Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nếu để cho Trương Vi Vi nhận xét người mặt dày nhất trên thế giới là ai, đứng đầu nhất định là Thẩm Tuệ Tâm, đứng thứ hai chắc là bà bà cực phẩm kia, đương nhiên cả nhà đều là cực phẩm, nàng tin tưởng tuyệt đối có thể đứng trong mười người đầu tiên.
Nhưng mà, hiện giờ người nàng ghét nhất, không ai khác ngoài Thẩm Tuệ Tâm!
Hai đại nha hoàn đi theo nàng là Xuân Thảo và Xuân Liễu đều tức giận vô cùng, một người chỉnh lý đồ đạc, một người giúp nàng rửa mặt thay đồ, trong tay đều có việc phải làm, nhưng lại đồng thời tức giận nói về hành vi không biết xấu hổ của Thẩm Tuệ Tâm.
"Phu nhân, còn chưa chân chính làm lễ, cũng chưa kính trà di nương mà đã chạy đến đây, thật sự là một chút cũng không biết thẹn!" Xuân Liễu kích động, vừa nói vừa quơ nắm tay nhỏ, nhưng mà trên tay đang cầm cái yếm của Trương Vi Vi, nhìn đặc biệt buồn cười.
Tính tình của Xuân Thảo từ trước đến nay vẫn luôn có vẻ ổn trọng, nhưng hôm nay cũng nhịn không được bất mãn phụ họa nói: "Phu nhân, dù lão phu nhân là có hảo ý, chẳng qua là cái di nương này, lão gia không gọi, lại tự mình đi theo, thậm chí phu nhân đã nói như vậy, nàng ta vẫn còn mặt dày làm tổ ở sân không đi, này thật sự là..." Nàng trong thời gian ngắn không tìm được từ nào để mắng.
Trong lòng Trương Vi Vi vốn cũng đang tức giận, nhất là nhìn Thẩm Tuệ Tâm giống như hòn vọng phu đứng ở sân chờ Bố Ngự Đình, chẳng qua sau khi nghe Xuân Thảo, Xuân Liễu nói, ngược lại cảm thấy chính mình hình như cũng không tức giận đến mức như vậy, thậm chí cho rằng mình vừa rồi không cần phải tức giận.
Đời trước chẳng phải đã biết nàng ta là loại người gì rồi sao, lại còn phải tức giận vì nàng ta, nói thế nào cũng không đáng!
Nói ra, khuyết điểm của nàng đời trước chính là thiếu tâm nhãn, trước khi xuyên đến không hiểu biết về những trạch đấu cung đấu này, sau nãy xuyên đến, còn chưa thật sự cảm nhận cái gì là trạch đấu đã bị gả đi, về sau chính mình ngốc đến mức như sống trong lãnh cung mới phát hiện là thua trong trạch đấu, thần kinh thô đến mức có thể so với dây cáp dưới đáy biển.
Nói thật, ai bảo cổ nhân ngốc, cổ nhân có thể có những điểm không được, ít nhất vẫn thuyết minh rất tốt câu "sinh mệnh không ngừng, tranh đấu không ngừng", hoàn toàn là đấu đến già, dùng hết tâm cơ ra tính kế!
Cùng so với những nữ nhân này, tự thấy bản thân một chút tâm cơ yếu kém giống như cặn bã vậy, hoàn toàn không khác ngây thơ là mấy.
Trương Vi Vi xuất thần, trong khoảng thời gian ngắn vậy mà không phát hiện suy nghĩ của mĩnh đã lệch khỏi quỹ đạo rất xa, mãi đến khi có người thay y phục, một lần nữ chỉnh lại tóc, cảm giác đói bụng mới khiến nàng tỉnh lại.
"Được rồi, các ngươi không cần so đo với người như vậy, nàng ta không biết xấu hổ là chuyện nàng ta, chúng ta nếu so đo cùng với nàng ta vậy chả phải chúng ta cũng biến thành không biết xấu hổ giống nàng ta sao, đừng nói nữa, dọn cơm lên đi." Trương Vi Vi mỉm cười, xem ra tâm trạng tốt lên không ít.
Tức giận trong lòng nàng đã tan biến toàn bộ, chỉ là hiểu ra so đo với người không biết xấu hổ thì được cái gì, biết rõ tâm ý của Bố Ngự Đình mới là quan trọng.
Nàng đời trước khắp chỗ đều là hiền thê, lấy lòng bà bà, lấy toàn cả nhà từ nhỏ đến lớn, kết quả bản thân trượng phu muốn gì nàng lại không biết, trải qua một lần đau khổ nàng mới hiểu được, thân là nữ nhân, quan trọng nhất là bắt được tâm của trượng phu.
Nếu như nắm chặt được, tiểu thiếp cũng có thể thành chính thê, nếu là cầm không chắc, không ít người bị tiểu thiếp chỉnh đến nửa sống nửa chết, mà điển hình chính là nàng ta.
Trương Vi Vi không thể không thừa nhận, so với một đám người dùng thủ đoạn đùa giỡn tâm cơ, còn không bằng chỉ quan tâm đến một người nam nhân.
Thật ra, nếu nàng sống lại trước khi xuất giá, có lẽ nàng còn có thể quay đầu thử xem, đi tìm chính mình có chân ái nào khác hay không, nhưng mà vô cùng đáng tiếc, khi nàng sống lại con trai cũng đã sinh, muốn hòa ly gì đó là rất khó khăn.
