân thì cũng thôi đi, hắn dư người v.v. Là dựa vào quân công lập nghiệp, chỉ sợ dạy dỗ con gái không tốt... Nếu muốn có quan hệ thông gia, không biết chừng lại dùng chức vị vợ cả huyết mạch đi lôi kéo."
"Nàng nói những chuyện này làm gì." Giọng nói Tái Anh nghe cũng không tình nguyện, "Vị trí kia ta để lại cho ai, nàng còn không biết sao?"
"Ta biết, nhưng bọn hắn lại không biết. Bọn hắn không hiểu, Ngài liền dạy bọn họ, Lôi Đình mưa móc, đều là quân ân." Ngữ khí Tiểu Kiều bình thản, thậm chí như là có phần cảm giác thú vị cười một tiếng, "Ngài mới vào kinh thành, còn cần dựa vào bọn hắn, tuy là bảo hổ lột da, cũng là không thể không dựa... Phủ An quốc công và phủ Uy Bắc Hầu phủ tuy là chỗ tin cậy của điện hạ, nhưng vẫn cần phòng bên ngoại phát triển."
"A Kiều..."
Nói đến đây, trong phòng không một tiếng động.
Không biết đã qua bao lâu, Tiểu Kiều mới lên tiếng nói: "Điện hạ không cần tức giận, nếu nhìn ta không vừa mắt, nói thẳng là được." Khí tức rõ ràng có vài phần dồn dập, dường như hô hấp không thuận.
Giọng Tái Anh khàn khàn, trầm giọng nói: "A Kiều nói như thế nào, ta sẽ làm như thế."
Nếu chỉ nghe đoạn đối thoại này, Tái Anh dường như giống một vị hôn quân, mà Tiểu Kiều chính là hồng nhan họa thủy. Hai người bọn họ đến tột cùng là có chuyện gì, tôi cũng không kịp nghĩ nhiều, trong phòng im lặng một lát, có lẽ hai người kia lại thân mật một hồi, Tái Anh mới đứng dậy đi ra.
"Triệu công tử." Hắn khách khí nói.
"Điện hạ." Tôi vội vàng đứng dậy thở dài.
"Ngươi và A Kiều..." Hắn nói đến đây, không biết nên nói tiếp thế nào.
"Chỉ là chủ tớ, không còn gì khác. " Tôi thức thời nói, lại ho khan vài tiếng, làm sáng tỏ: "Tại hạ và Tiểu Kiều cùng chung hoạn nạn, trong lòng ta, hắn như là muội muội ruột vậy."
Tái Anh trầm ngâm một lúc lâu sau, cuối cùng nói: "Chuyện này là thật?"
Tôi vội vàng gật đầu.
Lời này nếu không đúng, tôi chỉ sợ sẽ bị điện hạ coi thành kẻ ngấp nghé có ý đồ với Tiểu Kiều, liên quan đến cái mũ xanh mơn mởn trên đầu hoàng đế tương lai, thời điểm này còn không bỏ ngay, chỉ sợ sẽ đi vào đường chết.
"Tốt." Tái Anh gật đầu, tựa hồ cuối cùng đã hài lòng, "Sau này ta sẽ nói với Triệu đại nhân một tiếng, để ông ấy nhận A Kiều làm nghĩa nữ, có điều họ cũng không cần sửa lại, vẫn là họ Thẩm. Chỉ là từ nay về sau A Kiều xuất giá, mỗi người nói đến Thẩm hoàng hậu, đều cần biết rõ nàng là con cái Triệu gia."
Một bên là hoàng đế tương lai, một bên là cha ruột thân thể này, trong vài giây gian tôi đưa ra lựa chọn, thuận theo nói: "Mọi việc do điện hạ làm chủ."
Tái Anh cười nhẹ một tiếng, lông mày buông lỏng, thuận lợi rời đi.
Tại sao y muốn như thế làm, trong lòng tôi cũng không phải hoàn toàn không hiểu.
Tiểu Kiều xuất thân nô bộc, tuy đã trừ bỏ thân phận nô tịch, cũng không khác dân chúng bình thường là bao, nhưng nếu trở thành nghĩa nữ của Triệu Hàn Lâm, thân phận lập tức không giống với lúc trước, từ nay về sau nếu quả thật hắn vào cung, phía sau cũng còn có Triệu gia chống lưng, Triệu gia cũng không phải là quyền quý, từ nay về sau hoặc là một bước lên mây, hoặc là ngã vào sa mạc, hết thảy cũng còn nằm trong sự khống chế của Tái Anh.
Vì thế, tuy là Triệu Hàn Lâm không muốn nhận Tiểu Kiều làm nghĩa nữ, nhưng xuất phát từ việc chia sẻ với hoàng đế, khẳng định cũng sẽ thỏa hiệp, thậm chí không tiếc đem Tiểu Kiều nâng thành hòn ngọc quý trên tay; từ nay về sau hai phe hỗ trợ lẫn nhau, trông cậy lẫn nhau, tất cả đều có lợi, nếu Tiểu Kiều sinh hạ con nối dõi, Triệu gia thuận thế trở thành nhà ngoại của hoàng tử, càng thêm dệt hoa trên gấm.
Quẩn quanh như thế một vòng lớn, Tái Anh thật ra là đang giúp Tiểu Kiều tìm một thân phận có lai lịch, có bên ngoại để nhờ cậy. Lại khiến cho từ nay về sau hắn tuy vào cung, thân phận cũng không đến nỗi thua kém người khác. Tôi đáp ứng ngay như vậy, cũng có một phần là xuất phát từ nguyên nhân này, dù cho tương lai Triệu Hàn Lâm vì tôi lộng quyền tự ý đáp ứng việc này mà trách tội tôi, tôi cũng đã không quản được nữa.
Tôi đi vào phòng trong, Tiểu Kiều ước chừng cũng nghe thấy lời chúng tôi nói ở gian ngoài rồi, lại cố ý cười: "Hai người nói cái gì thế?"
"Cậu cũng nghe được rồi, còn hỏi cái gì nữa." Tôi có chút không tình nguyện, nhưng vẫn mở miệng nói: "Y... Cũng không tính là kém cỏi, chỉ là thời đại này... Y không thể chỉ có một mình cậu." Kỳ thật Tái Anh ngàn tốt vạn tốt, chỉ có một chỗ không tốt, tương lai của y tam cung lục viện phi tần thành đàn. Tiểu Kiều không có gia thế, tuy có dựa vào Triệu gia nhưng so với người bên ngoài tuyệt đối không thể bằng.
"Tôi hiểu." Hiếm thấy Tiểu Kiều cười đến ngại ngùng, "Y đã từng nói chỉ lấy mình tôi, có điều như vậy không tốt, y cũng không phải kiểu hoàng đế dựa vào uy thế liền có thể khống chế quần thần, nếu vẫn cố ý, chỉ sợ trong triều sẽ sinh loạn."
Thì ra là thế.
Cho nên lúc trước Tiểu Kiều mới mở miệng khuyên y, muốn Tái Anh dùng phong tước hoặc phi vị lôi kéo triều thần.
Tôi muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào, cuối cùng vẫn là im lặng. Tiểu Kiều rất nhanh chuyển chủ đề, nói đến chuyện xảy ra sau khi hắn đuổi theo Tái Anh, phàm là chuyện có liên quan đến hắn, tất cả đều nói hết ra, tôi nghe được một nửa nhịn không được bị hắn chọc cho bật cười, bất tri bất giác liền đem chuyện phiền lòng kia ném ra sau đầu.