Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nước mắt cô rơi lã chã, ướp nhẹp cả gương mặt gầy gò nhỏ bé ấy, không phải cô sợ cái chết đang cận kề, mà là đang lo cho đứa nhỏ trong bụng. Cô chết rồi nó cũng sẽ chết theo.
Cô không muốn chuyện này xảy ra chút nào, cũng không muốn anh mang cái danh giết con ruột của chính mình.
“Xin…Xin lỗi!” Giọng nói bị bóp nghẹn, nhưng có lẽ đây cũng là lời mà cô có thể nói ra lúc này.
Âu Thiếu đột nhiên dừng lại, đôi mắt anh mở to nhìn người con gái đang bị bàn tay anh bóp cổ đến hấp hối.
Anh vội buông tay ra.
Vô Ưu như được giải thoát, ho lên mấy tiếng rồi hít lấy không khí một cách mạnh mẽ.
Còn chưa kịp để cô định thần lại, anh trừng mắt, dùng tay bóp chặt miệng cô đối diện với gương mặt đáng sợ của anh, giọng nói đay nghiến gằn lên từng chữ chất vấn:
“Lục Vô Ưu, đáng lẽ tôi nên giết chết cô ngay lúc đấy. Cô không chỉ hại Thanh Ý mà còn giết mẹ tôi, đến em gái ruột thịt của mình cô còn dám nhẫn tâm ra tay sát hại. Không việc gì mà cô không thể làm. Loại phụ nữ độc ác không có nhân tính như cô sao không để ông trời đánh chết cô đi.”
Vô Ưu nghe không hiểu những gì anh nói, sao tự nhiên thành ra mọi tội lỗi đều là do cô gánh?
Đôi mắt vô tội nhìn Âu Thiếu một cách khó hiểu.
Anh lại trừng mắt lên quát. “Cất cái ánh mắt đấy đi.”
Cô chợt giật mình né tránh, đôi mắt buồn bã đỏ hoe, sống mũi cay cay, cắn chặt răng không cho phép bản thân yếu đuối, không được phép rơi nước mắt nữa.
Âu Thiếu cười khẩy, buông lời đầy khó nghe, khinh bỉ.
“Sao vậy? Chắng phải cô giỏi biện minh cho bản thân lắm sao? Cái miệng của cô đâu rồi?”
Anh càng bóp chặt miệng cô hơn, làm gương mặt nhỏ bé khẽ nhăn lại.
Bóp như thế thì làm sao cô có thể trả lời anh được?
Càng chờ đợi, Âu Thiếu càng nóng giận mất kiên nhẫn khi không nhận được câu trả lời từ cô, giọng nói đầy thách thức.
“Được! Để tôi xem cô còn cứng miệng được đến khi nào?”
Âu Thiếu buông miệng Vô Ưu ra, cầm cổ tay cô kéo mạnh đi.
Một tiếng “Rầm.”
Vô Ưu bị anh kéo mất đà mà ngã úp mặt xuống đất, cái chân bị bó bột cũng bị lộ ra.
Cô không dám kêu đau, nhẫn nhịn cắn chặt môi mà chịu đựng.
Âu Thiếu nhìn thấy cái chân của Vô Ưu thì càng mỉa mai “Đúng là quả báo không chừa một ai. Nghiệt của cô cho cái chân này là quá nhẹ rồi đấy.”
Vô Ưu gượng cười, khó khăn lắm mới buông được vài lời để thanh minh cho bản thân.
“Tôi không hại Thanh Ý…cũng không giết mẹ anh…Em gái tôi …Là do anh…”
Âu Thiếu cười lạnh, nhìn cô bằng ánh mắt chán ghét.
“Cô nghĩ là còn có thể lừa tôi bằng những câu nói vu khống trẻ con đấy sao? Lục Vô Ưu, não cô có bị vấn đề không?”
Vô Ưu siết chặt tay, khẳng định lại lời nói của cô một lần nữa khiến anh càng không tin mà nổi điên lên.
“Tôi không giết mẹ anh cũng chưa bao giờ hại Thanh Ý.”
“Câm miệng lại.”
Âu Thiếu quát lên.
Lập tức cầm cổ tay cô mà kéo lên “Đứng lên.”
Vô Ưu cũng không chống cự, ngoan ngoãn cố gắng chống tay đứng dậy, anh liền kéo lôi đi như một con chó với cái chân khập khễnh.
Khuôn mặt lạnh lùng nay lại pha lẫn cơn giận dữ càng làm cho con người anh trở nên đáng sợ.
Càng đi, chân kia của cô càng đau, đau tới mức bắt đầu thấy những vết đỏ như máu, thấm ra những mảnh vải đang băng bó quanh chân.
Dù vậy cô cũng không hé răng than thở lấy một lời.
Anh kéo cô ra ngoài, không đâu khác chính là hồ bơi.