Tuy rằng lúc trước nàng và lão phu nhân nói lớn như vậy, chẳng qua là thời đại hiện giờ, đối với nữ tử hòa ly hoặc bị hưu đều vô cùng bất công, nếu không thì sao đời trước nàng rơi vào tình trạng như thế, đến chết vẫn mang theo cái bảng hiệu chính thê của Bố Ngự Đình?
Xuân Thảo, Xuân Liễu lúc đầu nghe nàng nói đừng đi so đo, còn tưởng rằng chủ tử nhà mình vẫn giống như trước, tính tình nhu nhược bị người ta bắt nạt vãn mỉm cười nói không ủy khuất, thẳng đến lúc nghe câu nói kia, mới nhịn không được nhẹ nhàng thở ra, cùng bật cười.
Xuân Thảo cười nhạt, gật đầu nói đúng, "Phu nhân nói đúng lắm, người như vậy, nếu như so đo với nàng ta thật sự chính là không đâu tự làm thấp thân phận của mình."
Xuân Liễu lại càng cười lớn, một bên dùng ánh mắt đồng tình nhìn bộ dạng mảnh mai của Thẩm Tuệ Tâm đứng bên ngoài, cười nói: "Đúng vậy! Cùng so đo với người như vậy, thật sự là hạ thấp bản thân, cùng may là phu nhân nhắc nhở, nếu không chúng ta lại thành giống nàng ta đi so đo."
Trương Vi Vi bị hai người nịnh nọt làm cho tức cười, tựa vào ghế, chỉ vào các nàng cười không ngừng, trong thời gian ngắn, trong phòng liền không còn chút không khí tức giận nào nữa.
Bố Ngự Đình coi như không nhìn thấy Thẩm Tuệ Tâm ở bên ngoài, gọi nha hoàn bà tử ngăn nàng ta lại, khi đi vào trong phòng, lại nhìn thấy chủ tớ ba người vui vẻ hòa thuận.
"Cười gì vậy?" Hắn đột ngột lên tiếng, vốn khắp phòng là tiếng cười trong nháy mắt ngừng lại, im bặt.
Xuân Thảo, Xuân Liễn đối với hắn vừa kính vừa sợ, thấy hắn lặng yên không tiếng động vào phòng, các nàng cũng không dám tiếp tục nói đùa, khom người vội vàng lui xuống, một người đứng ở ngoài cửa, một người nhanh chóng đi lấy đồ ăn.
Trương Vi Vi nhìn hắn một cái, lại nhìn nữ nhân đứng ngoài cửa, khóe miệng nhẹ nhàng cười.
"Sao đại gia lại đến vào lúc này, dùng cơm chưa? Có muốn rửa mặt chảy đầu hay dùng chút canh cho ấm người?" Nên quan tâm đều quan tâm, ngay cả nửa câu cũng không nhắc đến người đứng ngoài cửa.
Bố Ngự Đình thấy nàng không nhắc đến, cũng không muốn làm mất hứng nên không nhắc tới người ngoài cửa.
Vừa thấy hắn đi vào sân, Thẩm Tuệ Tâm liền hốc mắt rưng rưng đón chào, như là bị ủy khuất, nếu là trước kia, hắn chắc chắn sẽ chất vấn Trương Vi Vi, nhưng hiện giờ hắn cũng không rảnh rỗi như vậy, chỉ vì một nữ nhân tâm cơ giả bộ mà dẫn đến bất hòa với thê tử.
"Sao hôm nay lại hiền tuệ như vậy?" Bố Ngự Đình đến gần nàng, tựa vào bên gáy nàng khẽ ngửi vài cái, nhẹ giọng nói vào tai nàng.
Cả người Trương Vi Vi run rẩy, lùi lại đồng thời bàn tay trắng nõn đẩy hắn ra, lại bị bàn tay to của hắn nắm đước, hắn khẽ kéo, người nàng đứng không vững, lại như ỡm ờ tựa vào lòng hắn.
Mỹ nhân dựa vào lòng, hắn cũng không giả bộ quân tử, trực tiếp ôm lấy eo nhỏ của nàng, khiến cho thân thể mềm mại của nàng dán chặt vào mình, cảm thụ hương thơm mềm mại của nàng, nhất thời trong lòng hắn như đốt lên một trận lửa, ánh mắt cũng vì vậy mà u ám vài phần.
Nàng không quen cùng hắn thân mật như vậy, theo bản năng uốn éo người vùng vẫy, lại bất tri bất giác cọ hắn nổi lửa, mãi đến khi cảm thấy chính mình đụng phải một đoàn hỏa nhiệt, nàng mới xấu hổ cứng người lại, hai mắt vừa thẹn vừa cáu nhìn hắn.
"Đừng động đậy, ta cũng không muốn ban ngày tuyên dâm để cho người khác nghe thấy, như vậy không tốt lắm."
Trương Vi Vi tức giận gầm nhẹ, "Ai muốn cùng chàng ban ngày tuyên dâm, trong đầu chàng nghĩ cái gì vậy!" Hắn cười nhẹ, Trương Vi Vi kề sát vào ngực hắn cũng cảm nhận được ngực hắn chuyển động lên xuống, cũng khiến lòng nàng xôn xao.
Giọng nói trầm thấp của hắn dập dờn bên tay nàng, giống như sợi lông vũ nhẹ nhành lướt ra, khiến lòng nàng ngứa ngáy không thôi.
"Vi Nhi nói đúng lắm, ta đúng là đều suy nghĩ đến những cái này! Nhưng mà hôm nay làm chuyện tốt, muốn tới xin thưởng rồi." Khi Bố Ngự Đình nói chuyện hơi thở ấm áo nhẹ lướt qua đầu nàng.