Đôi mắt cô mở to ngạc nhiên nhìn về phía hồ bơi rồi lại nhìn anh mà bắt đầu run sợ.
Một tiếng “Thùm” rõ to như có cái gì đó rơi xuống nước.
“Cứu…Cứu…” Tiếng kêu đáng thương của Vô Ưu vang lên.
Âu Thiếu lạnh lùng thẳng tay ném Vô Ưu xuống bể bơi, đứng phía trên mặc cho cô có van xin anh cũng đứng như một tượng đá vô tri.
Chưa bao giờ cô lại cảm thấy anh đáng sợ và xa lạ như thế này.
“Âu Thiếu…xin anh…Em sợ…”
“Sợ?” Âu Thiếu trừng mắt giận dữ “Vậy lúc cô hành hạ Thanh Ý thì có nghĩ cô ấy có sợ không?”
Vô Ưu lắc đầu đầy đau thương.
Anh đâu biết là không phải cô sợ nước mà là sợ đứa nhỏ trong bụng sẽ lạnh.
Không biết chuyện gì đã xảy ra với anh hay ai đã nói gì với anh mà khiến anh như biến thành người khác thế này.
Lúc này cô sợ rồi, cứng rắn đến mấy thì cũng có điểm yếu thôi và điểm yếu ấy chính là đứa con trong bụng cô.
“Em sai…Là em sai…Xin anh để em lên.” Giọng cô run run như muốn khóc.
Anh càng chán ghét quát lớn “Cút ở dưới đó cho tôi. Không đủ hai tiếng thì đừng hòng đi lên. Nếu để tôi biết thì tăng thêm gấp đôi.”
“Âu Thiếu, không được. Coi như tôi xin anh, tôi đang mang…”
“Còn nói thêm nữa tôi cắt lưỡi của cô.”
Vô Ưu nghe xong chết lặng tại chỗ, không dám tin vào tai mình những câu nói độc ấy thốt ra từ miệng anh.
Cô chỉ muốn nói cho anh biết là bản thân đang mang thai thôi mà!
Nước mắt cứ lưng lưng hoà quyện với nước hồ bơi ướt nhẹp trên mặt.
“Tôi…”
Còn chưa kịp nói xong, Âu Thiếu xoay lưng rời đi còn không quên dặn người làm canh chừng cô.
“Âu Thiếu.” Tiếng gọi nhỏ bé đầy bi thương vang lên.
Bầu trời cũng bất chợt nổi cơn giông, mây đen kéo đến âm u, gió theo đó mà nổi lên mạnh mẽ thổi vào những tán lá cây xào xạc, cành cây đung đưa theo gió chúng như đang cùng nhau tạo nên một bản nhạc khóc than cho số phận cay nghiệt của cô.
“Uỳnh.”
Tiếng sấm rền vang, sáng loé như muốn xé toạc cả bầu trời.
Mưa từng chút nặng hạt rơi xuống.
Nước trong hồ cũng dần lạnh lên, Vô Ưu ngâm mình dưới nước lạnh, ngoài trời mưa xối xả càng làm cho nhiệt độ giảm thấp.
Đôi mắt Vô Ưu trở nên vô hồn cứ nhìn vào một khoảng không xa xăm đầy tan thương, toàn thân run lên cầm cập, bờ môi trắng bệch như một xác sống, đôi mi nặng trĩu ướp đẫm bởi nước mưa chút xuống.
Khuôn mặt Vô Ưu lúc này không còn phân biệt đâu là nước mắt, đâu là nước mưa nữa.
Những người làm trong nhà nhìn ra thấy cô đáng thương nhưng cũng không thể giúp gì, một phần là sợ Thanh Ý nên chẳng dám, chỉ biết đứng nhìn lắc đầu thở dài, thương thay cho số phận đau khổ của một cô gái.
Dù biết anh đã mất trí nhớ, không còn nhớ cô nữa nhưng bản thân vẫn luôn hi vọng một điều gì đó.
Vô Ưu chậm rãi ngước đôi mắt ngờ nhệch nhìn lên cửa sổ chỗ phòng Âu Thiếu, chợt khoé miệng cô cong lên, bật cười một cách đau khổ, thất vọng khi thấy anh đang ôm Thanh Ý.
Cô vừa khóc vừa cười một cách ngây dại.
Cảm xúc hôm nay mà cô gáng chịu, chính là cái giá của chính mình lựa chọn…Một cái giá quá đắt cho sự lương thiện của bản thân.
Một lúc sau, đôi mắt cô trở nên trống lỗng, khiến người ta nhìn vào cũng cảm thấy não lòng tràn ngập bi thương, cô lẩm bẩm trong miệng nhưng chỉ có bản thân cô nghe thấy “Thành thật mà nói, em chưa bao giờ hối hận khi gặp anh cả. Nhưng mà…Nếu như được cho một cơ hội khác thì em không muốn gặp lại anh nữa.”